TÚNG TÚNG

“…”

Lâm Hoa Hàn vô thức giấu chân xuống dưới bàn.

Biệt Gia Ngôn mua không ít đồ cho tra nam. Điều kiện gia đình Lâm Hoa Hàn cùng lắm chỉ có thể coi là bậc trung, thuộc về giai cấp có thu nhập thấp của thành phố này, tiền tiêu vặt trong tay cũng không nhiều. Không thể so với con nhà giàu, trong người dắt vài tấm thẻ tùy ý quẹt.

Cũng  vì vậy mà cậu ta nhận đồ rất thoải mái. Ai cũng biết Biệt Gia Ngôn bình thường là một tên thoáng tay, mấy ngàn khối tiền này có tính là gì với cậu?

Chẳng phải cũng chỉ là một cái túi tiền thôi sao?

Hầu hết giày của các bạn trong lớp là hàng hiệu, bình thường Lâm Hoa Hàn không mua nổi brand này, lúc nhận giày trong lòng còn thoáng thấy vui mừng. Giờ lại bị Đỗ Vân Đình phanh phui ra, nhẹ nhàng cứ như đâm thủng một cái bọt biển, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng lên, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi tặng cậu giày.” Đỗ Vân Đình nói, “Bạn học Lâm không quên đâu nhỉ? Hóa đơn còn để ở nhà tôi kìa, hay là tôi mang tới giúp cậu xem lại?”

Lâm Hoa Hàn cứng họng cả buổi, chỉ là vẻ mặt thực sự không được dễ coi lắm. Cậu ta sĩ diện, uy tín trong lớp cũng cao, chưa từng bị dìm nhiều lần như vậy: “Đồ tặng rồi mà còn đòi lại sao?”

Ánh mắt Đỗ Vân Đình nhìn cậu ta càng khó nói.

“Vô công bất thụ lộc, chắc bạn học Lâm cũng nghe câu này rồi. Bạn học Lâm lại không giúp tôi được gì, nhận quà như thế không thấy nhột à?”

Cậu dừng một chút, cố tình ồ một tiếng thật dài.

“Tất nhiên, nếu bạn học Lâm không thấy nhột tí nào, thì quên đi.” Cậu cười tủm tỉm, “Dù sao đầu năm nay, toàn là người lương thiện chịu thiệt mà.”

Lâm Hoa Hàn suýt nghiến nát răng, tên này đâu chịu nửa phần thua thiệt nào!

Cố tình đúng lúc này, bạn học trong lớp cũng dần hiểu ra từ đoạn đối thoại của hai người. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi coi thể diện hơn trời, giờ lại nghe nói Lâm Hoa Hàn lấy không món đồ đắt tiền của người ta, ánh mắt nhìn cậu ta cũng khác hẳn mọi khi. Có người nói: “Món đồ mấy ngàn, cũng không hề rẻ…”

“Đúng đấy, sao có thể lấy không được cơ chứ? Làm thế không cần thể diện nữa à?”

“Bình thường mời nhau cốc trà sữa còn phải mời lại. Sao cậu ta cứ nhận không vậy?”

Từng câu vang lên khiến người ta muốn ngó lơ cũng không được. Lâm Hoa Hàn cúi đầu, cứ như chịu nỗi nhục nhã gì to tát lắm, một lúc lâu sau bỗng cởi đôi giày hiệu dưới chân ra ném lên lối đi.

“Trả cho cậu đấy!” Cậu ta cắn răng nói, “Ai biết được lúc trước cậu tặng tôi những món đồ này là có ý gì… Ai mà thèm tiền của cậu!”

Đỗ Vân Đình không nhặt, mà xoay người lại nói với nữ sinh ngồi phía sau: “Mượn tờ khăn giấy.”

Nữ sinh rút một tờ từ trong hộp đưa cho cậu, Đỗ Vân Đình đặt lên tay, nhặt phần mũi giày lên.

“Đã đi rồi, không biết còn trả được không.”

Nam sinh trong lớp nói: “Không trả được, cậu đưa cho Cố Lê chẳng phải xong sao. Vừa hay size giày hai người họ cũng giống nhau, đôi giày này vẫn mới tinh, không phí.”

“Xong đâu mà xong?” Đỗ Vân Đình không vui.

Cố Lê bên cạnh mím chặt môi, bỗng nhiên trong lòng thấy không thoải mái.

“… Sao có thể tặng anh ấy hàng secondhand được!” Đỗ Vân Đình kiên quyết phản đối, “Nếu tặng, chắc chắn phải tặng cái mới, chứ cái cũ này á?”

“…”

Cố Lê nghiêng đầu đi, chút khó chịu trong lòng bị gió thổi qua, hoàn toàn biến mất.

Thiếu niên bên cạnh vươn tay, cẩn thận đụng hắn.

Giọng Cố Lê vẫn trầm, cũng không ngẩng đầu lên: “Sao?”

“Anh Lê có muốn không?” Thiếu niên ghé vào bàn, ngoan ngoãn nhìn qua hứa hẹn, “Cái gì cũng được, em tặng anh Lê hết.”

Muốn em cũng được!

Ánh mắt cậu tỏa sáng.

Cố Lê im lặng hồi lâu, chậm rãi đặt ngón cái lên khớp nối giữa đốt thứ nhất và đốt thứ hai của ngón trỏ, giơ về phía thiếu niên.

Đỗ Vân Đình sướng rơn.

Ớ đệt, Cố tiên sinh bắn tim với cậu sao?

Nếu bây giờ không phải ở trong phòng học, Đỗ Vân Đình muốn nhào lên cho rồi. Nói như hệ thống, bây giờ cậu vui vẻ như chó xù gặp lại chủ vậy, hận không để đè Cố tiên sinh xuống sàn dùng lưỡi liế.m khắp mặt hắn.

Cố Lê nhìn nét hân hoan không chút che giấu của cậu, chậm rãi phun ra câu kế tiếp.

“… Thế này có nghĩa là gì?”

“…”

Một chậu nước lạnh dội tắt niềm vui sướng của Đỗ Túng Túng, đến nửa đốm lửa cũng không sót lại.

Thì ra Cố tiên sinh không biết cái này có ý gì.

Cố Lê vẫn nhìn cậu, sự thay đổi tâm trạng từ trên cao ngã vật xuống đất cũng không trốn được ánh mắt hắn. Hắn khẽ chau mày, hỏi: “Sao thế?”

“Không,” Đỗ Túng Túng ỉu xìu nằm xuống, “Chỉ là bắn tim thôi.”

Hầy, cậu còn tưởng Cố tiên sinh giác ngộ sớm thế.

7777 không tán thành: [Bây giờ các cậu vẫn đang là học sinh cấp ba, nên chú trọng việc học. Tương lai tổ quốc đang chờ các cậu kiến thiết, không nên yêu sớm như vậy…]

Đỗ Vân Đình đau đầu với mớ đạo lý của nó, lại tủi thân, [Thật ra tôi muốn yêu sớm, nhưng Cố tiên sinh không vui, mình tôi cũng đâu yêu nổi!]

Giọng 7777 ngập tràn may mắn, [Cảm ơn trời đất.]

Nếu không chẳng phải là Túng Túng lên trời luôn sao.

Đỗ Vân Đình tha thiết muốn yêu sớm.

Tình yêu tuổi thiếu niên rất thú vị. Ở lớp giáo viên gọi một người, tất cả dưới lớp sẽ nháo nhào ồ lên, nghiêng đầu nhìn người còn lại, nhất định phải nhìn cho cô bé hoặc cậu bé kia đỏ mặt cúi đầu xuống mới bằng lòng bỏ qua. Có khi hai người được phân vào một tổ lại càng khó lường hơn, lên lớp có thể bị chúng bạn nhìn chằm chằm, hận không thể phát hiện chút bất thường trong từng động tác nhỏ.

Chạm cánh tay một chút, nói một câu, tất cả đều ngây ngô.

Niềm yêu thích đó không giấu được, một người thích một người khác, cả lớp đều biết ngay. Những bạn được hoan nghênh một chút thì cả lớp lại càng biết. Bọn họ luôn có thể nhận ra từ đủ loại dấu hiệu, một truyền hai hai truyền trăm, nhanh chóng loan tin tức này.

Đỗ Vân Đình chưa từng trải nghiệm tình yêu học trò, cậu nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Đáng tiếc Cố tiên sinh không phối hợp lắm, một lòng chỉ biết đọc sách thánh hiền.

Đỗ Túng Túng cắn răng, nhưng cậu không tin cái quỷ này!

Cậu kéo ghế, không dấu vết xích lại gần một chút.

Chỗ ngồi của hai người sát rịt, cánh tay gần như kề bên nhau. Bây giờ khẽ dựa gần, Cố Lê sẽ có thể ngửi được mùi sữa thơm quen thuộc kia. Hắn nhếch mắt lên, thiếu niên đã dựa vào bên cạnh khuỷu tay hắn, mặt cũng ghé lên mặt bàn, khuôn mặt nho nhỏ gần như vùi hết vào trong cùi chỏ.

Cậu thì thầm gọi: “Anh Lê…”

Giáo viên số học còn đang giảng bài, Cố Lê liếc cậu một cái, nhìn thấy bàn tay thiếu niên sờ tới sờ lui trong túi quần như đang tìm gì đó.

Gì vậy?

Hắn mím môi, khóe mắt vẫn luôn chú ý người bên cạnh. Đỗ Túng Túng tìm một hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được, xoẹt một phát vươn ngón tay siết chặt từ trong túi ra, lặng lẽ giơ một trái tim nhỏ cho hắn dưới gần bàn.

Trái tim Cố Lê chợt nhảy một cái. Thậm chí hắn không thể vờ như đang nghe giảng, mắt mũi, lỗ tai, ngũ quan giờ phút này đều bị người trước mặt cướp mất. Hắn ngửi mùi hương thoang thoảng, nhìn chằm chằm trái tim thiếu niên móc trong túi cho hắn, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc như vậy, cứ như thiếu niên thật sự móc trái tim trong lồng ng.ực ra hiến cho hắn.

Cổ họng Cố Lê chợt nghẹn lại. Hắn muốn rời mắt đi, nhưng cổ tay Đỗ Vân Đình lại khẽ đảo, đổi hình khác. Hai tay uốn lên nhẹ nhàng khép lại, tạo thành một trái tim đẹp xinh.

Sau khi dừng lại ba giây, nhân lúc giáo viên xoay người sang chỗ khác viết bảng, cậu lại nhanh chóng giơ tay lên đầu, ngoái đầu lại.

Vèo!

Túng Túng của cưng tấn công cưng bằng một trái tim nè!

Rốt cuộc Cố Lê bật cười khẽ. Hắn nhìn thiếu niên, hỏi: “Không nghe giảng à?”

Nói thì nói vậy, nhưng lại không có ý trách cứ mà lại dịu dàng như nước. Đỗ Vân Đình cũng nhận ra, rất ngượng ngùng tìm kiếm trong cặp sách, một lát sau lại lôi ra một trái tim màu hồng phấn. Được gấp từ tờ tiền một trăm tệ.

Cố Lê nhìn qua.

“Lên lớp xếp?”

“Không phải,” thiếu niên thì thầm, “Đêm qua.”

“Tôi chỉ đáng giá một trăm tệ?” Cố Lê hỏi lại.

Lúc nói xong mới thấy ảo não. Hắn cảm thấy bây giờ mình rất kỳ lạ, cảm xúc như con diều bị người bên cạnh lôi kéo, theo động tác của người kia lúc lên lúc xuống.  Điều này không chỉ rất ngây thơ, mà đáng sợ là hắn lại thấy hoảng hốt vì bị người khác khống chế như vậy, rồi lại kìm không được thấy vui mừng.

“Sao lại thế?” Đỗ Vân Đình trả lời, “Đó là vì mệnh giá cao nhất là một trăm tệ.”

“Tôi đáng giá cao nhất?”

Đỗ Túng Túng trả lời: “Anh là vô giá.”

Ý cười Cố Lê càng sâu hơn. Con ngươi đen nhánh của hắn chăm chú nhìn trái tim nho nhỏ màu hồng kia, không có hành động gì khác. Nhưng lúc Đỗ Vân Đình quay sang nhìn động tĩnh của giáo viên rồi lại ngoảnh về, trái tim kia đã biến mất khỏi mặt bàn.

Giờ giải lao giữa buổi, đầu húi cua chen lại đây. Cậu ta đã như hình với bóng với Biệt Gia Ngôn từ hồi khai giảng, giờ tách ra lại thấy không quen, không có việc gì lại chạy lên hàng thứ nhất. Giáo viên vẫn chưa ra, đứng ở đằng kia giảng đề cho một học sinh, thấy cái đầu cạo trọc lộ ra màu tím nhạt di chuyển lại, không khỏi nhíu mày.

