TUI BIẾN THÀNH CHÓA CỦA TÌNH ĐỊCH


Vì nguyên nhân mất điện nên buổi tiệc lần này...!không đúng, không thể gọi đây là tiệc tùng được.
Chắc là cuộc hẹn của những phần tử ngoài vòng luật pháp vội vã kết thúc.
Tình Địch hẳn là tìm được cớ, đối xử với Người Yêu vô cùng lạnh nhạt.
Chậc, ngay cả giả vờ ôn hòa cũng lười.
"Chuyện cậu nói tôi sẽ cân nhắc."
Tình Địch nghiêm mặt nói.
"Em sẽ xử lý tốt chuyện tối nay, xin lỗi."
Người Yêu của tôi áy náy đáp lại.
Ôi chao, mối quan hệ của hai người đúng là nhiều tai nạn há há.
Tình Địch bỗng nhiên có chút túc giận, trên mặt để lộ vẻ xao động hiếm có.
"Các người vẫn luôn thế này có đúng không? Đã bao nhiêu lần các người kéo người khác vào mấy chuyện mờ ám mà không nói một lời?"
Người Yêu của tôi hoảng sợ khi bị lên án, vội vàng giải thích.
"Bọn em chưa từng làm mấy chuyện đó, đều là anh tình tôi nguyện."
Haha.
Đúng là trợn mắt nói dối.
"Anh tình tôi nguyện?"
Tình Địch nở nụ cười trong tức giận, nhưng cuối cùng người ấy vẫn nhịn xuống không xả ra.
Oh my Chúa, Tình Địch, anh bị sao thế, có gì đó sai sai!
"Văn Khương?"
Người Yêu cũng khó hiểu nhìn Tình Địch.
"Không sao."
Tình Địch vẻ mặt như thường như thể người vừa nãy không phải là mình.
Sau đó hai người tan rã trong không vui.
Tôi thiếu điều cười lớn.
Nhưng tôi cũng thật lòng cảm thấy yêu đương với Tình Địch thật đáng sợ, tâm trạng bất ổn không nói, kỹ xảo diễn xuất còn đứng đầu, có khi bị bán lúc nào cũng không hay.
Lên xe Tình Địch đeo cho tôi cái dây an toàn không hề có tác dụng.
Đm anh định làm cái gì?
"Gâu!"
Tình Địch nhéo nhéo tôi sau đó bật di động, giọng nói của Hoa Hướng Dương từ bên trong truyền ra.
"Em đã gửi định vị cho anh, một người khác có thiết bị chặn thông tin đang ở trong xe đó."
Định vị thể hiện khoảng cách không xa, ở ngay lối ra của con đường này.
"Được."
Tình Địch đạp ga, chiếc xe lập tức xông ra ngoài.
Mẹ cha nó cái tốc độ này!!
Hoa Hướng Dương vẫn đang bơm đểu.
"Trên xe kia còn có hệ thống phản xâm nhập, em chỉ có thể dựa vào camera dọc đường để xác định vị trí, một khi ra khỏi phạm vi theo dõi sẽ không theo được nữa."

"Ừ, đã biết thân phận người đó chưa."
Tình Địch nói một cách bình thản như thể đống hóa đơn phạt dọc đường không phải là của mình.
"Hệ thống nhận diện khuôn mặt vẫn đang làm việc...!kết quả đưa ra người này là nhân viên của Vu thị, tên là Khâu Tĩnh Viễn."
À há.
Quả đúng là Người Quen.
Tôi còn tưởng cái người tối nay là giống nhau thôi chứ.
Dù sao đồng nghiệp ngu ngốc bỗng nhiên biến thành 007...
Người bình thường ai cũng khó mà tưởng tượng được đúng không!!!
Trong lúc tôi đang nhìn điểm đỏ trên màn hình suy ngẫm...
Tình Địch bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi.
Trời ạ! Anh nhìn tôi là có ý gì! Nhìn đường đi chứ!
Cũng may Tình Địch chỉ liếc nhìn một cái rồi lại vội vàng quay về lái xe.
Tôi trôi theo quán tính ói ra đến nơi rồi.
"Chỉ sợ người kia không phải là nhân viên bình thường của Vu thị, là người ở đâu?"
À há, lẽ nào cũng là thành viên của hiệp hội họa sĩ hoặc đầu bếp nào?
"Vẫn chưa biết được, nhưng chắc chắn hắn đã làm việc nhiều năm trong Vu thị, hiện nay đang đảm nhiệm chức vụ thiết kế bố cục cho tiền giấy..."
Mèo méo meo mèo meo?
Vậy mà làm cái này! Lẽ nào tôi vừa đi thì anh ta thế chỗ?
Người Quen, anh thật sự ghê gớm đấy!
"Hiện tại anh đang ở ngay cạnh anh ta."
Đèn đỏ ở ngoại thành phải chờ rất lâu, tận 90s, Tình Địch đúng lúc đuổi kịp.
"Số điện thoại của hắn là bao nhiêu?"
Tình Địch đột nhiên hỏi.
Hoa Hướng Dương yên lặng trong chốc lát.
"Để em bấm cho anh."
Không biết vì sao tôi cảm thấy hơi hơi lúng túng.
"Alô?"
Đúng là giọng của Người Quen rồi.
Tình Địch trực tiếp đi vào trọng điểm.
"Đêm nay hai ta phối hợp rất ăn ý."
"...!Anh là ai?"
Giọng nói của Người Quen lộ ra chút chần chừ.
Tình Địch không trả lời mà hỏi lại:
"Anh có muốn vào nhà kính không? Muốn thì đến cây cầu phía trước đợi tôi."
"Là các anh..."
Ê, cứ vậy là cúp máy được hả? Nếu là tôi thì còn lâu tôi mới đi, phải dạy cho anh một bài học vì dám cúp điện thoại của bản chóa!
"Tiểu Hạch Đào, tối nay lúc tao tình cờ gặp mày có phải mày cũng thấy anh ta không?"

Không biết vì sao vẻ mặt Tình Địch nhìn tôi có hơi lạ.
"Mày đã làm gì sau lưng tao?"
"Ẳng???"
Anh đang nói gì thế, sao bản chóa lại nghe không hiểu gì hết.
"Hừ."
Đúng lúc đèn xanh, Tình Địch hừ một tiếng rồi tiếp tục lái xe.
Đợi!!! Cái giọng như đi bắt gian kia của anh là có ý gì?
Tôi là một con cờ hó ngoan ngoãn đấy!!
Cũng không làm ẩu như mấy người đâu!
Cây cầu dài như một đôi đũa treo đèn lủng lẳng bắc qua bên kia sông.
Nước sông tối đen, thỉnh thoảng chỉ có ánh đèn lấp loáng trên mặt nước nhưng vẫn không nhìn thấy gì.
Đêm hôm khuya khoắt bầu không khí có chút âm u.
Nhưng hơi nước mát lạnh tạt vào mặt thích khỏi nói ~~
Gió thổi trong chốc lát...
Một chiếc xe dừng ngay bên cạnh.
Sau khi cửa mở,
Khuôn mặt của Người Quen lộ ra ngoài.
Ôi chao, trên thế giới này những người xinh đẹp như Tình Địch thực sự quá ít.
Tại sao tất cả họ đều xấu xí khi mang ra so sánh?
Vẻ mặt Người Quen mang theo phòng bị, đứng cách mấy bước.
Anh ta nhìn ánh mắt của Tình Địch chằm chằm rồi đảo mắt sang nhìn tôi.
"Là chó của anh à?"
Tình Địch giữ tôi thật chặt.
"Đúng...!thì sao?"
"Đêm nay nó cứ đi theo tôi mãi."
"Chắc là vì không có tôi, nó hơi nhát, thấy ai thì theo người đó."
"Tôi còn tưởng nó thích tôi cơ đấy."
"Nghĩ nhiều rồi."
Ê ê, đây không phải vấn đề các người nên thảo luận lúc này!
Giao dịch đâu! Bí mật đâu! Vạch trần bộ mặt đen tối đâu!
"Tôi biết anh, mấy năm trước đã từng gặp."
Hở! Người Quen, anh vừa nói cái gì? Mấy năm trước...!các người dám lén lút sau lưng tôi.?
"Thế à? Tôi cũng biết anh, nhưng không ngờ anh lại che giấu thân phận sâu như vậy."
Nói xong không hiểu sao hai người đã đứng đối diện nhau.
Bầu không khí thực sự là vi diệu khiến cho tiếng thở cũng phải nhỏ xuống một chút.

Vì vậy tôi li3m tay tình địch.
Giữa các người không sinh ra cảm ứng được đâu! Có gì mà nhìn chứ, còn nhìn lâu như vậy!
Người ấy run một cái phục hồi tinh thần lại rồi vuốt v e tôi, sau đó tiếp tục nói chuyện.
"Thiết bị chặn mạch trong phòng ngủ nằm trong tay anh.

Anh đến từ ngành nào?"
Người Quen trả lời cũng rất cẩn thận.
"Danh tính của tôi đáng tin hơn của anh, anh là ai? Anh thậm chí còn không phải là người Trung Quốc, tại sao anh lại tham dự vào vụ án bí mật quan trọng của đất nước chúng tôi?"
"Tôi không mang theo giấy chứng nhận, nói anh có tin không?"
"Tôi cũng không mang, thay vì tin vào giấy tờ chứng minh không bằng tin vào phán đoán của bản thân đi."
Hai người cứ như vậy giằng co, nghe mệt mỏi quá.
"Ẳng..."
Tôi có hơi sốt ruột, không thì về nhà ngủ đi!
"Được rồi, nể mặt Tiểu Hạch Đào, trước mắt tôi sẽ tin tưởng anh."
???
Tôi làm gì? Anh tin anh ta cái gì? Đến tôi còn không tin được anh ta.
"Tôi nhận chức tại Hiệp hội họa sĩ Thụy Điển."
"Thuỵ Điển?"
"Đây là chi nhánh Thụy Điển của Hiệp hội Theo dõi Tài chính Toàn cầu, chủ yếu xử lý các vụ việc kinh tế liên quan đến tiền tệ."
Người Quen gật đầu.
"Tôi từng nghe nói, đó là một tổ chức trung lập tại Bắc Âu, các anh nhận ủy thác của phía chính phủ Thuỵ Điển?"
"Đúng."
"Vậy làm sao điều tra được đến tận Trung Quốc?"
"Tôi trả lời anh trước là vì tôn trọng đồng hương, không có nghĩa là cái gì tôi cũng phải nghe lời anh."
Vẻ mặt Tình Địch lạnh lùng, Người Quen vội vàng nói:
"Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường mà thôi."
Tôi không thể nhịn được nữa, không chửi anh ta một trận thì trong lòng không thoải mái nổi.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!"
"Tiểu Hạch Đào ngoan, đợi lát nữa chúng ta đi về, giờ mày ngủ trước đi nha."
Tình Địch nhẹ nhàng vuốt v e tôi.
"Gâu!"
Bây giờ là lúc ngủ à, tôi cảm thấy bị lừa dối!
"Chó của anh đã tiêm phòng chưa, đừng có thả rông rồi lại phát bệnh."
Tức chết tôi rồi!! Xem tôi có cắn anh hai phát không!
Tôi giãy dụa muốn nhào qua lại bị Tình Địch ôm chặt.
"Tôi tạm thời tin tưởng thân phận của anh, nhưng hiện tại chúng ta đều thiết lập một thiết bị chặn sóng, hiện giờ phải hợp tác thế nào đây?"
"Các anh muốn hành động?"
Người Quen kinh ngạc hỏi.
"Các anh vẫn chưa có ý định này?"
Người Quen mím môi, trông có hơi ảo não.
"Chúng tôi vẫn chưa thuận tiện."
"Vậy anh giao thiết bị chặn cho tôi, bên chúng tôi tiện."
"Hiện tại tôi cũng không phải là tin tưởng anh."

Còn muốn cãi cọ bao lâu nữa....
Tôi ngáp một cái, cúi đầu chuẩn bị ngủ.
Tình Địch khoát tay lên đầu tôi, sau đó nhẹ nhàng nói gì đó với Người Quen.
Vẻ mặt Người Quen biến sắc, đổi thành ngạc nhiên.
"Quan hệ của hai người rất tốt đúng không? Vì anh ấy, hãy tin tưởng chúng tôi một lần."
Người Quen vẫn là vẻ không thể tin nổi.
"Là anh đưa cậu ta đi?"
Tình Địch gật đầu.
"Mấy ngày nữa sẽ phẫu thuật chưa chắc có thể thành công, nhưng chỉ cần còn sống sẽ không có vấn đề gì."
Người Quen nhìn thật sâu vào Tình Địch.
"Vì sao các anh lại làm như vậy?"
Trong nụ cười của Tình Địch có thêm cả sự kiên định.
"Trên đời này vẫn còn một người yêu anh ấy, không hi vọng anh ấy sẽ chết."
Người Quen của tôi im lặng, một lát sau lấy ra một cái máy tính từ trong lòng.
"Nếu thành công, tôi muốn gặp cậu ta."
Tình Địch nhận lấy.
"Đương nhiên, anh sẽ có cơ hội."
Cuối cùng cuộc gặp khiến người ta buồn ngủ cũng kết thúc.
Tôi ghé vào cửa sổ nhìn xe của Người Quen dần đi xa bỗng có cảm giác như đã qua mấy đời với cuộc sống trước đây.
Kỳ thực hiện tại tôi đã trở thành một con cờ hó.
"Luyến tiếc người ta à?"
Cái gì? Sao có thể!
"Gâu!"
Tôi lập tức biểu thị chính xác lập trường của bản thân.
Tình Địch lại cứ không tha.
"Vậy là đêm nay mày cứ đi theo anh ta mãi?"
"Áu ~"
Đúng là khổ mà.
Tôi nằm sấp xuống chuẩn bị đánh một giấc.
"Sau này không được cách xa tao, mày chỉ cần thấy ai vẻ ngoài không tệ là lại dính lấy."
Tôi đang ngủ...!Không đúng, cái vẻ ngoài của Người Quen mà gọi là không tệ ấy hả? Tiêu chuẩn của anh thấp quá rồi đấy!
"Nghe chửa?"
Tình Địch bóp tai tôi, nói.
Chậc! Phiền quá!
"Gừ!"
Nghe tôi đồng ý, Tình Địch thỏa mãn.
"Ngủ đi ~"
Từ sau khi làm chó tôi chưa từng cố gắng nhớ lại những chuyện trước đó.
Người đã chết, chuyện đã qua cũng nên tan thành mây khói.
Nhưng trong khoảng thời gian này Người Yêu cứ lắc lư trước mặt, hôm nay còn gặp lại Người Quen như thể những chuyện cũ vẫn cứ dây dưa không ngừng.
Thật hi vọng đến một ngày nào đó tất cả mọi chuyện có thể chấm dứt..


Bình luận

Truyện đang đọc