TỤC MỆNH - NHẤT THIÊN BÁT BÔI THỦY

Khi Không Thanh nói chuyện, bàn tay buông bên người run rẩy vô cùng, chủ yếu vẫn là sợ, chỉ là kiên trì nói ra, quỷ này lúc nào cũng ở bên cạnh cô nương nhà nàng, nàng đâu chờ được đến thời điểm tốt để nói.

Hoa Túc quả thực lạnh mặt, như nghiến răng ken két, chầm chậm phát ra mấy chữ giữa kẽ răng, "Ý tưởng không an phận?"

Không Thanh không nghe được, lại nói: "Người và quỷ khác đường, có phải quỷ kia áp chế cô nương hay không, nếu cô nương có chuyện gì khó xử mà Không Thanh có thể giúp, cứ nói đừng ngại."

Dung Ly biết nha đầu này có lá gan lớn, nhưng không ngờ lá gan của nàng lại lớn đến vậy, "Ngươi cũng không sợ nàng ấy nghe được."

Không Thanh rũ mắt, "Không Thanh là người phàm, biết mình không giúp được cho cô nương cái gì, nhưng cô nương cũng đừng để bản thân chịu ấm ức."

Dung Ly buồn cười nói: "Nào có ấm ức gì."

Sắc mặt Hoa Túc tối sầm, đôi mắt hơi híp lại, môi cũng mím chặt, dường như nếu không có Dung Ly ngăn cản, nàng ấy nhất định phải ăn tươi nuốt sống tỳ nữ này, quỷ khí xoay quanh trên người, cổ tay áo lộng gió, ngay cả bím tóc cũng bay lên.

"Không phải nàng kích ta trước sao, lừa tâm của ta chưa nói, còn giấu ta nhiều chuyện, là ai có ý tưởng không an phận với ai." Thật sự vừa tức vừa khó chịu.

Dung Ly vội vàng trả lời: "Là nữ quỷ, sao có thể có ý tưởng không an phận gì được, cho dù có...... Thì, thì cũng là ta có ý tưởng trước."

Nàng nghĩ thầm, như vậy chắc sẽ không chọc quỷ này giận.

Ai ngờ vừa nói xong, Hoa Túc không được an ủi phần nào, ngược lại còn lạnh lùng hừ một tiếng.

Dung Ly chẳng hiểu ra sao.

Vẻ mặt Hoa Túc không vui, "Nữ quỷ thì không thể có ý tưởng không an phận?"

Dung Ly muốn nói lại thôi, nhìn qua Không Thanh: "Nàng ấy cũng chưa áp chế ta, suốt đường đi nếu không có nàng ấy, ta đã sớm chết rồi."

"Cô nương!" Không Thanh nhíu mày.

"Sau này không cho ngươi âm thầm nói nàng ấy không tốt, nếu không cô nương ta đây cũng sẽ tức giận." Dung Ly suy nghĩ rồi dặn dò một câu.

Không Thanh lập tức sửng sốt, "Nàng ấy thật sự sẽ không làm tổn thương cô nương sao?"

Hoa Túc dời ánh mắt, rất là không coi ai ra gì, "Muốn tổn thương đã sớm tổn thương rồi, dê bò còn có thể vỗ béo rồi giết thịt, nàng nhìn xem nàng, ăn cái gì cũng chẳng tăng cân."

Lông mi Dung Ly rung lên, "Nàng ấy thật sự không làm hại ta, các ngươi không cần lo lắng về điều này."

Không Thanh nửa tin nửa ngờ, "Nàng ấy không làm hại cô nương là được, do Không Thanh lo lắng nhiều."

"Ngân lượng đều cầm đi, chờ về tới Kỳ An, ba người các ngươi chia ra, sau này......" Dung Ly tạm ngừng, chậm rãi nói tiếp: "Nếu ta không còn nữa, các ngươi cầm ngân lượng tự mình thu xếp đi."

Không Thanh trừng mắt, "Cô nương phúc lớn mạng lớn, không thể nói bậy."

Dung Ly cười, "Đâu phải nói bậy, thân thể của ta mà ta còn không hiểu sao."

