TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Tiên nữ có thể ăn mặc lộ liễu như thế này sao?

Vê Linh Tê ngơ ngác nhìn Tịch Phi Nghiêu với áo T – shirt ngắn tay, mặt trên còn có vài thứ linh ta linh tinh gì đó nàng nhìn không hiểu. Phía dưới thân không biết là quần hay là cái gì, nhìn sơ thì giống vải bố, thế nhưng nàng cũng chưa từng thấy loại này bao giờ.

Kì thật là quần jean.:))

“Thật xin lỗi, cho hỏi, mọi người đang tập kịch truyền hình sao? Hay là đang quay phim điện ảnh?” Tịch Phi Nghiêu đứng bên cạnh đống lửa, ngắm nhìn bốn phía, đều không thấy máy quay phim, hay  một người nhân viên công tác. Trong lòng nàng có loại dự cảm chẳng lành song vẫn cố giữ vẻ mặt trấn tĩnh.

” Ta không biết nàng đang nói cái gì? Nàng là tiên nữ sao?” Ánh lửa soi rõ gương mặt Vệ Linh Tê, ánh nét đỏ ửng, còn có cả vẻ sợ hãi nhưng không giấu được những tia yêu thương.

Xin thứ lỗi vì ta đã dùng từ yêu thương  này, vì đối với hai người có chút nhanh, nhưng sự thực chính là vậy.

Vệ Linh Tê đối với  ” tiên nữ tỷ tỷ ” trước mắt nàng  trở nên nhất kiến chung tình*.

* yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên

Tịch Phi Nghiêu nghĩ muốn hộc máu, nàng lớn lên giống tiên nữ sao? Nói cho cùng nàng lớn lên có điểm nào giống tiên nữ a!

” Ta không phải!” Trong lòng Tịch Phi Nghiêu xoắn xuýt đến lăn lộn, kì diệu là mặt nàng vẫn cười ôn nhu như thường:” Xin hỏi, ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?”

Em gái ngươi á, mau nói cho ta biết, ngươi là nam hay nữ a!

” Ta tên Vệ Linh Tê. Nơi này là vùng ngoại ô kinh đô Tây Phượng Quốc -Phượng Hoàng Sơn.” Vệ đồng học lấy tay còn dính mỡ lau sơ trên y phục, rồi từ trong bao đồ lấy một cái áo trải trên mặt đất, đặt bên cạnh có chút xa chỗ ngồi của mình, vỗ vỗ:” Nàng ngồi đi!”

Ánh mắt Tịch Phi Nghiêu nhìn Vệ Linh Tê như nhìn một kẻ ngốc. Em gái nhà ngươi, vừa thích sạch sẽ, lại dùng tay bẩn sát lên người là thế nào? Ngươi là người sao!!! Còn có, ta không phải thú dữ  hay nước lũ, ngươi cách xa ta như vậy làm gì?

Tuy Vệ đồng học ngây thơ của chúng ta có lòng tốt lót áo cho nàng ngồi, nhưng vì hành động lấy tay bẩn lau áo, Tịch hội trưởng vẫn quyết định cách xa ai kia một chút.

” Cảm ơn!” Dựa theo lễ phép thông thường, Tịch Phi Nghiêu vẫn ôn nhu hướng đến Vệ Linh Tê cất tiếng cảm ơn.

” Đúng rồi! Ngươi là nam nhân hay nữ nhân? Xin lỗi, mắt ta nhìn không tốt lắm.”

Trong mắt Tịch nữ vương,  Vệ Linh Tê vừa  có nét giống nam nhân lại vừa có nét gì tương tự nữ nhân.

Kì thật, từ đó đến giờ nàng luôn quan sát ngực Vệ Linh Tê,nhưng  cũng không nhìn ra cái gì.

Có thể không có ngực vì hắn là nam nhân; có thể là có tiểu bánh bao, cho nên nàng là nữ nhân.

Chỉ là ngàn lần không ngờ tới câu nói tiếp theo của Vệ Linh Tê so với sấm sét giữa trời xanh còn khiến người ta kinh hãi hơn nhiều.  Nó làm người nghe kinh ngạc đến độ không nhịn được mà run rẩy nghĩ mình  bị điên rồi.

” Nam nhân? Nam nhân là cái gì?”

Vệ Linh Tê từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe từ này nha, vì thế nàng chỉ đành dùng vẻ mặt ngu ngơ nhất có thể, rối rắm hỏi tiên nữ tỷ tỷ.

 Ngũ lôi oanh tạc a, không phải nàng điên thì ta điên rồi.

Ngươi làm sao có thể mở miệng giải thích cho nàng hiểu a. Chẳng lẽ lại nói đó là một sinh vật đeo súng?

” Nàng rất kì lạ!” Vệ Linh Tê tuy rằng hơi ngốc, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngu đần. Nàng cũng phát hiện người con gái trước mắt có gì không đúng:” Rõ ràng là nội tử, nhưng khuya như vậy còn không về nhà. Mẫu thân và sanh mẫu** không đánh nàng sao?”

** cách gọi khác giống mẫu thân để chỉ mẹ.

Thân thể Tịch Phi Nghiêu không nhịn được run run. Từ trong lời nói của Vệ Linh Tê, nàng liền phát hiện ra hai điểm trọng yếu.

Thứ nhất là nội tử.  Thứ hai là mẫu thân và sanh mẫu.

Còn thêm câu hỏi ngây ngô lúc trước “Nam nhân là cái gì?”, nàng phần nào thấy được mình cách chân tướng không còn bao xa.

” Ta không có thân nhân…” Ở thế giới ly kỳ thế này, Tịch Phi Nghiêu còn không biết vì sao mình xuyên qua, trước mắt cứ tìm cách sống sót cái đã hay ít nhất cũng biết rõ mình đang ở trong hoàn cảnh ra làm sao:” Các nàng đã mất. Ta còn có một mình lang thang khắp nơi.” Ba mẹ, trước mắt hai người đành hi sinh một chút đi! Ta hết cách rồi!

Tịch Phi Nghiêu còn chưa kịp than thở thân thế ” bi thảm” của mình xong, thì bên kia vành mắt Vệ Linh Tê đã đỏ. Nhìn ánh mắt tràn ngập sự thương tiếc của nàng, Tịch Phi Nghiêu triệt để nổi da gà toàn thân.

” Sao nàng không kết hôn? Ngoại tử không chăm sóc cho nàng sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên như sợ đụng chạm vào nỗi đau người khác.

Ngoại tử? Thứ gì vậy? Tịch Hội trưởng luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nếu không phải thế thì làm sao nàng có thể che giấu tính cách thật của mình nhiều năm không bị ai phát hiện như vậy. Thế mà từ khi gặp gỡ Vệ Linh Tê tới giờ, dường như nàng thấy bấy nhiêu thông minh vẫn chưa đủ để dùng.

Bởi sự thật là, những thứ  Vệ Linh Tê nói nàng nghe sao khó hiểu đến vậy!

” Ta chưa có kết hôn.” Tịch Phi Nghiêu mờ mịt lắc đầu.

Tịch nữ vương quay đầu lại, dường như quan sát kĩ thiếu nữ gọi là Vệ Linh Tê này, nhanh chóng chuyển đề tài:

” Thôi không nói chuyện này nữa,  dấu chu sa ở giữa mi tâm*** của ngươi rất đẹp.”

***: giữa hai hàng lông mày

“Thật sao?” Mặt Vệ Linh Tê nổi lên một mảnh phấn hồng, thậm chí nghe xong lời Tịch Phi Nghiêu nói thì vành tai cũng dần dần đỏ ửng:” Mỗi ngoại tử đều có dấu chu sa ở mi tâm, cũng không có gì đặc biệt.”

Hả? Nàng nói nàng là ngoại tử? Trước đó lại gọi mình là nội tử?  Vậy ngoại tử là nữ nhân có dấu chu sa giữa hai lông mày?

 Hoá ra ngoại tử và nội tử phân chia như thế sao?

Không thể không khen, Tịch Phi Nghiêu thật có đầu óc. Chỉ ngắn ngủn mấy câu mà nàng đã đoán được tám chín phần.

” Không phải, ta vẫn cảm thấy ngươi đẹp hơn những người ta đã từng gặp.”

Những lời này đều là lời nói thật lòng không chút giả dối của Tịch Phi Nghiêu. Ở trong số người nàng quen biết, không ai có dấu chu sa ở giữa trán, vì thế nhìn thấy dấu chu sa của Vệ Linh Tê, nàng cảm thấy nó rất đẹp.

Gương mặt trung tính vừa có nét mềm mại của nữ nhân vừa có nét nam tính của nam nhân, tóc dài thả tuỳ ý bên hông, đôi mắt to tròn đen láy, gò má phúng phím phảng phất vẻ trẻ con, ở giữa đôi lông mày có  dấu chu sa đỏ thắm, phối hợp với dáng vẻ ngại ngùng khi nói chuyện, càng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khả ái.

Ở nơi đây, ngoại tử đều có bộ dáng thế này sao?

Tịch Phi Nghiêu cảm thấy hơi thích người trước mặt.

Tất nhiên là sự yêu thích này rất thuần khiết, giống như bạn bè thích chơi với nhau, chứ không hề mang ý nghĩa khác.

Tịch Hội trưởng chỉ vô tư khen một câu nhưng cũng đủ làm cho tim Vệ Linh Tê đập dồn dập.

Nàng, ý của nàng là thích ta sao?

Từ ” yêu thích” trong lòng Vệ Linh Tê chắc chắn khác hẳn với định nghĩa trong lòng Hội trưởng đại nhân. Cả hai đều là yêu thích nhưng trong lòng mỗi người sự yêu thích đó lại biến hoá thành hai tình cảm hoàn toàn khác nhau.

” Nàng tên gì?” Vệ Linh Tê hỏi, tay như lơ đãng nhặt một cành củi khô ném vào trong đống lửa mà lòng thấp thỏm không yên.

 Nàng sẽ nói tên cho ta biết sao? Có không? Có Không? Có không?

Từ nhỏ đến lớn Vệ Linh Tê chưa từng trải qua cảm giác bất an như thế. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng hỏi tên một nội tử. Không biết nàng ấy có cho nàng một tát hay không?

Thật ra ở Tây Phương Quốc có một luật bất thành văn là nội tử có thể hỏi tên ngoại tử nhưng ngoại tử không được hỏi tên nội tử.

Tại sao lại như thế? Nếu như ở thế giới cổ đại bình thường một nam nhân hỏi khuê danh ( tên thật) của một nữ nhân như thế có thể xem là một sự khinh bạc hay thăm dò, thì ở đây vì không có nam nhân, chỉ có ngoại tử,nên lí do cũng không khác gì mấy.

Tịch Phi Nghiêu không ở đây nên không biết, lại nghĩ giống như bạn bè trao đổi tên, số điện thoại cho nhau cũng là chuyện thường tình nên cũng không suy nghĩ nhiều bèn nói:” Tịch Phi Nghiêu.”

Thấy vẻ mặt hồ đồ của Vệ Linh Tê, nàng cầm lấy cành khô bên cạnh viết lên mặt đất ba chữ kia.Chữ Tịch Phi Nghiêu viết là phồn thể vì nàng sợ ở đây không biết chữ giản thể.

Vệ Linh Tê ngây ngốc nhìn nàng từng nét từng nét viết từng chữ lên đất, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp.

Nàng không có đánh ta! Nàng không có đánh ta!

Nàng còn nói cho ta tên nàng! Nàng còn nói cho ta tên nàng!

Nàng có phải quan tâm đến ta! Nàng có khi nào  lại có hảo cảm với ta!

Vệ Linh Tê chăm chú ngắm nhìn đôi tay thon dài của Tịch Hội trưởng tinh tế viết ba chữ ” Tịch Phiêu Nghiêu”. Đối với Vệ đồng học ba chữ ấy không chỉ viết trên đất mà còn khắc sâu trong lòng nàng.

Bên trong ai đó không ngừng gào thét nàng không có ghét ta, còn đối với ta cười ôn nhu.

Càng nghĩ nàng càng cảm động muốn khóc. Ngoại trừ đại tỷ, người kia chính là người thứ hai nhìn nàng với vẻ mặt dịu dàng đến thế.

Vì mẫu thân với mẫu thân luôn mắng nàng ngốc, còn không muốn nhìn thấy nàng, nên tính cách Vệ Linh Tê mới không giống bất kì ngoại tử nào ở Tây Phượng Quốc mà nhìn vào thì lại có phần giống nội tử hơn. Cũng bởi vậy, nàng mới trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Chỉ có người trước mặt nàng bây giờ là không cười nàng, còn khen dấu chu sa trên trán nàng thật đẹp.

Tịch Phi Nghiêu – nàng thật tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc