TƯỚNG KHANH



Đêm dần khuya, những tòa nhà bên ven đường của người dân sớm đã tắt đèn, hiện tại chỉ còn phu canh cầm đèn, nửa mê nửa tỉnh dạo bước trên đường, ánh sáng từ các hai bên dần dần ít ỏi.
Một trận gió đêm kéo tới, thổi tắt chiếc đèn giấy trong tay hắn, cũng khiến cho hắn bỗng chốc giật mình, lúc này đây, hắn mới phát hiện ra bản thân tự bao giờ lại đi tới một ngôi miếu hoang đổ nát.
Hắn ta vuốt mắt mấy lần, mới nhận ra đây là miếu Hốt Luân nằm ở vùng ngại ô, dưới mái hiên treo ngay ngắn hai lồng đèn một cái đỏ một cái trắng hệt như cặp mắt đang theo dõi hắn.
Tòa miếu Hốt Luân nằm đã bị bỏ hoang từ lâu, bảng hiệu sớm không biết tung tích, trong miếu thờ một vị bồ tát trừng mắt, bàn thờ phủ đầy bụi bặm, có vẻ như lâu người không có người đến.

Cánh cửa của ngôi miếu này xây khá lớn, thành thử ra bây giờ chỉ mới mở phân nửa, gió vừa lùa qua thì âm thanh liền trở nên nghẹn ngào rít gào rất giống như quỷ khóc.
Nước sơn loang lổ ngay cửa miếu hệt như cái miệng lớn như chậu máu của ác quỷ, thoạt nhìn dường như có thể nuốt chửng những vị khách nào tình cờ đi ngang qua đây.

Không biết năm nào đi có một vị tú tài vào ban đêm đi ngang qua miếu thờ này bị dọa sợ, liền đặt cho nó cái tên "Miếu Hốt Luân".
Người phu canh kia gõ mõ cầm canh đã lâu, tự nhân bản thân cũng có chút can đảm, thế nhưng đêm khuya cũng không dám đi vào mấy con đường vắng người, ai có ngờ ban nãy có hơi mệt mỏi chút, không biết làm sao lại đi đến con đường quái quỷ này.
Chung quanh đây cũng không có người hay nhà, vậy vào canh ba lúc nửa đêm ai sẽ là người đến đốt đèn cho ngôi miếu này?
Nghĩ tới đây, trên trán của canh phu toát mồ hôi lạnh.
Hắn thoáng dựng lỗ tai lên, mơ hồ ngh được tiếng khóc của một nữ nhân vang ra từ cánh cửa mở hờ này, thanh âm cứ chập chồn nức nhở khe khẽ vang vọng bên tai hắn, đã thế hắn còn ngủ được mùi máu tanh như có như không.
Phu canh đánh bạo mở cửa ra liếc mắt nhìn.
Bên trong ngôi miếu này đặt một quan tài gỗ đen, bên trong quan tử là một vị nữ tử y phục đỏ tóc đen che phủ mặt đang nghẹn ngào.

Trong tay nàng cầm dao, dòng máu chảy dọc theo mũi đao xuống, hòa vào vũng máu lớn của mười mấy bộ xác chết ở dưới đất.
Trước mặt nàng là một nam nhân đang đứng thẳng người, do đối phương đưa lưng về phía cửa nên không nhìn rõ lắm, chỉ thấy mười mấy dải lụa đỏ từ trên xà nhà thả xuống cộng thêm mạng nhện chắn ngang tầm mắt hắn.
Hồng y cùng hắc quan, cái đẹp chợt hiện giữa sự dơ bẩn, cảnh tượng quỷ dị như vậy thoáng chốc rơi vào mắt phu canh, khiến hắn sợ đến mức gấp gáp che miệng lại.

Trong lúc tim như đánh trống bỏi, nam nhân bên kia dường như phát hiện ra, chợt âm trầm liếc nhìn qua một chút.