Không Thanh nhíu chặt mày, lại không biết nên nói cái gì, kỳ thật nàng cũng biết thân thể cô nương không tốt, chỉ là...... Nên nghĩ đến hướng tốt nhiều hơn.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Thu dọn đồ đạc rồi đi thôi."

Không Thanh quay lưng vào phòng, cùng thu dọn với Tiểu Phù và Bạch Liễu.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Vội vã để nàng ấy rời đi, chẳng lẽ sợ ta nhịn không được giết nàng ấy."

Trong viện không có ai, Dung Ly hơi nghiêng người thì thầm: "Nói bậy, nàng đâu phải là quỷ như vậy."

Lúc này sắc mặt của Hoa Túc mới dịu lại một chút, "Biết nàng đối tốt với mấy nha đầu này, dù thế nào ta cũng sẽ không hạ sát các nàng, nhưng còn ý tưởng không an phận đó, nàng phải nói cho rõ ràng."

"Phải phải phải, ta giải thích liền đây." Dung Ly ngồi ngẩng đầu nhìn Hoa Túc, hai tay nâng lên vòng qua eo nàng ấy, vòng eo nhỏ nhỏ gầy gầy. Nàng vùi mặt vào vùng bụng phẳng lì của Hoa Túc, ngửi mùi thơm lành lạnh trên xiêm y, khẽ nói: "Là ta nhớ thương trước, ta kích nàng, ta hại nàng thân bất do kỷ, đừng tức giận."

Hoa Túc cười, "Không giận."

Không biết có phải lừa người hay không.

Một lúc sau, Tiểu Phù cùng Không Thanh xách rương trúc ra khỏi phòng, Bạch Liễu mang một cái trên lưng, trước ngực còn ôm một cái, trên vai ba người đều đeo bọc hành lý, rõ ràng khi đến không nhiều đồ như vậy, hiện tại lại cầm không hết.

Dung Ly đứng lên đi về phía các nàng, "Đều thu dọn xong rồi?"

Tiểu Phù gật đầu, thoáng nhìn ra bên ngoài, cân nhắc một hồi mới nói: "Cô nương, ta cùng Bạch Liễu đi mua xe với ngựa, chợ bán ngựa dạo này náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người chạy trốn về phía nam, ai có tiền đều đi mua ngựa để lên đường."

Không Thanh gật đầu, "Gần đây cũng có nhiều người từ nơi khác dắt ngựa đến, nhưng ngựa tốt bị chọn hết rồi, còn lại một vài con ngựa già, chạy không nhanh lắm."

Dung Ly quay đầu lại liếc nhìn Hoa Túc một cái.

Hoa Túc cười nhẹ, "Có Họa Túy, còn mua mấy đồ vật dư thừa đó làm gì."

Dung Ly đành phải nói: "Ba người các ngươi quay lưng lại đi, ta chưa kêu các ngươi thì đừng có quay lại."

Ba nha đầu không hiểu ra sao mà quay lưng lại.

Không Thanh nghi hoặc hỏi: "Cô nương muốn làm cái gì?"

Tiểu Phù thành thật quay lưng, "Chẳng lẽ cô nương muốn cho chúng ta kinh ngạc gì đó?"

Chỉ mỗi Bạch Liễu lẩy bẩy nói, "Không phải là...... Quỷ kia muốn dùng pháp thuật chứ."

Quỷ kia thật đúng là muốn dùng pháp thuật.

Hoa Túc lấy Họa Túy ra, ngòi bút trắng tinh lập tức chảy mực nhuộm đen lông bút. Nàng ấy chuyển động một cái, nét mực ngưng tụ giữa không trung, chầm chậm phác họa tay cầm, thùng xe cùng mã phu.

Mã phu lại đội nón tre, khuôn mặt bị che kín mít, tiết kiệm được khuôn mặt.

Không Thanh và Tiểu Phù cũng lo sợ theo, cơ thể run run. Chẳng biết phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống, các nàng hơi hơi nghiêng đầu, muốn xoay người xem nhưng miễn cưỡng ngừng lại.