“Tưởng Ngạn, trò chạy trước làm gì?”

Con người luôn bất công, giáo viên cũng thế. Ông nhìn mấy học sinh đi cửa sau này cứ như nhìn thấy cứt chuột phá nồi canh ngon của ông, không hề có thiện cảm.

Đầu húi cua cũng không thèm để ý, cười đùa tí tửng trả lời: “Em lên hỏi bài ấy mà.”

Lông mày giáo viên nhíu chặt hơn, “Trò hỏi bài ai?”

“Còn ai nữa,” đầu húi cua hếch cằm, “Với Biệt Gia Ngôn.”

Khóe miệng giáo viên xụ xuống, vẻ mặt nghiêm khắc.

“Hỏi bài Biệt Gia Ngôn?…. Hỏi làm sao thi thứ nhất đếm ngược à?”

Ông cười gằn một tiếng cứ như nghe thấy điều gì hoang đường. Trên tay đầu húi cua còn đang cầm tờ đề, nghe tiếng cười này, bỗng nhiên cũng thấy khó chịu.

Cậu ta lắc đầu, biết thành tích của mình đúng thật là không tốt, chỉ có thể tiếp tục cười vờ như không nghe thấy. Chợt có tiếng vang nhẹ nhàng, Cố Lê đặt bút lên bàn.

Hắn bỗng nói: “Làm thử đi.”

Đỗ Vân Đình sững sờ.

“Hử?”

“Tôi từng giảng cho cậu kiến thức này,” Cố Lê giương mắt, thản nhiên nhìn cậu, “Làm thử đi.”

“…”

Bút đưa tới. Đỗ Vân Đình nắm trong tay, nhìn đề chăm chú. Thật đúng là cậu từng học kiến thức này ở buổi học bổ túc cuối tuần, do đó chỉ thoáng chần chờ một lúc rồi nhanh chóng cầm bút bắt đầu tính. Giáo viên đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tờ giấy của cậu, hiển nhiên là không tin Biệt Gia Ngôn có thể giải được bài toán này.

Học trò của ai thì người nấy rõ nhất, Biệt Gia Ngôn không hề tập trung học hành, sao biết làm đề này?

Khóe miệng ông càng xụ xuống, đứng một bên nhìn xem. Đến khi nhìn thấy quá trình tính toán của Đỗ Vân Đình, không khỏi co rụt con ngươi.

… Hả?

Ông không thể tin nổi, ghé lại gần hơn. Tất cả các bước Đỗ Vân Đình viết ra đều dựa theo câu trả lời của đề mà Cố tiên sinh đưa ra, sau khi xác định đáp án mới chậm rãi đặt bút xuống.

“Đúng.” Cố Lê nói ra câu trả lời ngắn gọn.

Mắt đầu húi cua trợn tròn, nhìn Đỗ Vân Đình.

“Á đù người anh em, giỏi… Sao mày biết làm đề này thế? Chẳng phải mày nói bài toán hàm số như sách trời sao?”

Sao tự nhiên giác ngộ thế?

Sắc mặt giáo viên cũng thay đổi, lại không biết nên nói gì cho phải mà chỉ biết đứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cố Lê không hề nhìn cậu, chỉ cầm sách lên nói: “Học không tệ, đúng thật là cậu ta đến hỏi bài cậu.”

A, Cố tiên sinh khen cậu, Cố tiên sinh bảo vệ cậu… Túng Túng nổ, Túng Túng muốn nổ thành pháo hoa siêu to lộng lẫy trước mặt mọi người!!!

Đầu húi cua ngây ngốc nhìn cậu, bỗng cảm giác bi thương khôn xiết.

Đã nói cùng nhau học dốt suốt kiếp, ai học giỏi làm chó mà?

Sao lại lén lút học bài! Phản bội đội ngũ học tra, đây chính là tên phản bội!

Đáng sợ nhất là, hình như cậu ta phát hiện khóe miệng học thần có nụ cười nhẹ…

“Tao mù.” Đầu húi cua lặng lẽ giơ tay che mắt, tự thôi miên, “Do tao mù.”

Thế giới này chắc chắn không phải thật.

Cậu ta định lôi kéo anh em quay lại, “Tan học ra quán net không?”

Không chờ Đỗ Vân Đình trả lời, bút Cố Lê đã kêu crack một tiếng, ánh mắt nhìn sang thiếu niên.

“Buổi tối học bù.” Hắn trả lời thay thiếu niên.

Đầu húi cua không thể tin được, “Bình thường cũng học bù?… Hôm nay là thứ hai đó, chỉ riêng giờ tan lớp tự học buổi tối cũng chín giờ bốn mươi rồi!”

Thế mà còn học bù?

Làm thế không sợ học chết à?

Nào biết Đỗ Vân Đình nghe được câu này lại rạo rực vui sướng, vội nói: “Bù, bù.”

Tui yêu học tập, học tập yêu tui. Quan trọng là lúc bắt đầu học bù cũng mười giờ rồi, Cố tiên sinh không thể để cậu về lúc nửa đêm được…

Cậu suy tính trong lòng, vội nói ngay: “Em có rất nhiều chỗ muốn hỏi anh Lê.”

Ánh mắt đầu húi cua như chú chó bị chủ vứt bỏ, tội nghiệp vô cùng. Cậu ta đi lòng vòng tại chỗ, nói: “Cũng đâu thể để thành tích mày đi lên, còn tao cứ dậm chân tại chỗ được?”

Tuy nói ba mẹ không thèm để ý, nhưng đó là trong tình huống tất cả mọi người đều thế. Nếu thành tích của Biệt Gia Ngôn tăng vọt như ngồi tên lửa, mà cậu ta vẫn top3 đếm ngược một cách bền vững…

Cậu ta sợ run cả người, níu tay áo Đỗ Vân Đình.

“Anh em, kéo tao với được không?”

Đỗ Vân Đình gặp khó, một bên là tình nghĩa anh em, một bên là trái tim yêu đương, rất khó quyết định.

Cậu nhìn người bên cạnh trưng cầu ý kiến, lại nghe Cố Lê thản nhiên nói: “Không được.”

Đầu húi cua sốc nặng.

“Vì sao?”

“Tôi chỉ dạy người thông minh,” Cố Lê trả lời, “Cậu không thuộc phạm vi đó.”

“…”

Đang nói chuyện sao tự nhiên công kích người ta!

Đầu húi cua bị chọc tức chết, Đỗ Túng Túng đắc ý, “Tao thông minh, tao thông minh nè.”

Ngay lúc này đầu húi cua rất muốn văng câu MMP ra khỏi miệng.

Sau khi tan học, Đỗ Vân Đình đi theo Cố tiên sinh vào xe nhà hắn.

Gần mười giờ, trước cổng có không ít xe đỗ đón học sinh. Hầu hết mọi người đều đi dọc theo con đường hẹp vào thẳng khu ký túc xá của trường, chỉ những học sinh ngoại trú mới đi ra để về nhà.

Đầu húi cua còn lưu luyến đi theo sau bọn họ.

“Đi thật à?” Cậu ta hét, “Tối nay chúng ta có cuộc chiến team đấy!”

Đỗ Vân Đình đã ngồi vào xe, vẫy tay với cậu ta.

“Cái đệt…” Đầu húi cua lẩm bẩm, lúc nhìn thấy logo của chiếc xe lại nhíu mày. Đó là một chiếc xe tốt, xem ra gia đình Cố Lê có điều kiện hơn cậu ta nghĩ.

Chính cậu ta cũng vào xe, đang chuẩn bị đi thì lại thấy một bóng người quen thuộc xa xa phía cổng trường.

Là Lâm Hoa Hàn.

Đầu húi cua vô thức nheo mắt lại, bảo tài xế: “Chờ chút.”

Cậu ta cũng không xuống xe mà ngồi yên trong xe quan sát.

Tâm trạng Lâm Hoa Hàn không tốt, mất sạch mặt mũi trong lớp nên giờ mặt vẫn còn thẹn đỏ. Cậu ta xốc quai balo, đang định đi về phía trước lại nghe thấy phía sau có người gọi mình.

“Hoa Hàn!”

Đại biểu tiếng Anh lớp bên cạnh chạy chậm đến, níu tay áo cậu ta như muốn bật khóc.

“Hoa Hàn, hôm nay em đến lớp anh, có phải đã rước phiền phức cho anh không?”

Lâm Hoa Hàn thật sự không có lòng dạ nào để đối phó với cô nhóc khóc huhu này, huống chi hôm nay dây dẫn nổ ban đầu chính là cô. Nhưng cậu ta lại không thể nổi giận ở đây được, hai bên còn có học sinh đi ngang. Cậu ta chỉ có thể nén cảm xúc không kiên nhẫn xuống, nói: “Không đâu, sao lại vậy được?”

Cô bé thấp giọng nói: “Nó nói chuyện rất đáng giận… Em thật sự không nói lại nó.”

Lâm Hoa Hàn nói: “Không phải lỗi của em.”

Cô bé yên tâm phần nào, cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu ta. Cô thích Lâm Hoa Hàn một thời gian rồi, Lâm Hoa Hàn thành tích tốt, bề ngoài đẹp mã, ôn tồn lễ độ, như một quý ông chuẩn mực, y như nam hai bước ra từ những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Cô gái nhỏ luôn thiên vị cho nam hai, nhịn không được lại chú ý đến cậu ta, ra mặt cũng là để xả giận cho cậu ta.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống.

“… Vậy chúng ta ra sân thể dục một chút nhé? Em chưa muốn về.”

Đêm hôm khuya khoắt, Lâm Hoa Hàn chẳng có chút hứng thú nào. Cậu ta cau mày, nhưng ngẫm lại hoàn cảnh gia đình nữ sinh này cũng coi như không tệ, rốt cuộc vẫn nhấc chân lên, “Đi thôi. Choàng thêm áo khoác của anh đi, buổi tối lạnh.”

Nữ sinh được yêu mà sợ, vội vàng chạy bước nhỏ theo sau, nắm ống tay áo khoác rộng dài trong lòng bàn tay, lúc cười lên ngượng ngùng ngây ngô vô cùng. Lâm Hoa Hàn cũng cười, nhưng nụ cười kia không hề chạm tới đáy mắt.

Chiếc xe đen đỗ trước cổng trường một hồi lâu, lại lặng lẽ khởi động, hai cái đèn lắc lư cũng từ từ biến mất trong màn đêm.

Ở bên kia, Đỗ Vân Đình đổi dép trước cửa.

Bảo mẫu thấy cậu lại tới, rõ ràng không tin nổi. Nhưng bà chỉ nhận tiền làm việc, không có quyền lên tiếng, chỉ là thái độ đối với Đỗ Vân Đình càng nhiệt tình hơn, “Bạn học nhỏ có muốn ăn khuya gì không?”

Cố Lê cũng thay giày, hỏi: “Bọn họ đâu?”

Bảo mẫu nhỏ giọng trả lời: “Cố tổng và phu nhân đều ra ngoài, có lẽ ngày kia mới về… Cậu chủ, cậu có muốn về phòng trước không? Tôi đã nấu canh gà trước rồi, chờ chút nữa sẽ mang cho cậu.”

Bà vội vàng xoay người đi vào bếp, Cố Lê nhìn căn nhà trống trải, mím môi.

Hắn cầm balo đi thẳng lên lầu bằng cầu thang xoắn ốc.

Đỗ Vân Đình cũng đi theo hắn. Balo của học sinh cấp ba lại nặng, cái cặp trông còn to hơn người cậu, hơi siết bả vai. Vừa đi lên hai bước, đột nhiên có một bàn tay vươn ra trước mặt cậu.

“Balo.”

Đỗ Túng Túng nhỏ giọng nói: “Không sao, anh Lê, em tự mang…”

Cố Lê liếc cậu một cái, trực tiếp vươn tay qua tháo balo từ trên vai cậu xuống rồi nắm trong tay. Đỗ Vân Đình muốn lấy lại, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt của thiếu niên vang lên: “Đè nặng không cao.”

Nguyên chủ cũng không cao lắm, chỉ khoảng 1m76. Mặc dù không thấp, nhưng nếu một cô gái cao hơn 1m7 đứng cạnh cậu, thì trông còn cao hơn cậu.

Cũng may cậu chân dài, ít nhiều tăng tỷ lệ thị giác. Nhưng bây giờ nghe được câu này, vẫn không tránh được cảm thấy không vui.

Chiều cao cũng là điểm yếu của Đỗ Vân Đình, từ sau khi vào nhà họ Đỗ, cậu đã tìm rất nhiều cách để cố gắng ăn cho cao lớn vạm vỡ hơn, tốt nhất là có thể giảm hẳn cảm giác mà khuôn mặt mang lại.

Kết quả là không hề có tác dụng. Những thuốc bổ này không chỉ không làm cậu cao, mà lại khiến làn da cậu đẹp hơn, có thằng bạn cùng phá nói cậu: Cứ như có thể vắt ra nước vậy.

Vẫn bị bắt nạt.

Thế là Đỗ Vân Đình không tranh nữa, mặc cho Cố tiên sinh vừa khoác balo trên lưng vừa xách balo trên tay, dẫn cậu lên nhà.

Đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng của Cố tiên sinh ở thế giới này. Bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc được đặt gọn gàng, chỉ là tông màu trắng xám đen hơi trầm mặc, như thể không có chút hơi người, toát lên hương vị lạnh lùng giống con người Cố Lê.

Bảo mẫu mang canh gà hầm bằng lửa nhỏ mấy tiếng đồng hồ ra, có lẽ là sợ buổi tối họ không thích ăn dầu, nên còn dùng thìa cẩn thận vớt váng dầu, chỉ để lại mấy miếng thịt mềm nổi lên trong canh. Đỗ Vân Đình vớt một miếng cắn, cậu ăn cái gì cũng ngon miệng, khiến người ta nhìn cũng có cảm giác thèm ăn.

Vốn dĩ Cố Lê không ăn bữa khuya. Tính tự chủ của hắn khá cao, thói quen này tương đương với ba chữ không khỏe mạnh trong từ điển của hắn.

Nhưng giờ đây đối diện với dáng vẻ người kia chậm rãi nhai nuốt, lại khiến hắn cảm giác chén canh này đặc biệt ngon. Bởi vậy trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn từ từ cúi đầu uống một ngụm.

Đỗ Vân Đình ngước mắt nhìn lên, cười cong mắt với hắn.

“Cái này tươi ngon quá.”

Cố Lê đáp lời, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt người kia. Không biết lúc nào mới phát hiện không thích hợp, rồi lại lặng lẽ rời khỏi.

Hắn giảng đề cho Đỗ Vân Đình, chỉ chọn những câu điển hình mới giảng, kiến thức trọng điểm ghi rõ ràng. Đỗ Vân Đình gật đầu như giã tỏi, vừa nghe giảng vừa ghi bài, trông như học sinh ngoan.

Lúc giải quyết xong nội dung này đã là mười một giờ đêm. Bảo mẫu bên ngoài gõ cửa nhắc giờ cho họ, lại hỏi: “Muộn thế này rồi, bạn học nhỏ có về không hay là…”

Cố Lê đứng dậy, nói: “Cậu ấy ở lại.”

Trong chớp mắt Đỗ Túng Túng sướng rơn cả người.

Ở lại.

Ngay sau đó, câu tiếp theo của Cố Lê vang lên.

“Dì Vương, dọn phòng khách đi.”

“…”

Đỗ Túng Túng tức giận.

Khó lắm mới ở lại được, sao lại ngủ phòng khách?”

Vì sao nhà này còn có phòng khách chứ?

7777 cảm thấy cậu bị kích tì.nh choáng váng đầu óc rồi, biệt thự to thế này, sao có thể không có phòng khách!

Nó thuyết phục: [Trước hết cậu cứ chấp nhận số phận, ngoan ngoãn ở lại, đừng dê.]

Bất đắc dĩ là trong từ điển của Đỗ Vân Đình chưa từng có cụm chấp nhận số phận. Cậu vén tay áo, quyết định, [Vậy thì tôi mộng du.]

[…]

Hệ thống nói: [Tôi đoán địa điểm mộng du của cậu làcố định, chỉ có gian phòng kia đúng không.]

Đỗ Vân Đình ngạc nhiên: [Sao cậu biết?]

Không biết mới là lạ đó! Cơ bản là cậu không hề mộng du, cái này có mà rắp tâm làm loạn thì có!

Nó thật sự muốn cạy đầu ký chủ ra, xem rốt cuộc bên trong là gì. Chẳng lẽ ngoài Cố tiên sinh thì chỉ có dê, dê, và dê ư?

Phòng khách dọn xong, cho dù Đỗ Vân Đình không cam lòng cũng phải qua đó. Cậu tắm rửa trong phòng vệ sinh của phòng khách, yên lặng nằm lên giường, trông khá ngoan hiền, chúc ngủ ngon với hệ thống. Hệ thống cho là cậu lặng lẽ thu binh, nên cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Kết quả một tiếng sau, Đỗ Túng Túng lại dậy. Hệ thống vẫn chưa ngủ, thấy động tác của cậu lại cảnh giác: [Cậu làm gì?]

Đỗ Túng Túng vô tội nói: [Tôi uống miếng nước.]

Cậu bước chân trần xuống giường, mở cửa ra.

[Cậu đi đâu uống nước?] Hệ thống nói, [Chẳng phải trên bàn có sao?]

Đỗ Vân Đình giở lý do lý trấu, [Dạ dày tôi yếu, phải uống nước nóng.]

[…]

Đỗ Vân Đình chạy xuống lầu, bật đèn nhà bếp nấu nước uống. Ấm nước vang ùng ục, cậu cũng không vội, chống tay trần đứng đợi bên cạnh. Vốn dĩ bộ đồ ngủ mà bảo mẫu lấy cho cậu là chuẩn bị cho khách nam nên hơi rộng, giờ đây lại buông lỏng, gần nửa bờ vai trắng bóc lộ ra. Cậu rót cho mình một ly nước, ung dung ngồi vào bàn chậm rãi uống.

7777 buồn bực, nước lọc này có thể uống ra vị ngọt hay gì?

[Cậu không đi lên ngủ à?]

Ký chủ không trả lời, chỉ dựng thẳng tai như đang nghe ngóng, vừa nghe vừa bôi kem dưỡng da trẻ em lên tay mình. Một lúc sau bỗng giật mình, loáng cái cởi cái cúc áo ngủ trên cùng ra, để lộ một vùng ng.ực nhỏ. Ngay sau đó, cậu vươn tay vò rối tóc mình, vội vàng ném kem dưỡng da vào tủ rồi lại nhanh chóng ngồi xuống, toàn bộ quá trình trôi chảy tự nhiên, như đã luyện tập rất nhiều lần.

7777 chẳng hiểu gì.

[Cậu thế này…]

“Chưa ngủ?”

Bỗng nhiên nó nghe được âm thanh quen thuộc. Cố Lê mặc một chiếc áo choàng tắm đen tuyền, đang bước từ trên cầu thang xuống. Có lẽ vì đêm khuya nên màu mắt hắn lại tối hơn lúc thường, chỉ có ánh đèn chiếu vào trong đó để lại những đốm sáng nho nhỏ.

Đỗ Vân Đình giơ cái cốc trong tay, không trả lời mà hỏi lại, “Anh Lê uống nước không?”

Không đợi ai trả lời, cậu đã rót thêm một cốc bằng chính chiếc cốc cậu vừa uống xong. Miệng cốc xoay tròn không chút dấu vết, nơi môi cậu chạm vào giờ đây chính xác xoay đến trước mặt Cố Lê.

Rõ ràng Cố Lê đã thấy động tác nhỏ này của cậu, nhưng không hề nói gì mà chỉ thuận tay uống một hớp.

Dường như trong nước này có pha thêm đường, ngọt vô cùng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

“Sao không ngủ?”

Thiếu niên ngẩng mặt lên, trả lời: “Không ngủ được.”

“Sao thế?”

Bờ môi Đỗ Túng Túng mấp máy, đáp: “Thiếu vài thứ.”

Cậu khẽ thở dài một hơi. Đôi mắt trong veo sáng ngời thoáng nhìn qua người bên cạnh dưới ánh đèn mờ tối, ngay sau đó lại cuống quýt quay đi như hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào mặt bàn như muốn nhìn ra hoa, “Thiếu, cho nên không thể ngủ được.”

Cố Lê nhìn cậu.

“Thiếu gì?”

Thiếu niên cúi đầu xuống, chậm rãi nói: “Bình thường em ngủ ở nhà, đều sẽ có một nụ hôn chúc ngủ ngon…”

7777: [!!!]

_________

Bình luận

Truyện đang đọc