TƯỢNG TÂM

Trời tối đen như mực, áp suất thấp bao phủ. Sắp đến giao thừa, người đi xa làm thuê đều trở về nhà, phố xá từ từ vắng lặng. Mấy hôm trước đổ tuyết lớn, nơi góc đường có tàn tích người tuyết mà đám trẻ con để lại.

Lê Thúy lấy vali hành lý xuống xe, đứng ở bên đường, ngẩn ngơ nhớ lại năm ngoái cũng vào lúc này, cũng là một đêm lạnh lẽo thế này, Lục Thương lái xe dẫn cậu đi khắp phố tìm cửa hàng điện thoại di động. Rõ ràng khi ấy hai người rất hòa hợp, bây giờ hai năm trôi qua, quan hệ giữa bọn họ lại bị chính tay cậu làm ra nông nỗi này.

Chú Viên bước xuống xe, đưa hộ chiếu và vé máy bay cho cậu: “Cứ đi thế luôn à? Không nói với ông chủ Lục một tiếng sao?”

Lê Thúy cười khổ: “Chắc anh ấy không muốn thấy mặt con đâu, sức khỏe của anh ấy không tốt, con không muốn chọc giận anh ấy nữa.”

Chú Viên cũng không biết nên khuyên gì mới tốt, chỉ nói: “Đã sắp xếp người ở bên kia đón cậu, qua đó nếu gặp bất cứ vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

“Cảm ơn chú Viên.”

Như biết Lê Thúy muốn nói gì, chú Viên nói tiếp: “Nếu muốn biết tình hình gần đây của cậu ấy thì gọi cho tôi cũng được, nhưng mà đừng gọi nhiều quá.”

Lê Thúy nhìn chú Viên với ánh mắt cảm kích, sau đó gật đầu xách đồ đạc lên thang cuốn.

Thang cuốn lên cao dần, ngã tư đường quen thuộc từ từ biến mất khỏi tầm mắt. Lê Thúy quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên cảm thấy vô vàn không muốn, cảm giác như nếu thật sự đi bước này, từ nay mình sẽ không còn cơ hội gặp lại Lục Thương nữa.



Nửa đêm Lục Thương tỉnh lại, bên cạnh vẫn không có ai, nương theo ngọn đèn mờ trong phòng bệnh, loáng thoáng có thể trông thấy tuyết lông ngỗng đang rơi ngoài cửa sổ.

Đã quen có một chú chó săn nhỏ bên cạnh, bây giờ một mình nằm trong phòng bệnh, Lục Thương nhất thời cảm thấy không quen chút nào. Chẳng biết Lê Thúy đi đâu rồi, theo thói quen ngày xưa, hẳn sẽ không đi quá xa, nhưng y tỉnh lại lâu vậy rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đâu, tình huống này khá hiếm thấy.

Ngực bị cố định trên giường, phạm vi hoạt động có hạn, Lục Thương với tay cố lấy điện thoại bên cạnh, đúng lúc này chú Viên gõ cửa bước vào.

“Sao lại là chú?” Lục Thương vô thức nói, sau đó lập tức kịp phản ứng, “Chuyện gì?”

“Đưa người đi rồi.” Chú Viên tóm tắt ngắn gọn.

Lục Thương ngây ngẩn, thật lâu sau mới đáp: “Ồ…”

“… Đi cũng tốt.” Lục Thương nằm xuống, ánh mắt tối sầm.

Lúc trước đúng là y sắp xếp bảo Lê Thúy rời khỏi đây, nhưng khi hay tin cậu ấy đi thật, y lại cảm thấy trái tim mới vừa phẫu thuật xong như bị khoét một lỗ lớn, thoáng cái trống rỗng.

Có lẽ theo tuổi tác dần lớn, sau khi trưởng thành con người khó mà có cảm giác yêu thích hay chán ghét mãnh liệt, đôi khi giây trước còn bày tỏ yêu thương, giây sau đã có thể thẳng tay vứt bỏ, hệt như tất cả yêu ghét đều là giả, mà bọn họ chỉ là những người đứng xem hờ hững. Nhưng thật ra thì, đó là do bạn chưa tận mắt gặp phải mà thôi, ngày nào đó gặp rồi bạn sẽ biết, bình tĩnh và bao dung mà trước đây bạn cho rằng mình có, tất cả đều có thể bị phá vỡ.