Xe ngựa dừng trên mặt đất, mảnh gỗ vang răng rắc, ngựa giẫm vài cái tại chỗ, tiếng móng ngựa lộc cộc.

Bạch Liễu đã run rẩy vô cùng, như cái sàng thành tinh, một câu cũng không thể thốt ra.

Tiểu Phù cũng run, lặng lẽ liếc nhìn Bạch Liễu một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, thế mà liền hiểu ý tứ của nhau—— gặp quỷ giữa ban ngày.

Không Thanh còn tính bình tĩnh, "Cô nương tìm được xe ngựa sao, xe ngựa tới thật nhanh nha."

Không nhanh sao được, chỉ nháy mắt đã xuất hiện, còn xuất hiện rất gần ở phía sau các nàng, cũng không biết từ đầu tới.

Cửa sân khá hẹp, xe ngựa căn bản không thể đi vào, ngoại trừ ở ngoài, vậy thì...... Chỉ có thể từ trên trời giáng xuống.

Không Thanh hoang mang, "Chẳng trách âm thanh của xe ngựa vừa rồi lớn như vậy, Hóa ra...... Là từ trên trời tới à."

Tiểu Phù cười gượng hai tiếng, "Hay con ngựa này có cánh, ta chưa bao giờ thấy ngựa có cánh, cũng là lần đầu tiên nghe nói."

Hai lỗ mũi của ngựa phun khí ra, gây tiếng động lớn thật sự.

Lúc này Dung Ly mới nói: "Các ngươi quay lại đi."

Hoa Túc thổi một hơi vào ngòi bút Họa Túy, khói mực tan biến hết, lông bút lại trở nên sạch sẽ.

Ba nha đầu quay lại, kinh ngạc nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở trong sân nhỏ hẹp, con ngựa vừa mạnh mẽ vừa cao lớn, mã phu trông cũng như người biết võ, tuy khoác áo tơi nhưng dưới cổ tay áo được vén lên, nửa cánh tay thật cường tráng.

Bạch Liễu chóng mặt hoa mắt, không dám nhìn mã phu, chỉ liếc một cái không thể nhìn ra được gì, bởi vì mã phu bị che kín mít.

Nàng ấy run giọng hỏi: "Mã phu này...... Không phải là quỷ chứ."

Dung Ly ăn ngay nói thật: "Không phải, đừng sợ."

Lời này không hề giả, chỉ là một đồ vật được vẽ ra, đâu thể coi là quỷ.

Yết hầu Bạch Liễu cử động, nuốt xuống một chút, "Thật sự là từ trên trời giáng xuống sao? Nhưng con ngựa đâu có cánh, xe ngựa này có thể ngồi được ư?"

Hoa Túc bỏ Họa Túy vào trong tay áo, "Nha đầu này còn không tin nàng kìa."

Dung Ly thấy khuôn mặt của Không Thanh cũng đờ ra, biểu hiện rất cẩn thận, đành phải nói: "Ta lên xe ngựa trước, các ngươi lên theo."

Nàng leo lên xe, tay còn chưa đụng tới mành, mành đã tự động vén lên.

Không phải quỷ khí thổi, gió cũng không có bản lĩnh này, là Hoa Túc vén lên cho nàng.

Hai mắt Bạch Liễu trắng dã, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Tiểu Phù vội vàng ấn nhân trung của nàng ấy, lên tiếng: "Đừng có ngã nha!"

Mã phu thờ ơ ngồi, dường như không nghe thấy gì cả.

Bạch Liễu đứng vững vàng, chờ Không Thanh cùng Tiểu Phù từng người lên xe, mới đẩy rương trúc trước ngực tới, đeo cái rương lớn sau lưng lảo đảo leo lên xe.

Hoa Túc dựa gần Dung Ly, chống cằm, vài sợi tóc rơi khỏi bím tóc xõa trên cánh tay, "Lá gan của nha đầu này vẫn nhỏ như vậy, chẳng tiến bộ chút nào."

Dung Ly nghĩ thầm, vốn dĩ là người phàm, còn là tiểu cô nương, mong lá gan của nàng ấy có thể lớn bao nhiêu.

Chờ mọi người trên xe đều ngồi ổn, xe ngựa đột nhiên lăn bánh, mã phu cũng hô to một tiếng "Giá".

Không Thanh nhịn không được hỏi: "Cô nương, xe ngựa này có thể đi ra ngoài sao, sẽ không đâm vỡ bức tường chứ."

Nàng ấy biết xe ngựa này không tầm thường, xa phu cũng không phải người bình thường, cho nên không sợ xe ngựa và mã phu bị tông, mà chỉ sợ tường bị phá.

Dung Ly lắc đầu, "Sẽ không."

Viện này nhỏ như vậy, ngựa đi vài bước đã hết đường, nhưng ngựa này căn bản không đụng vào tường.

Bạch Liễu sợ đến không ra dáng ra hình, run run rẩy rẩy vén một góc mành lên, chỉ thấy bên ngoài tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả.

Hoa Túc dùng ngón tay cuốn tóc, sắc mặt lãnh đạm cực kỳ, tóc bạc đã nhiều hơn trước, "Lần trước ta cũng dùng quỷ khí nâng xe ngựa đưa nàng đi, khi đó nàng cũng vén mành lên thấy tất cả đều là quỷ khí, có sợ hay không?"

Dung Ly lắc đầu, nghĩ trong lòng, nàng tin Hoa Túc, cho nên sẽ không sợ.

Ba nha đầu nhắm chặt mắt, Bạch Liễu sợ hãi kêu lên ô ô, có vẻ sắp muốn khóc.

Hoa Túc cười nhạo: "Nếu thật sự gặp quỷ ăn thịt người, chẳng phải nàng ấy sẽ trực tiếp bị dọa bay hồn."

Không biết xe ngựa đã đi bao xa, nhưng căn bản không quá lâu, lại rầm một tiếng dừng trên mặt đất.

Hoa Túc ôm lấy Dung Ly, tránh cho nàng bị xóc đau lưng và vai gáy, ba nha đầu lại không được tốt như vậy, xe xóc một cái, khung xương như bị đập vỡ, trước mắt toàn hiện sao Kim.

Ban đầu bánh xe không phát ra tiếng, có lẽ vì chạm đất nên lại lộc cộc vang lên.

Bên ngoài xe ngựa là tiếng người qua đường, nghe thật náo nhiệt, giọng nói cũng hết sức quen thuộc.

Tiểu Phù vén mành lên, kinh ngạc trừng mắt, "Kỳ, Kỳ An?"

Đây chẳng phải là Kỳ An sao, từng viên gạch mái ngói đều quen thuộc vô cùng, nhà cửa đường rộng ngõ hẹp giống hệt trong trí nhớ.

Rõ ràng rời đi cũng chưa quá lâu, nhưng vừa nhìn thấy phòng ốc cùng ngõ nhỏ, lại dường như đã trôi qua mấy đời.

Tiểu Phù ngơ ngác nhìn một hồi, nhỏ giọng nói: "Từ biên cương đến đây tốn hơn mười ngày, cho dù vung roi thúc ngựa cũng phải ở trên đường vài hôm, nhưng ta nhớ ta chỉ vừa mới thu dọn hành lý xong."

Bạch Liễu lập tức chảy nước mắt, nàng ấy giơ tay lau đi, tránh cho Tiểu Phù nhìn thấy, chần chừ nói: "Ta không phải ở trong mộng?"

Người trên phố xá rất nhiều, cho nên ngựa cũng đi cực chậm, mã phu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không dao động.

Dung Ly đối với phố xá Kỳ An không tính là quen thuộc, bởi vì trước kia khi ở đây, nàng không ra khỏi cửa Dung phủ được mấy lần, chỉ nghe bá tánh nói chuyện với nhau, mới cảm thấy, đây là Kỳ An.

Hoa Túc ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc nhìn ra bên ngoài một cái, trong ánh mắt không có gợn sóng.

Dung Ly nhìn lên bầu trời, nàng quét qua mí mắt, thấy bầu trời sạch sẽ không còn sương đỏ gì nữa, đại trận kia quả thực đã được phá giải, bá tánh Kỳ An chưa bị liên lụy vào.

Nàng lại quét qua mắt một cái, nhẹ nhàng thở hổn hển, suy nghĩ nói: "Muộn chút lại đến Dung phủ nhìn xem."

Hoa Túc liếc nàng, chưa nói lời nào.

Dung Ly suy tư một lúc, "Cũng không biết án tử của Dung gia đã kết chưa, ta ở ngoài thành vẫn tốt hơn. Vào ngày thứ hai sau khi Dung phủ xảy ra chuyện, rất nhiều tỳ nữ và gã sai vặt nhận tiền tiêu rồi rời đi, quan phủ hẳn là sẽ không làm khó dễ các ngươi, nhưng nếu để bọn họ nhìn thấy ta thì có lẽ không tốt."

Nàng tạm ngừng, rồi nói: "Các ngươi không cần theo ta, có thể ở lại trong thành để về nhà gặp các phụ lão, rời đi lâu như vậy...... Chắc người nhà sẽ nhớ."

Tiểu Phù lắc đầu: "Nhà ta ở đâu cũng không biết, từ nhỏ ta đã bị bán vào Dung phủ, chỉ ở cùng với cô nương."

Không Thanh đắn đo một lát, "Nô tỳ muốn trở về thăm."

Bạch Liễu nói: "Nô tỳ cũng muốn đi nhìn xem."

Gia đình các bá tánh bình thường hầu hết chỉ biết lo nuôi dưỡng con trai cho tốt, con gái thì không quan tâm nhiều lắm, Không Thanh, Bạch Liễu cũng đã tới Dung phủ từ nhỏ, thật lâu mới có thể trở về gặp một lần.

Dung Ly gật đầu, "Các ngươi đi đi."

Xe ngựa ngừng ở Tây Môn ngoài thành, Không Thanh cùng Bạch Liễu xuống xe ngựa, chỉ chốc lát đã đi xa.

Dung Ly vén mành che lên, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, trong lòng nghĩ rằng việc này có lẽ cứ như vậy mà trôi qua, thời điểm vào cửa thành, quan binh cũng chẳng hề lục soát xe ngựa.

"Không biết Dung Tề đã về Dung phủ hay chưa, còn có lão quản gia cùng Ngũ Nương......" Dung Ly bỗng ngừng lại, lắc đầu: "Thôi."

Hoa Túc ôm cánh tay, mí mắt nâng lên, "Trước kia chưa từng phát hiện nàng nhớ chuyện cũ như vậy."

Dung Ly nhỏ giọng: "Ta không phải là thần tiên vô tâm vô tình kia nữa, trái tim cũng không phải làm bằng đá, nhớ chuyện cũ thì thế nào." Nàng bĩu môi, đôi mắt sáng ngời, trong lòng còn lại nửa câu chưa nói, nếu nói ra không chừng quỷ này lại trách cứ nàng.

Tiểu Phù dựng lỗ tai lên nghe, nhận ra lời này không phải nói với mình, nàng co người vào trong một góc, hận không thể đào một cái hố chôn mình ngay tại chỗ.

Hoa Túc nhìn thấy, "Sao miệng của nàng lại cử động một chút, còn điều gì muốn nói mà chưa nói ra?"

Dung Ly ho nhẹ một tiếng, dứt khoát nói: "nhớ chuyện cũ thì thế nào, ta còn......"

"Còn cái gì?" Hoa Túc liếc nàng.

"Còn có ý tưởng không an phận với nàng." Thanh âm của Dung Ly cực nhẹ.

Tiểu Phù quay về hướng cửa sổ xe, vẻ mặt hoang mang, cô nương nhà mình đang nói cái gì?

Hoa Túc quả thực nhíu mày, "Nàng ——"

"Ta lại kích nàng." Dung Ly cảm thấy vô tội, "Ta vốn không định nói, là nàng muốn ta nói, sao lại thành ta kích nàng."

Hoa Túc giơ tay sờ mặt nàng, muốn hôn nhưng phải chịu đựng, không biết sao lá gan của nha đầu này phì như vậy, chưa kể còn có người khác ở đây!

Dung Ly phủ lên tay nàng ấy, cười đến hai mắt cong cong.

Cả người Tiểu Phù căng thẳng, nghe phía sau không còn âm thanh, mới lúng ta lúng túng hỏi: "Cô nương, đêm nay chúng ta ở chỗ nào, bây giờ cứ chờ đợi thôi sao."

Dung Ly còn chăm chú nhìn đôi mắt phượng, làn da trắng của quỷ kia, chậm rãi đáp: "Chờ thêm một lát, xem Không Thanh cùng Bạch Liễu có quay lại hay không, ta không bắt buộc các nàng đi theo ta, nếu các nàng muốn ở lại nhà thì cũng có thể, nếu tối muộn vẫn chưa thấy các nàng đến thì chúng ta đi."

Tiểu Phù khẽ gật đầu.

Từ ban ngày chờ đến gần chạng vạng, rất nhiều người đã trở về nhà, trong bóng người lui tới lại không thấy Không Thanh cùng Bạch Liễu.

Tiểu Phù nhíu mày: "Các nàng...... Có phải không định đi theo cô nương không?"

Dung Ly xem xét canh giờ, khẽ thở dài một tiếng, vốn cũng không phải mong hai nha đầu đó đi cùng nàng, nhưng không chờ được người, trong lòng có chút mất mát.

Tiểu Phù cũng khá cô đơn, "Hay là chúng ta đi thôi."

Hoa Túc khoanh tay, hừ nhẹ một tiếng.

Dung Ly đang muốn mở miệng, liền thấy nơi xa có hai bóng dáng đến gần, chẳng phải là Không Thanh cùng Bạch Liễu sao.

Không Thanh cùng Bạch Liễu một trước một sau đi đến, quả thực chỉ về thăm nhà chứ chưa ở lại.

Không Thanh chẳng nói câu nào leo lên xe ngựa, Bạch Liễu cũng phiền muộn đầy mặt.

"Thế nào rồi, cả đám đều mặt ủ mày chau." Dung Ly hỏi.

Không Thanh lắc đầu: "Qua thời gian nữa đệ đệ sẽ cưới thê tử, đã mua thêm một căn nhà, còn thiếu chút tiền."

Dung Ly nhíu mày, "Lúc đi không phải đã bán nhà sao, số tiền đó ba người các ngươi chia ra, hẳn là khá nhiều."

Không Thanh lắc đầu: "Ta cho một ít tiền, trong nhà chỉ hỏi ta về việc của Dung phủ, không hề hỏi thời gian qua ta sống như thế nào."

Dung Ly muốn nói lại thôi, dứt khoát không nói nữa.

Có lẽ Bạch Liễu cũng vì việc này mà không vui, lòng tràn đầy buồn bã rầu rĩ, thậm chí còn quên trên xe có quỷ.

Ngựa lại lộc cộc chạy đi, rời khỏi Tây Môn, rồi đi thật xa, sau đó bỗng hóa thành khói mực, may mà xung quanh vắng vẻ, nếu không cũng không biết giải thích thế nào.

Dung Ly được Hoa Túc đỡ ổn định vững vàng, ba nha đầu lại ngã xuống đất, đều bị ngã đến phát ngốc.

Tiểu Phù trừng mắt, ngồi dưới đất ngẩn ra một lúc, "Xe ngựa đâu......"

Xe ngựa không thấy, mã phu cũng chẳng biết chạy đi chỗ nào.

Bạch Liễu đột nhiên hỏi: "Lúc trước chúng ta ngồi xe ngựa đến Hoàng Thành, không, không phải là cũng biến ra như vậy chứ, khi đó còn tưởng mã phu giục ngựa bỏ trốn......"

Tiểu Phù hít hà một hơi, cơ thể run lên một cái.

Ở đây là ngoại ô, tuy không phải vùng núi hoang dã nhưng lại rất vắng vẻ, phía Tây Môn vốn không có người qua đường, quan binh gác cổng cũng chỉ ít ỏi mấy người.

Hoa Túc giơ tay lên, phòng ngói tường trắng thình lình từ dưới đất mọc lên như đâm chồi.

Dung Ly ngơ ngác nhìn, thấy Hoa Túc không cầm Họa Túy, suýt nữa lại cho rằng mình bị kéo vào cảnh đẹp trong tranh.

Bức tường kia trở nên cao hơn, ngoài phòng vang lạch cạch, đột ngột trải rộng ra.

Cho dù là măng mùa xuân sau cơn mưa, cũng không thể lớn nhanh như vậy.

Mái ngói đen, bức tường trắng, nhìn có vẻ lớn bằng ngôi nhà vừa bán đi trước đó.

Tiểu Phù lui lại mấy bước, "Đây, đây......"

Dung Ly rất khó hiểu, "Ta tưởng nàng sẽ để ta đi tìm khách điếm ở."

Hoa Túc búng tay, một viên gạch cuối cùng được lót xong, cùm cụp một tiếng, "Đây là thần thức của ta dựng nên, người bình thường không thể đi vào bên trong, như thế ta mới yên tâm được."

Dung Ly tiến tới đẩy cửa ra, thấy bên trong cái gì cần có đều có, tuy không gian nhỏ nhưng đầy đủ chi tiết.

Ba nha đầu đi theo vào, cả đám giống hệt chim cút, co vai rụt cổ không dám lên tiếng.

Hoa Túc đi thẳng vào phòng, quay đầu lại ngoắc ngón tay với Dung Ly.

Dung Ly đi theo nàng ấy, xoay người nói: "Các ngươi nghỉ ngơi một lát trước đi."

Ba nha đầu đều mờ mịt, vốn nghĩ rằng lên đường sẽ thực gian khổ, nào ngờ nháy mắt liền đến, đâu cần phải nghỉ ngơi gì.

Vào phòng, Hoa Túc ấn Dung Ly ngồi xuống, rũ mắt hỏi: "Còn thiếu gì không?"

Dung Ly lắc đầu, "Không thiếu."

Sắc mặt Hoa Túc nghiêm túc, "Ngày mai liền đi Thương Minh Thành, tối nay cho nàng dùng hạt châu."

Dung Ly suy nghĩ một lúc, "Ta đi theo vào, có thể gây thêm phiền phức cho nàng hay không?"

Hoa Túc cười nhẹ, "Nàng coi ta là giấy sao, bảo vệ một mình nàng còn không đơn giản?"

Dung Ly lúng túng: "Ta không cần nàng bảo vệ ta, nàng còn phải bảo vệ mình bình an."

Hoa Túc thản nhiên nhìn nàng, đôi mắt hơi híp lại, "Tu vi của ta đã khôi phục đến tám tầng, dù chưa đến đỉnh núi, nhưng cũng không đến mức không thể bảo vệ bản thân."

Dung Ly giơ tay nắm vạt áo của nàng ấy, "Chờ việc này kết thúc, ta theo nàng về Thương Minh Thành được không, ta suy nghĩ lâu rồi, tòa lâu của Thương Minh Thành xác thật tốt hơn Động Minh Đàm, ít nhất có nhà để ở."

Hoa Túc trầm mặc, sau đó không nhanh không chậm hỏi: "Nàng là một người sống, lấy danh nghĩa gì vào Thương Minh Thành?"

Dung Ly nắm chặt vạt áo của nàng ấy, ánh mắt sáng ngời, "Nàng không cần kích ta."

Hoa Túc trừng mắt, cũng không biết rốt cuộc là ai kích ai, nàng ấy không từ chối, cũng chưa đáp ứng, chỉ nói: "Xong việc rồi nói."

Dung Ly nghe nàng ấy.

Trong phòng im ắng.

Hoa Túc lấy Họa Túy ra, vài nét bút liền vẽ xong Quỷ Vương ấn, ấn chú tạo thành, Cô Sầm từ bên trong đi ra.

Cô Sầm chắp tay gọi: "Đại nhân."

Hoa Túc khẽ gật đầu, lãnh đạm hỏi: "3000 quỷ binh hiện tại ở nơi nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc