TƯỢNG TÂM

Cúp điện thoại, Lê Thúy bắt đầu đặt vé máy bay. Thấy sắc mặt cậu không ổn, Tư Mã Tĩnh Vinh lại gần xem thử: “Xảy ra chuyện gì vậy, bây giờ cậu phải về à?”

“Ừ, có việc gấp.” Lê Thúy dò bằng di động, vận may của cậu không tốt lắm, chuyến bay thường ngồi đúng lúc bị hủy bỏ.

“Đặt vé máy bay làm gì, cậu ngồi máy bay nhà tôi về đi, về liền bây giờ luôn.” Nói xong, Tư Mã Tĩnh Vinh gọi phục vụ tới tính tiền.

“Bên cậu không có việc gì chứ?” Lê Thúy hỏi.

“Tôi còn có việc gì nữa, vốn dĩ ra ngoài chơi thôi,” Tư Mã Tĩnh Vinh thúc giục, “Nhanh lên, chính sự quan trọng hơn.”

May là công việc chủ yếu đã bàn giao xong, chỉ còn một ít việc lặt vặt, cậu không ở đây cũng không thành vấn đề. Lê Thúy dặn dò vài nhân viên bậc trung đáng tin cậy, bảo phục vụ khách sạn thu dọn hành lý hộ, còn mình thì chạy đến làng chài mua mồi câu rùa cho Lục Thương.

Về đến nhà trời vẫn chưa tối, sớm hơn ba tiếng so với dự tính. Trong nhà không có ai, chắc hẳn Lục Thương đã ra ngoài, cậu về đột ngột quá, dì Lộ chưa chuẩn bị, hiển nhiên sẽ không tới đây nấu cơm sớm như vậy. Lê Thúy xách hành lý lên lầu, trước tiên gọi điện thoại cho nhân viên vườn trúc để hỏi thăm tình hình, trong lòng tự có tính toán, biết đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai, cậu bèn vén tay áo vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Mới vừa rửa sạch giá trên tay, cửa thình lình bật mở, Lục Thương đẩy cửa bước vào, Lê Thúy quay người lại mỉm cười nhìn y, đang định mở miệng, Lục Thương đã lên tiếng trước: “Chị Lộ, hôm nay nấu chút chè đi, tối nay Lê Thúy sẽ về.”

Nhìn y đổi giày, trong lòng Lê Thúy vô cùng kinh ngạc: “Lục Thương?”

Người ở cửa nghe vậy thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, đổi sang nụ cười: “Về rồi à?”

Lê Thúy vừa định lên tiếng, bỗng nhiên chú ý trán y có vết bầm tím, sắc mặt lập tức thay đổi: “Trán anh sao thế? Đụng trúng hả?”

“Không có gì, sơ ý đập trúng thôi.”

Lê Thúy đi tới, nâng mặt y lên nhìn kỹ một phen, lo lắng nói: “Xuống chút nữa là trúng mắt rồi, có đau không? Bôi thuốc chưa?”

“Đừng lo, vết thương nhỏ thôi,” Lục Thương không để bụng, tiện tay lấy mắt kính trong ngăn tủ ra đeo, “Sao hôm nay về sớm thế? Công việc giải quyết xong hết chưa?”

“Gần xong rồi, em về chung với Tĩnh Vinh,” Lê Thúy vẫn đang lục lọi hộp thuốc tìm chai thuốc mỡ và tăm bông, “Chú Viên nói em nghe chuyện của anh Tả rồi, em trở về giúp anh.”

“Tôi đang định nói chuyện này với cậu,” Lục Thương cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, “Tôi đã cử người đến trại tạm giam trông chừng Tả Siêu rồi, nhưng phải nộp tiền bảo lãnh, chỉ sợ không thể xong trong một sớm một chiều.”

“Anh Tả có ra tay không?” Lê Thúy ngồi xổm trước mặt Lục Thương, dùng tăm bông chấm thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên trán y, “Đừng nhúc nhích.”

Lục Thương nhắm mắt lại mặc cậu bôi thuốc cho mình: “Bản thân Tả Siêu không ra tay, nhưng một tên đàn em của anh ta ra tay, đã thế còn đem theo vũ khí, bị cảnh sát lục ra được, Tả Siêu là đầu têu, khó tránh phải gánh trách nhiệm.”

“Nói cách khác, vẫn ra tay, cảnh sát không bắt lầm người.”

“Đúng, trước hết phải xác định Tả Siêu thật sự đã phạm tội, chúng ta không cần tốn nhiều công sức biện minh cho việc đó, hiện tại nên tập trung vào việc làm thế nào để đưa anh ta ——”

Lục Thương mở mắt ra, thấy Lê Thúy ngồi chồm hổm nhìn mình chằm chằm: “Sao vậy?”

Lê Thúy: “Muốn ôm anh.”

Lục Thương nở nụ cười, giang rộng cánh tay, Lê Thúy lập tức nhào tới ôm chặt y vào lòng, cạ cạ cằm lên cổ y, thỏa mãn đến híp cả mắt: “… Nhớ anh sắp điên rồi.”

“Sao càng lớn càng đi lùi thế này.” Lục Thương bật cười, vỗ vỗ gáy cậu.

“Mặc kệ,” Lê Thuý lại siết chặt cánh tay, “Một phút này là của em, anh Tả cũng phải đứng sang một bên.”

Ở vùng ngoại ô cách đây không xa, Tả Siêu hắt xì một cái, mắng: “Chỗ này thật mẹ nó lạnh!”

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa mở ra, hiển nhiên có người vào nhà,  thấy cảnh tượng trước mắt, người nọ sửng sốt một lát rồi đóng cửa lùi ra ngoài.

Bấy giờ hai người mới buông ra, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười.

“Bảo dì Lộ vào đi, bên ngoài lạnh đấy.” Lục Thương thúc giục.

Cơm tối ăn qua loa cho có, trong lúc ăn cơm, Lê Thúy báo cáo sơ lược về tình hình công việc ở Hải Nam với Lục Thương, nhận được một câu khen ngợi: “Làm khá lắm, không hổ là tôi dạy dỗ.”

“Vậy nên lần này để em giải quyết đi.” Lê Thúy nói.

Lục Thương suy nghĩ một lát: “Chỉ một mình cậu không được đâu, ngày mai tôi bảo Từ Úy Lam thông báo tình hình cụ thể bên trại tạm giam cho cậu biết, hai người bàn nhau giải quyết đi. Ngoài ra còn một việc nữa, Tả Siêu có một xưởng xe cũ chuyên thu mua xe lậu với giá thấp, sửa sang xong sẽ đưa ra bán lại. Bây giờ Tả Siêu bị bắt, tính hợp pháp của xưởng xe sẽ trở thành vấn đề, việc này cũng phải nghĩ cách giải quyết.”

Lê Thúy nghiêm túc gật đầu.

Buổi tối hai người không có tâm trạng, vào phòng tắm cùng nhau tắm sơ qua. Phát hiện Lục Thương hơi mệt, Lê Thúy nhấn huyệt vị có lợi cho tim trên cổ tay giúp y, sau đó ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Lê Thúy lên đường ngay, ở nước ngoài cậu từng được học về pháp luật, mặc dù khác với pháp luật trong nước nhưng ít nhiều cũng có tính tham khảo nhất định. Sau khi thương lượng với Từ Úy Lam, hai người quyết định bắt đầu từ Viện kiểm sát.

Về phần trại tạm giam thì hai người bỏ qua, bởi vì sở trưởng nơi đó là em vợ của Lưu Hưng Điền, có tìm cũng vô dụng. Cũng may bên trong có một giám thị trước đây từng nhận ân huệ của nhà họ Lục, hứa rằng sẽ đảm bảo Tả Siêu không chịu khổ trong trại.

Mấy ngày nay Từ Úy Lam chạy mòn cả dép, nhờ người đi khắp nơi móc nối quan hệ. Có lẽ do cả Lưu Hưng Điền và Lục Thương cùng tác động, rất nhiều người không muốn dây vào chuyện này, bởi vì bất luận đắc tội bên nào cũng không có lợi, bọn họ một là né tránh vờ như không thấy, hai là khóc lóc kể lể nói mình bất lực, tóm lại chỉ tỏ thái độ trung lập, việc công giải quyết theo nguyên tắc việc công, không bàn đến tình cảm cá nhân.

Nói thì bùi tai lắm, nhưng thực tế vẫn bất lợi với Tả Siêu, dù sao Tả Siêu quả thật đã phạm tội, bản thân sự việc tuy lớn mà nhỏ, quyền lên tiếng vẫn nằm trong tay người khác.

“Đã có quyết định về phiên điều trần rồi, nhanh nhất cuối tuần sẽ cử hành, tuần này chúng ta phải tranh thủ gặp hết những người tham dự phiên điều trần mới được.” Mấy ngày liên tục không ngủ, hai mắt Từ Úy Lam sưng húp.

Lê Thúy thở dài, đã là tuần thứ ba rồi, vậy mà sự việc không có tiến triển mang tính thực chất nào: “Nếu chuyện này xảy ra ở địa bàn nhà họ Lục, có lẽ anh Tả đã được thả từ lâu rồi.”

“Chứ còn gì nữa, nói toẹt ra chỉ là ẩu đả thôi, cái thằng bị đánh bị thương nhẹ hều, nhưng vì giá họa cho A Tả nên cứ nằm ỳ trong bệnh viện không chịu ra, hầy, tôi chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như thế.” Từ Úy Lam lắc đầu, lại hỏi, “Chuyện xưởng xe cậu giải quyết thế nào rồi?”

“Ngừng kinh doanh chấn chỉnh.”

“Cái gì?!”

Lê Thúy quay đầu: “Sao vậy?”

“Cậu giải tán xưởng xe của anh ta?” Từ Úy Lam không thể tin nổi.

Lê Thúy nhíu mày: “Vốn dĩ đã không hợp pháp, tiếp tục mở nó khác gì lộ thóp cho người ta nắm? Vả lại em đã gặp những người trong xưởng xe của anh ấy rồi, chẳng phải hạng tốt lành gì, anh Tả vừa bị bắt, bọn họ đã nghĩ cách đục nước béo cò mỗi người nuốt một phần. Chưa kể thủ lĩnh không ở đây, ai biết thời gian tới bọn họ có bị ai khiêu khích ra ngoài đánh nhau nữa không, đến lúc đó muốn cứu người càng khó hơn.”

Từ Úy Lam từ từ nhận ra rằng, cách làm việc của Lê Thúy và Lục Thương thoạt nhìn như cùng một đường, nhưng thật ra vẫn có khác biệt rất lớn: Lục Thương thiên về hòa bình, bao giờ cũng tiên lễ hậu binh, còn Lê Thúy do tuổi còn trẻ, cá tính bộc rõ, so với quá trình, cậu thiên về kết quả hơn, lại còn không sợ đắc tội với người khác.

*Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

“Vậy được, thế cậu quyết định đi.” Từ Úy Lam cũng không tiện nói nhiều.

Phiên điều trần tiến triển vô cùng thuận lợi, ngay hôm đó đã cho kết quả Tả Siêu không gây hại cho xã hội, có thể được thả tự do. Lê Thúy mừng hết biết, vừa về nhà đã báo tin tức này với Lục Thương: “Viện kiểm sát cho kết quả rồi, trong mười ngày bên cảnh sát nhất định phải chấp hành, chúng ta chuẩn bị đón gió cho anh Tả là vừa.”

Nghe xong lời cậu nói, Lục Thương không hờ hững như mọi khi, trái lại còn tỏ ra lo lắng. Viện kiểm sát là bộ phận giám sát của bên cảnh sát, phớt lờ cảnh sát tìm Viện kiểm sát tổ chức phiên điều trần, nhận được kết quả rồi gửi cho bên cảnh sát, yêu cầu bên cảnh sát chấp hành, trình tự này chẳng khác gì tát bên cảnh sát một bạt tai, ép bọn họ thả người. Với tính cách của Lưu Hưng Điền, chỉ e sự việc không trót lọt như thế.

Đường cong cứu nước mặc dù tốt đấy, nhưng còn một thành ngữ nữa, đó là căng quá sẽ đứt.

*Đường cong cứu nước: Từ này xuất hiện vào thời Trung Quốc kháng chiến chống Nhật, ý bảo chống chọi trực tiếp không được nên dùng cách gián tiếp, hiệu quả có thể sẽ chậm, đôi khi phải đánh đổi thứ gì đó.

Nhưng dù gì đây chỉ là suy đoán của riêng mình, Lục Thương ngẩng đầu cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sự thật chứng minh, Lục Thương đã nghĩ đúng.

Kéo dài đến ngày thứ mười, Lê Thúy đã chuẩn bị xe đi đón người, đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Úy Lam, đầu bên kia quả thật giận sôi máu: “Chuyện quái gì thế này, bên cảnh sát nói mình không lo nổi nên đá cả người lẫn vụ án về cho Viện kiểm sát rồi. Sớm không nói muộn không nói, chờ tới ngày cuối cùng mới tung chiêu này.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giọng Lê Thúy chìm xuống.

“Trình tài liệu lần nữa, làm thủ tục bảo lãnh chờ xét xử ở Viện kiểm sát, việc này…” Từ Úy Lam thở dài, “Chẳng khác nào đạp đổ toàn bộ công sức lúc trước của chúng ta, bây giờ muốn đưa người ra không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.”

Lòng Lê Thúy nguội lạnh phân nửa.

Thật ra cậu rất muốn đến gặp Tả Siêu, nhưng bây giờ không ai được gặp ngoại trừ luật sư. Cậu từng nghe Từ Úy Lam nói về cuộc sống trong trại tạm giam, trời lạnh thế này chỉ có thể tắm bằng nước lạnh, lại còn không được tắm khi chưa cho phép, ăn cơm cũng toàn nước lã canh suông, nghĩ là thấy không phải cho người sống rồi, Tả Siêu làm anh đại quen lộng hành nhiều năm, làm sao chịu cho thấu.

Huống chi nguyên nhân sự việc cũng khó tránh can hệ đến cậu, nếu không phải vì cậu, Lục Thương đã không liều lĩnh tặng khu mậu dịch cho Lưu Hưng Điền, Tả Siêu cũng sẽ không trúng bẫy của lão ta.

Tả Siêu tuy xuất thân từ xã hội đen, nhưng đối nhân xử thế vô cùng trượng nghĩa, hơn nữa hết mực trung thành, nhiều năm qua vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Lục, lại còn quan tâm che chở cậu. Nghĩ đến đây, Lê Thúy càng cảm thấy sốt ruột.

Liên tục mấy ngày chạy đôn chạy đáo nhờ quan hệ, ngay cả cơm tối cũng không có thời gian về nhà ăn, lúc xuống xe thấy vầng trăng lại tròn, Lê Thúy mới sực nhớ Tả Siêu bị bắt đến nay đã hơn hai tháng. Nếu chuyện này do Lục Thương xử lý, chắc hẳn bây giờ ba người họ đã có thể ngồi uống trà với nhau rồi.

“Ngắm trăng hả?” Giọng nói êm tai truyền đến.

Lê Thúy quay đầu lại, thấy Lục Thương đứng ở cửa mỉm cười nhìn mình.

“Sao anh lại đứng ngoài đây, không lạnh sao?” Lê Thúy đi tới nắm tay y, quả nhiên lạnh ngắt rồi.

“Tò mò cậu đang nhìn cái gì,” Lục Thương nói, đưa tay xoa khóe mắt của cậu, “Quầng thâm nổi lên hết rồi này.”

Lê Thúy thuận thế ôm chầm lấy Lục Thương, tựa đầu lên vai y: “Lục Thương, em cảm thấy mình vô dụng quá, ngay cả một thuộc hạ của anh cũng không bảo vệ được.”

“Là mệnh số của anh ta có kiếp nạn, không liên quan đến cậu, đừng trừng phạt mình bằng sai lầm của người khác,” Lục Thương an ủi, “Hơn nữa mấy năm nay Tả Siêu làm việc đúng là quá hoành hành ngang ngược, vào trại tạm giam áp chế chút nhuệ khí cũng có lợi, miễn cho sau này gây họa lớn.”

Bị nói trúng trọng tâm, tâm trạng u ám suốt cả tháng của Lê Thúy bỗng sáng lên như ánh trăng trên trời, cậu cười nói: “Sao anh khéo miệng thế.”

“Không phải tôi khéo miệng,” Lục Thương cầm tay Lê Thúy, đặt bên môi hôn một cái, “Mà là tôi biết cậu đang nghĩ gì.”

Lê Thúy nhìn y chằm chằm: “Vậy anh đoán xem bây giờ em đang nghĩ gì?”

Lục Thương hiểu ý, cười nói: “Không miêu tả được.”

Bước ngoặt của sự việc xảy ra vào thứ hai. Sáng sớm Từ Úy Lam mang đến một tin tức, Tả Siêu ở trại tạm giam bị viêm phổi cấp tính, xin được thả ra chữa bệnh, do bệnh tình nghiêm trọng, trại tạm giam sợ phải gánh trách nhiệm nên lập tức duyệt ngay, hiện tại Tả Siêu đã được chuyển đến bệnh viện thành phố để tiến hành chữa trị.

“Nặng không?” Lê Thúy hỏi.

Từ Úy Lam tỏ vẻ bí hiểm, nói thầm: “Nặng hay không thây kệ, bệnh viện nói nặng là được.”

Lê Thúy lập tức hiểu ngay: “Là có người…”

“Suỵt ——” Từ Úy Lam nói, “Đây là cơ hội tốt, chỉ cần người được thả, còn lại dễ tính rồi.”

Sau khi Tả Siêu nhập viện, tình hình lập tức nghịch chuyển. Dùng lý do bệnh tình nghiêm trọng còn mang tính truyền nhiễm, bệnh viện nhất quyết không chịu thả người, ngày nào trại tạm giam cũng cử người tới đòi trả phạm nhân, còn quậy ầm ĩ cả lên, hai bên giằng co trong bế tắc, có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng giới chức bên trên chịu không nổi trước, phất tay nói: Giải quyết theo trình tự bình thường, bất cứ bên nào cũng không được phép nhúng tay vào.

Mười ngày sau, cuối cùng Tả Siêu được thả tự do như nguyện, do tâm trạng phập phồng nhấp nhô hơn hai tháng qua, lúc dẫn người đến đón, Lê Thúy cảm thấy bình tĩnh đến lạ.

“Về vườn trúc trước đi, chắc chị dâu chờ nóng lòng lắm rồi.” Làm xong thủ tục, Từ Úy Lam lên xe nói.

Mới hai tháng ngắn ngủi, Tả Siêu gầy ít nhất mười ký, mặt mày hóp xọp, may mà tinh thần không tệ, phất tay nói: “Vợ anh sẽ khóc cho mà xem, anh không muốn rước cái xui đó đâu, dẫn anh đến xưởng xe gặp các anh em trước đi.”

Lời vừa thốt ra, Lê Thúy và Từ Úy Lam đều sửng sốt.

Lê Thúy nhất thời cảm thấy có lẽ mình đã làm sai rồi, “… Xưởng xe, em giải tán rồi.”

Nghe vậy, Tả Siêu quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt đó khiến cậu chẳng biết trốn vào đâu. Một lát sau, Tả Siêu chỉ buồn bã “ồ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lê Thúy đưa người về nhà, nghĩ sao cũng thấy không yên tâm, muốn tìm Tả Siêu nói rõ ràng nguyên nhân giải tán xưởng xe, nhưng chần chừ trước cửa vườn trúc một hồi, thấy vợ chồng người ta bịn rịn thổ lộ nỗi lòng sau khi vất vả lắm mới đoàn tụ, cậu cũng không tiện quấy rầy, đành phải thất thểu trở về nhà.

Cuối cùng cũng giải quyết xong một việc hệ trọng, thế nhưng Lê Thúy chẳng thấy vui vẻ gì, mấy ngày nay cậu gọi cho Tả Siêu vài lần mà không ai bắt máy.

Ban đầu Lê Thúy cứ tưởng Tả Siêu mới được thả bận nhiều việc nên không rảnh nghe máy, sau đó tình cờ nghe Từ Úy Lam nói chuyện điện thoại, cậu mới phát hiện Tả Siêu không phải không có thời gian nhận điện thoại, mà chỉ không nhận điện thoại của mỗi mình cậu, hành động cố ý tránh mặt này khiến Lê Thúy càng sầu hơn.

Chuyện này quả thật cậu xử lý chưa thỏa đáng, tuy nói mục đích là nhằm thuận lợi cứu Tả Siêu ra, nhưng lúc Tả Siêu bị bắt, xưởng xe vẫn hoạt động bình thường, đến khi người được thả, nhân viên đã tản đi hơn nửa, thậm chí trong thời gian đó còn có kẻ thù tới gây sự, đập nát cả cánh cổng, thấy cảnh tượng như thế, ai cũng sẽ khó chịu thôi. Thẳng thắn mà nói, cậu chưa đủ nhạy cảm về những thay đổi tế nhị trong mối quan hệ bạn tốt, cứ tưởng nó cũng đơn giản thuần chất như quan hệ giữa mình và Lục Thương, dẫu thế nào cũng sẽ không sản sinh ngăn cách. Quan hệ giữa con người với nhau, rõ ràng cậu am hiểu nhất, nhưng chắc vì lần này trộn lẫn tình cảm cá nhân, cậu bắt đầu phân không rõ.

Tả Siêu tránh mặt mấy ngày liền, cuối cùng cũng làm cho Lê Thúy suy sụp. Buổi tối về nhà, đứng đằng xa nhìn ánh lửa tỏa ra từ lò sưởi trong phòng khách, trái ngược với gió lạnh rét buốt bên ngoài, bầu không khí ấm áp phủ xuống, Lê Thúy không khỏi cảm thấy tủi thân.

“Về rồi hả? Hồi chiều tôi câu được con rùa, ngày mai là cuối tuần, cậu đi mua cái vại về nuôi với tôi đi.” Lục Thương đứng cạnh bồn rửa chơi với một con rùa, hồi lâu không nghe ai trả lời, y bèn quay đầu lại nhìn Lê Thúy, thấy điệu bộ uể oải của cậu thì lo lắng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, hơi mệt thôi.” Lê Thúy bước lên ôm lấy y, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng tựa đầu vào vai y như thế, lỗ tai cũng như cụp xuống vậy.

Phát hiện tâm trạng cậu khác thường, Lục Thương thả lỏng vai, đưa tay ôm lại cậu, vỗ lưng cậu như an ủi, đoạn cười hỏi: “Tủi thân à?”

Lê Thúy chỉ ôm ghì lấy Lục Thương, hận không thể nằm sấp trên người y khỏi xuống luôn. Làm nũng một hồi, cậu mới nhắm mắt thở dài một tiếng: “Lục Thương, giữa người với người, khó khăn quá…”

Lục Thương không hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không phản bác lời cậu nói, chỉ mặc cho cậu ôm, đưa tay xoa đầu cậu: “Thấy cực hả?”

Lê Thúy cao hơn y một đoạn, muốn xoa đầu phải giơ cao cánh tay, người được xoa rất chi là hưởng thụ, thích thú đến mức chủ động dụi dụi tay y, rầu rĩ “ừm” một tiếng.

Bị dụi đến nỗi lòng bàn tay ngưa ngứa, Lục Thương bật cười: “Nào, nhắm mắt lại, tôi cho cậu chút năng lượng.”

Lê Thúy bèn lùi lại, ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt.

Lục Thương nâng tay tắt đèn trên đỉnh đầu, trong phòng khách thoáng chốc chỉ còn lại ánh lửa bập bùng. Bóng hai người phản chiếu trên vách tường, Lục Thương nhẹ nhàng nhích người tới, đầu hơi ngửa lên, nghiêm túc hôn môi Lê Thúy, lưỡi luồn vào khoang miệng, dịu dàng lưu luyến giữa đầu môi.

Lê Thúy bị hôn đến động lòng, lông mi run rẩy, bắt đầu đáp lại y bằng sự dịu dàng tương tự.

Tiếng lửa cháy bùm bùm vang vọng khắp căn phòng vắng lặng, nghe mà cõi lòng bình yên. Hai người hôn nhau say đắm khó chia lìa, hơi thở giao hòa làm một, bầu không khí quá tốt, chẳng ai muốn gián đoạn. Đứng lâu mỏi chân, Lục Thương choàng hai tay lên vai cậu. Được người yêu cổ vũ, Lê Thúy thuận thế nắm hông y, hai người xô xô đẩy đẩy ngã xuống sô pha, phát ra một tiếng vang nhỏ. Lê Thúy cúi đầu nhìn chằm chằm người dưới thân, trong mắt như chứa một đầm nước sâu thẳm.

Lục Thương ngửa đầu lộ ra cần cổ xinh đẹp, mỉm cười đưa tay vuốt ve cơ bụng của cậu, động tác này hệt như một tín hiệu, lập tức đốt cháy Lê Thúy, cậu dứt khoát vứt hết những chuyện khác ra sau đầu, dồn hết tâm trí vào chuyện tình ái tiếp theo.

Trong góc bồn rửa, rùa đen nhỏ như bị doạ sợ, ngượng ngùng rúc tứ chi vào trong mai.

Bình luận

Truyện đang đọc