Chỉ là một cái khẽ liếc mắt sơ qua, cũng khiến tên phu canh sợ đến mức làm rớt luôn chiếc đèn, chỉ biết vội vàng tháo chạy không dám quay đầu nhìn lại.
Nghe được tiếng động lảo đảo chay trốn của người bên ngoài, Mai Thiều thôi không nhìn nữa khom người xuống, đoạt lấy thanh đao trong tay nữ nhân đang kinh sợ kia, rồi nhét vào tay nam nhân mặc y phục xa xỉ đang ngất xỉu kia, trong mắt lộ ra sự ghét bỏ đánh giá hắn: "Đây chính là tình lang của ngươi?"

"Sau khi trời sáng, ngươi rõ ràng biết nên làm như thế nào." Trong lời nói của Mai Thiều có chút thiếu kiên nhẫn, y tùy tiện giơ tay lau khô vết máu trên y phục của người nam nhân kia: "Danh sách đâu?"
Trần Khởi Thần ngã bệt trong vũng máu ngây người nửa ngày mới nhận ra được Mai Thiều đang nói chuyện với mình, bèn cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần trả lời: "Danh sách ở trong tay công tử."
"Công tử?"
"Chủ nhân quỷ thị, quỷ thương đều gọi hắn như vậy, theo quy định ở quỷ thị, phụ thân chết rồi, công tử sẽ đưa chuyện làm ăn của hắn giao cho quỷ thương khác, danh sách cũng sẽ đưa qua sau."
"Ngươi đúng là biết nhiều quá nhỉ." Mai Thiều cười lạnh.
Trong mắt Trần Khởi Vân xẹt qua sự oán hận: "Phụ thân nói, làm quỷ tổn hại âm khí, ta thân là nữ nhi âm khí nặng, cho nên mấy chuyện này không quan trọng, chờ huynh trưởng kết hôn, ta còn có thể đi theo giúp đỡ huynh ấy một chút."
Nghe xong, trong mắt Mai Thiều có chút nhu hòa, y nhìn tượng phật chiếm hơn nửa bức tường kia, nước sơn trên bước tượng đã tróc đi không ít, thanh hàng ma cầm trên tay cũng không biết rớt đi chỗ nào, chỉ có một đôi mắt trang nghiêm quan sát sự bừa bộn ở trong căn phòng này.
Nếu thế gian thật sự có thần phật, sao lại bỏ rơi phật đường chìm trong máu tanh, chỉ có được cái hư danh, cũng không địch lại kẻ ác.
Mai Thiều khẽ than sau đó nhìn nữ tử run rẩy kia không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Ngày mai nhân lúc còn sớm nhớ vào thành, đừng để người khác phát hiện ra."
Bóng đêm thâm trầm, đây chính là nhân gian thần phật không chiếu tới
————————————-
Đèn trong Bạch phủ đêm nay chưa từng tắt.
Sau khi mở sẵn hòm thuốc chờ ở Bạch phủ, đợi Giang Diễn lái xe ngựa đón người về, Quý Bồ mới thôi không đi tới đi lui ở gian chính nữa.
Mặc dù đường xá không xa, thế nhưng lúc Bạch Bỉnh Thần về phủ vẫn bị sốt nhẹ, hắn dường như không còn chút sưc lực nào, chỉ vùi đầu vào cánh tay Giang Diễn, cả người đã yếu đuối nay còn mỏng manh hơn.
Áo khoác cùng màu quấn lung tung bao phủ lấy người hắn lộ ra vết máu loang lộ ở hai chân, khuôn đúc cố định trên cổ chân hiện tại vẫn chưa tháo ra, ngay vết bỏng đã thấm ướt máu nhiễm đỏ một mảng y phục.
Ánh mắt Giang Diễn lạnh đến đáng sợ, động tác trên tay cũng cực kỳ nhẹ nhàng.

Hắn cẩn thận đặt Bạch Bỉnh Thần lên giường, sau đó ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Quý Bồ chữa trị.
Sau khi chẩn mạch xong, Quý Bồ vội vàng sắc một chén thuốc lớn, thế nhưng hiện tại Bạch Bỉnh Thần hôn mê không cách nào uống được, hắn chỉ còn cách mạnh bạo giữ miệng mở to rồi trút hết vào.
Hắn cứ túc trực như vậy đến trời sáng, mãi đến lúc thấy đối phương đổ mồ hôi, cơn sốt dần hạ nhiệt, thì tảng đá đè nặng trong lòng Quý Bồ mới dần dần biến mất.
Trời tờ mờ sáng, rốt cuộc Bạch Bỉnh Thần cũng tỉnh lại.
"Ngươi đã tỉnh rồi." Trong thanh âm của Quý Bồ có chút giọng mũi, nghe qua liền biết người này đã từng lén rơi lệ qua.
Thấy đối phương canh mình suốt cả buổi, gương mặt cũng tiều tụy, trong lòng Bạch Bỉnh Thần sinh thẹn: "Không sao, hiện tại ta thấy đã khỏe lại rồi."
Quý Bồ do dự vài lần, song cũng quyết định nói ra: "Ngươi còn muốn trị độc nữa không?"
Trước kia có làm sao cũng không chịu, bây giờ nhìn thấy Mai Thiều hành hạ hắn liền bắt đầu mềm lòng ra vẻ nhượng bộ rồi.

Trong lòng Bạch Bỉnh Thần đột nhiên chua xót, hắn biết bản thân mình đang lợi dụng tính mềm lòng của Quý Bồ gián tiếp tổn thương đối phương.

Nhưng nếu không phải vì con đường hắn chọn bước đi quá gian khổ, thì hắn sao có thể khiến cho người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng.
"Thân thể bây giờ của ta có thể chịu được việc trị độc sao?" Dù vẫn còn thẹn trong lòng, đoạn trong câu hỏi của Bạch Bỉnh Tần cũng có chút ý tứ thăm dò.
Quý Bồ nhìn về phía mắt cá chân hắn, khuôn đúc đã được tháo ra, thế nhưng cổ chân đang bị thương kia cho dù xức thuốc mỡ tốt nhất cũng không ngăn được nước mủ chảy ra.
Ánh mắt của hắn chăm chú, hắn nhìn ra Bạch Bỉnh Thần đang yên lặng rụt chân về.
"Nếu không phải tại vòng bạc này, ta thật ra muốn dưỡng ngươi thêm thờ gian nữa mới tính đến chuyện trị độc."Quý Bồ cực kỳ tập trung: "Nhưng vết thương khác trên người ngươi đã được xử lý xong xuôi, chỉ có vết thương ở chân quá nặng, khó có thể trị tận gốc.

Nếu muốn trị độc, phải để kinh mạch lưu thông lần nữa, đôi chân của ngươi tám phần mười có thể khôi phục lại bước đi như bình thường, thế nhưng nỗi đau trị độc khó có thể chịu được, cộng thêm thân thể ngươi yếu, nếu hiện tại muốn trị độc, thì nguy hiểm ngoài dự liệu sẽ cao đến ba phần mười."
Bạch Bỉnh Thần cười dịu dàng trấn an: "Người ta nói bệnh lâu sẽ thành lương y, ta rất rõ tình hình hiện tại của mình, ta nhịn được."
Nhận được câu trả lời không nằm ngoài dự tính, Quý Bồ ắt cũng hiểu sự kiên định của con người này quả thật hiếm thấy trên thế gian này.

Năm đó trúng độc trong lều Cảnh vương đều có thể kiên cường chống một hơi đợi Triệu Trinh đến cứu viện, hiện tại chút đau đớn kia đối với hắn quả thực co thể chịu đựng được.
Thấy tâm ý đối phương đã quyết, Quý Bồ cũng không muốn nhiều lời, chỉ đứng dậy đi chuẩn bị cho dược liệu tiêu độc.
Chờ Quý Bồ đi rồi, Bạch Bỉnh Thần gọi Giang Diễn, bảo đối phương mang giấy bút đến, ngồi trên giường viết một lá thư nói đến chuyện tiêu độc của mình, sau đó dưới thư còn vẽ một con châu chấu rồi đưa cho Giang Diễn: "Đợi chút nữa đưa cho người kia."
Giang Diễn tuân lệnh.
Thấy Bạch Bỉnh Thần như người mất hồn, Giang Diễn đột nhiên hỏi: "Năm đó Mai Thiều ở Tầm Phương quán, có người cố ý làm khó dễ hắn sao?"
Thỏ khôn chết, chó săn nấu(*).

Sau biến cố Thương Sơn, Bạch gia không còn giá trị lợi dụng, còn gánh trên lưng một tội danh lơ lửng.

Tiên đế bên ngoài phong Bạch Kiến Nghiệp làm hình bộ thượng thư, Bạch Bỉnh Thần là biên tu Hàn Lâm viện, thế nhưng trong lòng vẫn chán ghét giao tình hai nhà Bạch Mai trước giờ, cho nên chỉ lạnh lùng thờ ờ với việc Bạch Bỉnh Thần hạ mình xuống ngầm cứu viện.
— Ám chỉ sau khi lợi dụng xong hết tác dụng liền vứt bỏ.
Vì tránh hiềm nghi, Bạch Bỉnh Thần né tránh hết mức có thể về những tin tức Mai Thiều ở Tầm Phương quán, chứ nói chi chuyện chủ động hỏi thăm.


Mãi đến tận khi Triệu Trinh đăng cơ, hắn mới dám để Giang Diễn đi hỏi thăm chút tình hình của Mai Thiều, khi Giang Diễn mang tin tức trở về, hắn lại rơi vào cảnh cận hương tình khiếp(*).

Hắn không dám nghe thêm tin tức của Mai Thiều, nhưng lại không dám tưởng tượng Mai Thiều đã gặp chuyện gì vào lúc đó.
(*) Ý trong đoạn văn ám chỉ khi đối mặt với người mình thương thì càng cảm thấy sợ hãi bất an.
Đặc biệt sau khi Mai Thiều đi đến phương nam, hắn vừa sợ Mai Thiều sống quá tốt, tin tức truyền đến sẽ là tình nồng ân ái giữa y và Hiệp Ân vương, song cũng sợ y sống không tốt, không khí phía nam khó dưỡng bệnh.

Hắn cứ suy tính hết lần này đến lần khác, nhưng không tài nào tìm ra kế hoạch vẹn toàn, đành không thể làm gì khác hơn là giả mù giả điếc, để cho lòng mình thôi không phiền muộn.
Những năm qua Giang Diễn ở phương diện khách quan nhìn, tuổi Bạch Bỉnh Thần không lớn, thế nhưng chuyện có thể làm cực kỳ quyết đoán tàn nhẫn, không bao giờ chần chừ, thế nhưng chỉ cần là chuyện Mai Thiều đều tìm hiểu nhiều lần, sau lại không tình nguyện nghe.
Ở một bên nhìn Mai Thiều cùng chủ nhân qua lại, mặc cho hắn hơi cứng ngắc, thế nhưng cũng sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người họ.

Lúc này thấy hắn đột nhiên hỏi dò, không thể làm gì khác hơn trả lời cho tròn câu: "Chủ nhân, người cũng biết Tầm Phương quán là nơi nào, sống ở trong đó dĩ nhiên là không dễ chịu, Mai Thiều lúc trước luôn cao ngạo, thành ra có người sinh lòng thù ghét nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng."
Tầm Phương quán chính là nơi mà sau khi quan lại bị bắt, thì tiểu thư công tử trong nhà sẽ bị đẩy vào đây làm chút việc vặt bị người ta khinh nhờn.

Phàm là đi vào, không ít người từng chịu nhục, bởi vậy co không ít người tình nguyện thà chịu cảnh lưu đày, cũng không muốn bước chân vào nơi đây.

Đa số tiểu thư công tử sinh ra trong nhà quan được dạy dỗ chu đáo, bình thường được cưng chiều từ bé, sao có thể nghe lời trưng ra bản mặt tươi cười giả tạo hầu hạ người khác, có những người da mặt mỏng, ngay ngày đầu tiên được đưa vào đã không chịu được mà tự kết liễu đời mình.
Bạch Bỉnh Thần không phải chưa từng thấy tình cảnh này, lúc đó trong triều có người thăm dò chuyện hắn cùng với Mai gia có cấu kết hay không, đều mời hắn đến Tầm Phương quán uống rượu, rồi gọi Mai Thiều đi ra tiếp khách.

Hắn không thể làm gì khác hơn là tận lực nhẫn nhịn, cố giả vờ không nghe không thấy.
Nghĩ đến cảnh Mai Thiều hạ mình thấp kém mỉm cười chúc rượu, Bạch Bỉnh Thần không nhịn được mím chặt môi.
"Ngay cả công tử gia đình bình thường cũng khó mà chịu nổi, thậm chí chỉ cần chịu chút nhục nhã sẽ tìm lấy cái chết."
Nhìn Bạch Bỉnh Thần siết chặt tay, Giang Diễn sốt sắng nuốt nước bọt vội hỏi: "Nhưng trưởng công chúa vẫn luôn ngầm che chở cho hắn, lúc tiên đế còn tại vị, Cảnh vương cùng trưởng công chúa được cưng chiều nhất, lúc đó nhờ mặt mũi của bọn họ, đám người chỗ kia cũng không dám táy máy tay chân làm chuyện gì với Mai Thiều, chỉ là công chúa không tiện đứng ra, cho nên chút chuyện kia vẫn không khỏi tránh được, nếu không như thế thì không có cách nào ăn nói với tiên đế."
Nghĩ đến lúc mình thẩm vấn nhìn thấy bộ dạng Mai Thiều không khống chế được tâm tình, trong lòng Bạch Bỉnh Thần hiện ra suy nghĩ đáng sợ, khiến hắn run rẩy mở miệng: "Có...!có phải hắn từng bị ép uống gì đúng không?"
"Từng bị ép uống ngũ thạch tán."
Ký ức xa xăm xông thẳng vào đầu, lúc đó Bạch Bỉnh Thần từng lén lút đi đến Tầm Phương quán nhìn trộm Mai Thiều.
Khi đó Cảnh vương cùng Triệu Trinh đấu đá nhau vô cùng căng thẳng, Triệu Cảnh Hòa lén lút đổi quà mừng thọ Triệu Trinh tặng cho tiên đế, dựa vào chuyện này trách mắng hắn bất trung bất hiếu, khiến cho Triệu Trinh vốn tình cảnh đã éo le nay càng khó khăn hơn.

Bạch Bỉnh Thần nản lòng thoái chí, không biết sao lại muốn đi thăm đối phương.

Hắn thay một thân thường phục đi từ cửa bên, hỏi thăm người làm ở đây nơi ở của đối phương, sau đó cũng nhận được tin thêm là Mai Thiều lên cơn đêm, trong lúc hầu hạ quý nhân cắn người, thành ra đã bị giam giữ ở phòng chứa củi.
Bạch Bỉnh Thần chỉ dám đứng từ xa nhìn xuyên qua tấm cửa sổ kia ngắm nhìn Mai Thiều.
Mai Thiều gầy gò đi nhiều, sắc mặt cũng khó nhìn, mặc dù y nhắm chặt hai mắt ngủ tựa vào đống củi ngủ, thế nhưng lông mày thoáng cứ chau lại, vết máu trên đầu vẫn chưa ngưng, lưu lại một dấu đỏ sẫm, nhìn qua là vừa nãy giãy dụa nên bị đánh.
Bạch Bỉnh Thần vẫn tự thuyết phục chính mình, có Triệu Cảnh Hòa che chở, tháng ngày của Mai Thiều sau này sẽ tốt hơn một chút.

Hắn chỉ đành tự nhủ chính mình, với tính tình đối phương, một khi chịu oan ức, Mai Thiều sẽ nhanh chóng dùng một vài cách trả đũa lại.
Chỉ có nghĩ như vậy, Bạch Bỉnh Thần mới có thể kiềm chế sự kích động muốn đến thăm y.
Nhưng hôm nay tận mắt cảnh tượng này, ngay cả tự dối mình cũng không thể, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, bằng mọi giá phải để Mai Thiều ra ngoài.

Cho dù là biện pháp gì, hắn cũng muốn y rời khỏi Bình Đô sống thật tốt, cho dù là đi đến một nơi cách xa ngàn dặm, cả đời này không gặp lại, thì e là cũng dễ chịu hơn khi nhìn thấy Mai Thiều bị hành hạ như thế này.
Thế là Bạch Bỉnh Thần liền dựa vào Hiệp Ân vương mà tiên đế đang sinh lòng kiêng kỹ kia.
Bộ lạc Lý thị quy hàng, thậm chí còn nhận ân tước Lương quốc, tự lập nên Khương quốc, mà chất tử Lý An này chính là cái gai trong mắt tiên đế, mà hắn ta cứ mải rong chơi tần lâu sở quán ở Bình Đô tạo thành bộ dang người ngu ngốc vô hại, nhằm giảm thiểu sự kiêng kỵ của tiên đế.
Bạch Bỉnh Thần âm thầm tìm Lý An, sau đó để hắn vào Tầm Phương quán gây chuyện ép bức Mai Thiều vào phủ làm tiên đế tức giận, khi đó bản thân hắn và Triệu Trinh sẽ cố xoa dịu, cũng như thuyết phục tiên đế đày cả hai lưu vong đến phương nam.
Sau đó chạy tới một vùng đất xa xôi, vĩnh viên không trở về kinh đô nữa.
Hắn tự nhận bản thân đã vì Mai Thiều tính toán kỹ tất cả, lại không nghĩ rằng chút đãi ngộ y dành cho hắn chỉ là một chút tảng băng chìm, mặc dù tất cả đã chuyện năm xưa, cũng khiến lòng hắn cảm thấy đau.
Bạch Bỉnh Thần vẫn im lặng, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy chút hy vọng xa vời, thế nhưng tất cả đều sụp đổ khi Mai Thiều trở về.

Tuy rằng trên mặt không hiện ra, nhưng Bạch Bỉnh Thần biết, trong thâm tâm mình càng muốn nhiều, thì càng không dám với tay chạm đến.
"Là ai?"
Thấy hắn truy hỏi người lúc trước ép Mai Thiều ăn ngũ thạch tán, Giang Diễn hơi ngập ngừng: "Là công tử nhà binh bộ thượng thư."
Binh bộ, còn là dòng dõi thế gia binh bộ trong tay mình.

Bạch Bỉnh Thần mỉm cười khổ tâm.
Hắn vẫn đang lựa chọn, ngày xưa hắn lựa chọn buông tha cho Mai Thiều, bây giờ cũng như vậy.
Bạch Bỉnh Thần có chút căm hận mình bây giờ, lý trí của hắn đều cân nhắc cho đại cục, hắn có thể liều lĩnh đè ép tình cảm của mình xuống tận cùng, vì hắn không còn cách nào khác cả.
Từ giây phút hắn bước vào Phụ Đế các, hắn đã trở thành một quân cờ bên trong triều cục hỗn loạn này, cho dù đi tới hay lùi về sau đều không thể tự mình làm chủ.
Thế nhưng chuyện hỗn loạn không chỉ là triều cục, như hắn và Mai Thiều, cũng khó nói rốt cuộc ai đang nợ ai, hay là cả hai đều ngầm xem bản thân ai chịu thua thiệt hơn, dần dần kết thành thù hận, sau đó cứ ngưng tụ ở trong lòng dần trở nên khó giải..


Bình luận

Truyện đang đọc