Tuyết rơi liên tục suốt cả ngày, không hề có dấu hiệu ngừng lại, phản ứng sau phẫu thuật của Lục Thương vô cùng nghiêm trọng, cả người chìm trong trạng thái mê man. Xét thấy cứ cái đà này cũng không phải là cách, Lương Tử Thụy ép Lục Thương dậy nói chuyện một lát, vậy mà Lục Thương chẳng những không cảm kích còn ói đầy người anh.

Chiều hôm sau, chú Viên cuống quít chạy tới, thấy Lục Thương đang nghỉ ngơi nên không tiện gọi y dậy, nào ngờ chưa kịp nghĩ xem nên làm gì, Lục Thương như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt ra: “Chuyện gì vậy?”

“Người bên kia liên hệ với tôi nói không đón được cậu ấy, tôi tra thông tin hành khách, phát hiện… cậu ấy vốn không hề lên máy bay.”

Lục Thương suy nghĩ một lát, hỏi: “Gọi điện thoại chưa?”

“Tắt điện thoại rồi, nhà cũng không về, chúng ta có nên phái người đi tìm không?”

Lục Thương rũ mắt xuống, Lê Thúy tất nhiên không muốn đi, nhưng sợ bị y đuổi nên không thể làm gì khác ngoài bỏ trốn, thằng nhóc này là người biết chừng mực, hẳn sẽ không chạy ra khỏi địa bàn nhà họ Lục.

“Bảo A Tả đi tìm, tìm được gọi điện thoại cho tôi.”

Chú Viên lập tức làm ngay, nào ngờ chú vừa chuyển lời xong, Tả Siêu ở đầu bên kia sửng sốt: “Tiểu Lê Tử? Khi nãy còn ở chỗ tôi mà, mới mười phút trước thôi.”

Lục Thương nghe vậy thì nhíu mày, nhận điện thoại: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”

“Chẳng phải do cậu sắp xếp sao? Nó tới xin địa chỉ của Lý Nham, nói là có chuyện muốn hỏi hắn.” Nói xong, Tả Siêu cũng phát hiện điểm bất thường, “Chờ đã, thế không phải cậu bảo nó tới hỏi à?”

Lục Thương thở dài, cúp điện thoại.

“Cậu ấy tìm Lý Nham làm gì?” Chú Viên ngạc nhiên.

Còn làm gì được nữa, dĩ nhiên là muốn tìm Lý Nham tính sổ rồi. Lục Thương âu sầu nghĩ, thằng nhóc này còn nhỏ mà lá gan lớn thật, đoán chừng muốn diệt trừ hậu hoạn Lý Nham này thay y. Nhưng Lục Thương không thể để cậu thật sự làm ra chuyện giết người cướp của, đó không phải là điều y muốn nhìn thấy, vả lại nơi đó là địa bàn của Lưu Hưng Điền, cho dù Lê Thúy đánh giỏi cỡ nào cũng không thể đánh thắng những kẻ dùng súng thật đạn thật.

Nghĩ vậy, Lục Thương gọi lại cho Tả Siêu: “Người của Lưu Hưng Điền biết chưa?”

“Chắc chưa đâu, lão cũng chướng mắt Lý Nham, chỉ cung cấp chỗ ở và phái vài tên vệ sĩ cho hắn, còn lại lão mặc kệ. Tiểu Lê Tử không lái xe, anh đoán nó đón xe đi, bây giờ đuổi theo ngay chắc còn kịp. Vấn đề duy nhất là, anh dẫn người đến như thế, chỉ sợ sẽ khó tránh xung đột chính diện với người của Lưu Hưng Điền.”

Lục Thương xoa huyệt thái dương, sức khỏe của y vẫn chưa hồi phục, hễ suy nghĩ nhiều là choáng đầu, phải lấy ống thở oxy hít mấy hơi mới bình thường lại. Chú Viên giúp y kê gối sau lưng, Lục Thương tựa vào gối, cân nhắc một lát rồi lục danh bạ di động, tìm ra một dãy số gần như chưa gọi bao giờ, do dự một hồi rồi bấm gọi.

“Lưu tổng, chúng ta làm một vụ giao dịch đi?” Lục Thương không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề, “Quyền kinh doanh cửa khẩu khu mậu dịch, không phải ông vẫn muốn sao?”

Nghe vậy, chú Viên ở bên cạnh ngây ngẩn cả người.

Quả nhiên, đầu bên kia do dự.

“Mày muốn cái gì?” Lưu Hưng Điền hỏi.

“Lý Nham.”



Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, nhìn ra chỉ thấy một mảnh mịt mù, Lục Thương cúp điện thoại, nhìn di động: “Hôm nay là giao thừa à?”

“Đúng rồi.”

Lục Thương rút kim tiêm trên tay, vén chăn muốn xuống giường, chú Viên còn chưa mở miệng ngăn cản, Lương Tử Thụy chẳng biết đến đây từ bao giờ, anh tựa ở cửa, hai tay cắm trong áo blouse trắng: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi không yên tâm.” Lục Thương nói.

“Đêm hôm khuya khoắt thế này, bên ngoài còn đang đổ tuyết, bộ cậu điên rồi sao?”

“Lê Thúy không nghe lời Tả Siêu đâu, chỉ tôi đi mới được.”

Lương Tử Thụy tức đến thiếu điều thở không nổi: “Cậu là bệnh nhân của tôi, cậu nghe lời bác sĩ một lần được không?”

Lục Thương nhìn Lương Tử Thụy bằng ánh mắt khẩn cầu: “A Thụy, để tôi đi đi, tôi không thể mất cậu ấy.”

Lục Thương hiếm khi tỏ ra yếu thế, Lương Tử Thụy biết y cố tình làm khó mình, nhưng lại kiềm lòng không đậu cảm thấy nở mặt, hùng hổ ra lệnh: “Chỉ lần này thôi đấy, khi nào về ngoan ngoãn nằm yên cho tôi!”

Đuổi theo liên tục suốt một đường, chỉ sợ tới nơi sẽ thấy Lê Thúy làm ra chuyện gì dại dột, lúc Lục Thương đến nơi, người của Tả Siêu đã bao vây nhà xưởng.

“Người đâu?”

“Đều ở bên trong.”

Đẩy cửa đi vào, bốn phía chất đầy hàng hóa lộn xộn, dưới đất vương vãi rác sinh hoạt, nặng mùi hôi thối. Gần cửa có vài người quỳ dưới đất, tất cả đều bị trói ngược tay ra sau, dưới ánh đèn mờ có thể nhìn thấy mặt ai cũng bầm dập, hẳn là kiệt tác của Lê Thúy, người của Tả Siêu ít bao giờ đánh vào chỗ dễ nhìn thấy.

Thấy người bước vào là Lục Thương, Lê Thúy rõ ràng hơi căng thẳng, tay chân chẳng biết đặt ở đâu. Ánh mắt Lục Thương chỉ dừng trên người cậu chừng hai giây, xác nhận cậu không sao rồi mới dời sang Lý Nham ngồi dưới đất.

“Thế trận rầm rộ như vậy, tao còn tưởng là ai tới.” Lý Nham hiển nhiên không làm gì được Lê Thúy, mắt hắn sưng đến mức mở không ra, chân bị thương, đứng cũng không nổi. Có lẽ không ai ngờ rằng, công tử nhà họ Lý phách lối gần nửa đời người cũng có ngày thảm hại như hôm nay.

“Thu tay lại đi, bây giờ tự thú còn được phán nhẹ.” Lục Thương nói.

“Tự thú?” Lý Nham bật cười, “Lục Thương, mày đừng quên, trên tay tao còn một món quà lớn, chỉ cần người của tao đưa đến cho Lưu Hưng Điền, mày đoán lão sẽ dùng cách gì đối phó mày?”

Lục Thương mặt không đổi sắc: “E rằng, cậu không có cơ hội đó đâu.”

Lý Nham lạnh lùng nhìn y, Lục Thương nói tiếp: “Nơi này là địa bàn của Lưu Hưng Điền, cậu nghĩ xem tôi vào bằng cách nào?”

Gân xanh trên trán Lý Nham nhảy ra, hắn gằn giọng: “… Lão bán đứng tao.”

“Các người cá mè một lứa, cần gì phải chia làm hai phe,” Lục Thương nói, “Nếu tôi là cậu, tìm được Lưu Hưng Điền trước tiên sẽ bán thông tin đó cho lão, chứ không phải giữ nó lại làm cái thóp bảo toàn tính mạng.”

Sai một nước thua cả ván cờ, sắc mặt Lý Nham xám ngoét. Suy cho cùng hắn chỉ là một tên phú nhị đại ngu dốt, không giống loại người lọc lõi từng lăn lộn giang hồ như Lưu Hưng Điền, không có bố hắn, hắn chỉ còn lại một thân phẩm chất ti tiện, nghĩ thì nhiều nhưng tầm nhìn hạn hẹp, muốn bắt sói nhưng lại tiếc thằng nhỏ*, cuối cùng tự đẩy mình xuống hố.

*Bên TQ có câu “Muốn bắt sói thì đừng tiếc thằng nhỏ”, ý bảo muốn đạt được mục đích phải bỏ ra cái giá tương ứng, “thằng nhỏ” trong đây chính là mồi nhử sói.

Lưu Hưng Điền đích thực từng lăn lộn xã hội đen, lão chỉ quan tâm lợi ích thực tế, cho dù hại người cũng phải với tiền đề là có lợi cho mình. Trong mắt Lưu Hưng Điền, trò vặt của Lý Nham chỉ là chuyện cỏn con, hắn tìm Lưu Hưng Điền nhờ bảo vệ, với Lục Thương mà nói đúng là chuyện phiền phức, thế nhưng trước mặt lợi ích, Lưu Hưng Điền sẽ không chút do dự bán đứng hắn, âu cũng là chuyện trong dự liệu.

“Anh xử lý đi,” Lục Thương không muốn nhiều lời với Lý Nham, quay đầu dặn dò Tả Siêu, “Chờ vết thương của hắn lành lại hẵng đưa đến cục cảnh sát, đừng chuốc rắc rối cho mình.” Nói đoạn nhìn Lê Thúy một cái, xoay người đi ra ngoài.

Trời đã tối, tuyết rơi lất phất, hôm nay còn là đêm giao thừa, trên đường gần như không một bóng người, đi trên mặt đường lót gạch xanh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng cười vui vẻ bay ra từ cửa sổ.

Lục Thương bước chầm chậm, sức khỏe chưa hồi phục hẳn, chuyến này ra ngoài hít chút không khí lạnh, cả người đều run lẩy bẩy, hô hấp cũng không quá ổn định. Lê Thúy đi từng bước theo sát sau lưng y, vẫn duy trì khoảng cách hai cánh tay, điệu bộ rõ ràng tự trách nhưng sợ bị y mắng nên không dám xin lỗi.

Hai người cứ đi như thế, không ai mở miệng trước.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Lục Thương cũng không nhớ nổi, thật ra bản chất y là một người bi quan, vì nguyên nhân sức khỏe, y luôn cho rằng mọi việc trên thế gian đều tẻ nhạt, sau khi gặp được Lê Thúy, y mới bắt đầu cảm thấy, hình như sống sót cũng không tệ lắm, thậm chí còn muốn sống thêm mấy ngày.

Đôi khi Lục Thương lại nghĩ, Lương Tử Thụy đúng là mỏ quạ đen, cái gì cũng bị cậu ta nói trúng. Lúc trước cảnh báo y đừng nuôi hổ gây họa, y đâu có nuôi hổ gây họa, y nuôi ra Hachiko luôn rồi, tiễn đi lại tự mình lạch bạch chạy về. Hình như bác sĩ Lương còn cảnh cáo y đừng hãm vào, y cũng đâu có hãm vào, y cắm đầu té xuống luôn rồi, còn té một cách thỏa lòng thỏa dạ, thậm chí chẳng muốn bò trở ra.

*Hachiko là một chú chó giống Akita sinh ngày 10/11/1923 tại tỉnh Akita, Nhật Bản. Hachiko được xem như là một biểu tượng của lòng trung thành. Sau khi ông chủ mất, Hachiko vẫn như thường lệ tới nhà ga chờ đón suốt 9 năm ròng đến khi chết mới thôi.

Sống trên đời hai mươi sáu năm, trước giờ Lục Thương vẫn cho rằng, số phận của mình hẳn sẽ như người cha quá cố, trông chừng một mẫu ba phần đất của bản thân, tu khổ hạnh hơn nửa cuộc đời, cuối cùng ra đi trong đêm khuya quạnh quẽ. Nhưng lúc này đây, nhìn hai bóng hình bị đèn đường kéo dài trên mặt tuyết, Lục Thương không khỏi cảm thấy tò mò, nếu mình nếm thử cuộc sống khác hơn, liệu số phận của mình có thay đổi chút nào không?

*Một mẫu ba phần đất: Ngày nay một mẫu bằng 100 mét vuông, hiểu nôm na là 3 phân (3 cm) so với 100 m, ý bảo chẳng đáng là bao.   

Hai người đi tới bên cạnh xe, Lục Thương dừng bước, quay người lại nhìn về phía Lê Thúy: “Tôi hỏi cậu, cậu muốn ở bên cạnh tôi phải không?”

Lê Thúy sửng sốt: “Phải.”

“Nhưng tôi mắc bệnh tim, có thể chết bất cứ lúc nào, cậu có sợ không?”

Lê Thúy chăm chú nhìn y, quả quyết không do dự: “Không sợ.”

“Tôi cũng không thể cùng cậu du lịch, làm tình, thưởng thức món ngon như người bình thường…”

“Không sao.”

“Tôi thậm chí không thể ở bên cậu cả đời, có khi chỉ một hai năm ngắn ngủi rồi ra đi, mà nửa đời còn lại của cậu đều phải sống dưới bóng tôi…”

“Em bằng lòng.”

Lục Thương nhắm mắt lại: “Cậu qua đây.”

Lê Thúy bước lên hai bước, Lục Thương nói: “Lần trước cậu hỏi tôi có yêu cậu không, bây giờ tôi cho cậu đáp án.”

Cả người Lê Thúy chấn động, không đợi cậu kịp phản ứng, vai đã trĩu xuống, môi chạm phải một vật mềm mại ấm áp. Lê Thúy trừng to mắt, cách chưa đến một cm trước mắt đúng là người mà cậu ngày nhớ đêm mong, giây phút đó, cậu quên cả nhắm mắt.

Đầu lưỡi mềm mại hệt như mật ngọt chảy ra từ tổ ong, thoáng chốc lan tràn giữa bờ môi. Tâm trạng của Lê Thúy từ quá đỗi kinh ngạc đến không thể tin nổi, rồi lại mừng rỡ như điên, cuối cùng tất cả hóa thành một dòng nước mật đăng đắng giữa môi lưỡi quấn quyện.

Tuyết vẫn rơi bao trùm cả vùng đất rộng lớn, xa xa có pháo hoa mừng năm mới nổ vang trên bầu trời, hai người hôn nhau say đắm, dường như trong trời đất chỉ còn lại mỗi bọn họ.

Nụ hôn kết thúc, Lục Thương thở hổn hển buông Lê Thúy ra, quay đầu đi: “Cắn bậy cắn bạ như cậu không gọi là hôn, đây mới là hôn, nhớ chưa?”

Lê Thúy như ngừng thở, nghẹn ngào không nói nên lời, môi run bần bật, chỉ cảm thấy tất cả tế bào toàn thân đều vui sướng đến mức sắp bỏ nhà ra đi. Sau một hồi gật đầu lia lịa, cậu bước lên nửa ôm nửa đẩy đè Lục Thương lên cửa xe, nâng gáy của y lên, học xong dùng ngay, đảo khách thành chủ, bắt đầu lại nụ hôn vừa kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc