TỪ THÔN NỮ THÀNH PHƯỢNG HOÀNG

Tầm một lúc sau Vân Nghê đã quay lại, trên tay là một bát cháo nóng và một bát thuốc còn bốc hơi nghi ngút. Cô đặt khay đựng hai bát đó xuống bàn đoạn lại nhấc bát cháo lên đưa đến chiếc mặt Trịnh Cảnh Hiên.

"May quá, huynh vẫn còn thức. Tử Giáng thảo đã nấu xong rồi nhưng không thể uống lúc đói, để tránh vừa giải được độc Dịch Hồn huynh lại bị đau dạ dày…đau bụng. Với cả huynh vừa tỉnh dậy không lâu ta sợ bụng huynh còn yếu nên đã nấu một bát cháo thịt. Nhân lúc còn nóng huynh mau ăn đi. "

Trịnh Cảnh Hiên nhìn Vân Nghê rồi lại nhìn xuống bát cháo chợt y nảy ra một suy nghĩ nghịch ngợm.

“Nhưng mà A Tửu…Ta…tay ta không có sức…”


“A xin lỗi, ta quên mất huynh vẫn chưa khỏe hẳn. Nào ta đút cho huynh. Cẩn thận bỏng đó.”

Vân Nghê khẽ đưa thìa cháo lên miệng thổi nhẹ, cảm thấy bớt nóng rồi cô mới đưa đến miệng của Trịnh Cảnh Hiên. Vừa đưa cô vừa thổi, bất tri bất giác cô đã đưa mặt của mình đến gần với Trịnh Cảnh Hiên lúc nào không hay. Trịnh Cảnh Hiên chợt bối rối, ánh mắt hơi đảo ra chỗ khác nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn thìa cháo mà Vân Nghê đút cho. Cứ vậy Trịnh Cảnh Hiên cả mặt đỏ lựng suốt cả quá trình ăn cháo, ăn mãi cuối cùng cũng hết. Hết cháo rồi thì đến uống thuốc, thuốc giải nghe nói hơi đắng, Vân Nghê không uống ngửi mùi còn thấy vị đắng trong miệng vậy mà Trịnh Cảnh Hiên lại có thể một hơi uống cạn. Xong xuôi cô liền dỗ ngọt Trịnh Cảnh Hiên, kêu y đi nghỉ ngơi, phải mất một lúc y mới chìm vào giấc ngủ.

Đắp lại chăn cho Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê chỉ cầm theo một cây nến nhỏ đi đến trà kỷ, noi cô đang để đồ, số còn lại đều được tắt hết. Chưa kịp để Vân Nghê ngồi xuống màn hình hệ thống đã xuất hiện trước mặt Vân Nghê, nhiệm vụ giải độc cho Trịnh Cảnh Hiên đã hoàn thành, số phần thưởng cũng khá nhiều nhưng cô chẳng biết phải dùng vào việc gì cả ngoại trừ chỗ ngân lượng được thưởng. Các nhiệm vụ cũng càng lúc càng nhiều, tìm ra sự thật sau cái chết của Thục phi, giải quyết các hoàng tử, giải quyết mấy “muội muội trong nhà” của cô…Thật nhiều!

Thoát ra khỏi danh sách nhiệm vụ, Vân Nghê tìm vào trong thư viện vật phẩm để tìm những thứ liên quan ví dụ như kim quan hay ngọc quan. Mấy cái đó đều là dùng cho nam, mà đột nhiên Vân Nghê đi tìm như này thì hiểu ngay là để dành cho ai rồi. Lướt lướt một hồi cũng tùm được mấy món ưng ý, cô bắt đầu lần mò cách làm. Vì là lần đầu nên cũng không thuận tay cho lắm, cắt không nhầm thì cũng là gắn nhầm chỗ. Cứ nhần lẫn liên tục, mà Vân Nghê thì đâu phải người hay nhầm lẫn vậy đâu, thế nên chắc là cô đã mệt quá rồi.

Ngay lúc đó, đột nhiên từ phía sau Vân Nghê phát ra tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thì trông thấy Trịnh Cảnh Hiên đang nhíu chặt lông mày, rõ ràng là rát khó chịu. Chân tay khua khoắng loạn xạ, vật vã ngủ không ngon. Bước chân nhẹ nhàng như một con mèo, bước chân đi lắc chân không rung, Vân Nghê ghé tai đến gần miệng của Trịnh Cảnh Hiên. Chỉ nghe y đang lẩm bẩm gì đó không rõ, ậm ừ trong cổ họng. Bàn tay y siết chặt tấm chăn ra chiều đau đớn. Vân Nghê nắm lấy bàn tay của y định bụng an ủi, ai dè đâu chưa kịp làm gì đã bị bàn tay y bắt lại, lông mày đã dãn ra đôi chút tiếng lầm bầm ban nãy cũng đã nghe rõ hơn. Y nói: “đừng đi, đừng bỏ ta, xin người, đừng đi…” cứ thế lặp đi lặp lại.

Vân Nghê nhẹ xoa xoa đầu Trịnh Cảnh Hiên, nói nhẹ vào tai y: “ta không đi, sẽ không bỏ huynh đâu.”


Nói mãi Trịnh Cảnh Hiên cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, Vân Nghê tính rút bàn tay mình ra nhưng y càng nắm chặt hơn. Hết cách, cô chỉ đành bỏ giở chỗ đồ đang làm giở kia ngồi đây với Trịnh Cảnh Hiên. Ngồi mãi một tư thế cũng tê, Vân Nghê hết cựa bên này đến quậy bên kia. Cuối cùng cô chọn ngồi bệt xuống đất, tay trái gác lên thành giường để cho y nắm.

Lúc này có tiếng cười vang lên, tiếng cười hihi haha vang lên liên tục, Vân Nghê quay lại nhìn thì thấy Mộ Thanh Sơn đang bay lơ lửng, à không là chuột nhỏ Pipi. Nó bám trên vai Vân Nghê giật giật khuyên tai của cô.

"Ú ừ, ta sẽ không bỏ huynh đâu~ Ây da thật thâm tình nhaaa. Còn nắm tay nhau nữa chứ, hí hí, ký chủ chẳng lẽ cô…??? "

"Chẳng lẽ cái đầu cậu đấy, sao tự nhiên lại biến lại thành chuột bay vào đây thế này? Giờ này cũng muộn rồi, đáng lẽ ra cậu phải ngủ rồi chứ? Sao vẫn thức vậy? "


“Thì cô có thấy một đại nam nhân nào đêm rồi lại tìm đến phòng của một đại nam nhân khác không? Cho nên ta mới phải quay về làm một tiểu thử khả ái bay vào đây. Vốn dĩ ta muốn tự mình để ý nhưng nếu cô đã ở đây rồi thì tốt. Tử Giáng thảo tính hỏa, dược tính mạnh mẽ, Trịnh Cảnh Hiên thì sức khỏe đang yếu sợ sẽ có một số tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng đến y. Nên cô cần chú ý một chút sự thay đổi của y, để đề phòng chuyện không hay.”

“Được rồi ta sẽ chú ý.”

“Được vậy nhờ cô đó, ta về ngủ trước đây…A quên” - Pipi vỗ hay tay nhỏ vào nhau, một chiếc chăn hiện ra phủ lên đầu Vân Nghê. Chuột nhỏ đó đột nhiên hiện lên nụ cười dê già: "Chúc cô sớm lấy trái tim của nam chủ nhe. Hí hí, đùa chứ cẩn thận bị ốm có người xót đó nha~ Cô còn phải công lược y nữa đó, cố lên nữ chính của tôi ơi. "


Bình luận

Truyện đang đọc