TƯỢNG TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đi ra, trên đường đã không còn một bóng người, ngay cả xe cũng chẳng còn mấy chiếc, công nhân viên hay học sinh đều đã về nhà. Trong suốt cả năm trời, thành phố này yên lặng nhất là vào mấy ngày mừng năm mới.

Xe của hai người đậu ở ngã tư đường đối diện, cách một đoạn đường không dài không ngắn, chỉ có thể đi bộ. Do không có người quét dọn, tuyết đọng dưới mặt đất đóng thành một lớp băng dày cộm, Lê Thúy tay xách nách mang, sơ ý trượt chân một cái, suýt nữa đã tông vào chiếc Sedan phóng vụt qua.

Nghe tiếng động, Lục Thương xoay người lại chờ cậu đuổi kịp, sau đó chìa một tay về phía cậu. Lê Thúy đứng yên tại chỗ, vụng về dời hết túi sang một bên, dành ra tay còn lại nắm tay Lục Thương. Ngón tay Lục Thương lạnh ngắt, không có chút độ ấm nào, chạm vào trong ngày đông giá rét không hẳn là dễ chịu, nhưng Lê Thúy cứ nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt của hai người, bên tai phảng phất nghe thấy tiếng dòng nước ấm chảy qua.

Buổi tối trở lại, dì Lộ nấu nước lê gừng cho bọn họ, trước khi ngủ mỗi người uống một ly lớn, vừa giải rượu vừa chống lạnh.

“Ngày mai không cần đến công ty ạ?” Lê Thúy đã nắm được quy luật của Lục Thương, chờ y ra khỏi phòng tắm sẽ đưa nước ấm và thuốc viên tới.

“Ừ,” Lục Thương dùng khăn tắm lau khô tóc rồi nhận thuốc, “Không lấy di động mới ra thử à?”

Nghe vậy, Lê Thúy vội vàng lục túi lấy điện thoại ra, dường như đã chờ giây phút này lâu lắm rồi. Lục Thương ngồi lên giường, ném hộp bao bì, gắn thẻ sim cho Lê Thúy, sau đó lưu số của mình vào, cuối cùng đưa lại cho cậu: “Gọi thử đi.”

Lục Thương lưu tên mình là “Lục Thương”, đơn giản mà rõ ràng, không gắn thêm bất cứ xưng hô nào. Nhìn danh bạ xuất hiện thêm một cái tên, tâm trạng của Lê Thúy phức tạp hơn cậu tưởng tượng nhiều. Cảm giác này, có lẽ người thường khó mà hiểu được, trước giờ quá khứ của cậu vẫn trống huơ trống hoác, hệt như cái danh bạ này vậy, còn bây giờ nhìn đi, có thêm một người rồi, thật không thể tin nổi.

Rất nhiều người gặp nhau trao đổi số điện thoại thường nói một câu: “Nhớ giữ liên lạc thường xuyên nhé”, lưu lại dãy số này cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận xác lập quan hệ với đối phương. Trong thế giới nhỏ bé của cậu, Lục Thương là người đầu tiên.

“Là thế này phải không, mà sao không có phản ứng gì hết?” Lê Thúy đã bấm gọi, nhưng trong phòng không phát ra âm thanh nào.

Lục Thương đưa tay kéo ngăn tủ, bên trong lóe ra ánh sáng: “Tại tôi chỉnh chế độ yên lặng thôi, cậu thử tiếp cái này đi.” Nói xong đưa máy tính bảng cho cậu.

Thứ này khá phức tạp với Lê Thúy, nhưng không phải cậu chưa từng tiếp xúc với nó, gọi món trong quán bar cũng dùng cái này. Xưa nay Lê Thúy chẳng mấy hứng thú với sản phẩm điện tử, cảm thấy thao tác quá rối rắm, màn hình quá lòe loẹt, những khi không cần dùng tuyệt đối sẽ không chạm vào nó.

Giao diện của máy tính bảng mà Lục Thương đưa cho cậu vô cùng đơn giản, hình nền đen thuần, cỡ chữ rất lớn, mặt trên chỉ có vài icon.

“Hai cái này là tiếng Anh sơ cấp, cái này là học thành ngữ,” Lục Thương kiên nhẫn dạy cậu, “Cái này dùng để làm bài tập, học xong nhờ thầy dạy cậu dùng, biết không?”

Lê Thúy: “Biết ạ.”

Lục Thương tìm thêm vài cái, hỏi: “Sinh nhật cậu ngày mấy?”

Lê Thúy không trả lời, Lục Thương ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ biết mình lại hỏi câu dư thừa, y dứt khoát kéo đầu ngón tay cậu qua, nhấn xuống nút chính giữa.

Lưu vân tay xong, Lục Thương làm mẫu cho cậu một lần: “Vậy là mở rồi này.”

Sản phẩm của công ty A luôn được nhân tính hóa, rất dễ sử dụng. Lê Thúy ôm máy tính bảng mày mò một lát, nhanh chóng nắm được mánh khóe, quay đầu định báo cáo với Lục Thương thì phát hiện y đã nhắm mắt thiếp đi từ bao giờ.

Lê Thúy từng nghe Lương Tử Thụy lỡ miệng đề cập trong lúc ba hoa khoác loác, bảo rằng sức mạnh ý chí của Lục Thương rất đáng nể, nhìn y tràn trề nhựa sống là thế, nhưng thật ra cơ thể của y rất dễ kiệt sức. Nghĩ lại cả ngày nay y gần như chưa được nghỉ ngơi, buổi tối còn bất chấp tuyết lớn lái xe dẫn cậu chạy ngược chạy xuôi, chắc phải mệt lắm rồi.

Lê Thúy rón ra rón rén cất di động và máy tính bảng vào ngăn tủ, lặng lẽ tắt đèn.

Mặc dù hệ thống sưởi hơi trong phòng ngủ đã đủ ấm, thế nhưng nhiệt độ cơ thể của Lục Thương cứ hạ thấp mãi, nhất là chi dưới, hai chân lạnh toát, một chút độ ấm cũng không có. Lê Thúy khẽ nhích lại gần, truyền cho y chút nhiệt độ cơ thể, từ nhỏ bị cóng thành quen giúp cậu luyện được thể chất bất luận mặc phong phanh thế nào cũng nóng hầm hập.

Ngủ đến nửa đêm mới cảm thấy trong chăn nóng hổi, Lê Thúy vô thức lăn qua một bên tiếp tục co thành một cục. Động tác này đánh thức Lục Thương khó ngủ, người chưa tỉnh ngủ đều khó tự kiềm chế, Lục Thương cũng không ngoại lệ, y cau mày thò tay kéo lò lửa bên cạnh qua, ôm sát vào ngực mới cảm thấy thoả mãn.

Do ôm chặt quá nên hôm sau tỉnh lại xuất hiện cục diện xấu hổ. Lục Thương là người bình thường, phản ứng mà đàn ông bình thường nên có vào sáng sớm, y cũng có. Xét nguyên nhân sức khỏe, nhiều năm qua y luôn sống cấm dục, nhưng điều đó không có nghĩa là ở phương diện này y khác với mọi người. Ban đầu Lê Thúy cũng chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hiểu rồi, cậu lúng túng đến đầu đầy mồ hôi, nằm cứng đơ trên giường, Lục Thương không động đậy, cậu cũng không dám nhúc nhích. Ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu chợt tái hiện câu “lấy thân báo đáp” mà tối qua chủ tiệm vô tình hay cố ý nói.

Ây, sao kiến thức chính quy thì không hiểu, còn mấy từ kiểu này lại thông thạo như thế!

Một lát sau, Lục Thương hẳn là đã tỉnh, mu bàn tay đặt trên trán, không biết đang nghĩ ngợi gì. Lê Thúy thấp thỏm không yên, chút ý định trong lòng lại bắt đầu rục rịch, ngụp lặn lâu năm trong cái nơi bẩn thỉu hỗn tạp như quán bar, ít nhiều gì cũng từng chứng kiến những hình ảnh cấm trẻ em, cộng thêm trước đó Lục Thương nửa đùa nửa thật nhắc đến chuyện bao nuôi, Lê Thúy nhịn không được bắt đầu lo lắng có phải mình nên có chút tự giác của người bị bao nuôi không… Dường như dốc hết dũng khí của đời mình, cậu xoay người lại, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Lục Thương, sau đó lúng túng né tránh ánh mắt của y, thình lình lủi vào trong chăn như người cá, nhưng bị Lục Thương nhanh tay lẹ mắt vịn cằm kéo ra.

Lục Thương nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt rõ ràng đang hỏi “cậu muốn làm gì”.

Lê Thúy ngẩng gương mặt đỏ ửng lên, đỏ còn hơn cả gấc, hai mắt cậu to tròn, lại mới vừa tỉnh ngủ, tròng mắt sáng trong lộ rõ sự bối rối. Nhìn bộ dạng của cậu, Lục Thương đã hiểu ý, bỗng chốc nở nụ cười, hiếm có khi nào y tỏ ra quá vui hay quá buồn, thông thường dáng cười mang tính chất lễ phép chiếm đa số, đây là lần đầu tiên Lê Thúy cảm nhận được hơi thở của y ở cự ly gần, giờ phút này tín hiệu truyền ra toàn là ấm áp vui sướng.

“Tôi sẽ có cảm giác tội lỗi mất.” Lục Thương cười xoa đầu cậu, khoan dung cho cậu bậc thang.

Tội lỗi hay không thì Lê Thúy không biết, nhưng bây giờ cậu dám chắc, Lục Thương thật sự không phải người tùy tiện như dì Lộ nói. Hình như y có yêu cầu rất cao với bạn đời, nếu không với điều kiện của y dễ gì lại độc thân nhiều năm như thế.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lê Thúy dúi đầu vào trong chăn như đà điểu, cảm thấy hết sức xấu hổ vì hành vi đường đột của mình, nhưng cũng vào lúc này cậu yên tâm trở lại, không còn lo lắng Lục Thương sẽ đưa mình đi nữa.

Hai người rời giường trễ, dì Lộ nấu một nồi cháo cho cả hai, thả tôm bóc vỏ và sò huyết, cùng với bánh xuân đã gói sẵn. Lê Thúy có thể ăn một hơi hết toàn bộ, miệng dính đầy tương ngọt. Cậu ăn cơm bao giờ cũng ngon lành, khiến cho người bên cạnh cũng có khẩu vị theo. Với tư cách là đầu bếp, dì Lộ mừng đến cười toe toét, từ khi trong nhà xuất hiện thằng bé này, tay nghề của dì gần như chưa từng bị lãng phí.



Bánh xuân



Bánh xuân

Lục Thương vẫn luôn tiết chế, chỉ ăn nửa bát cháo nhỏ, còn lại nhường hết cho Lê Thúy.

“Ông chủ Lục, anh ăn ít như vậy có đói không?” Lê Thúy hoài nghi.

Lục Thương không có ý định giải thích với cậu rằng thức ăn khiến hệ tiêu hoá chiếm quá nhiều tài nguyên gây khó khăn cho hoạt động của tim, chỉ nói: “Hồi cỡ tuổi cậu bây giờ, tôi cũng ăn được lắm.”

Tưởng tượng dáng vẻ Lục Thương ăn như hổ đói, Lê Thúy cảm thấy rất khó tin.

Dì Lộ bước qua hỏi thực đơn bữa trưa, Lục Thương chọn mấy món ăn gia đình rồi bảo dì nấu thêm một nồi nước lê đường phèn. Mấy ngày nay ăn cơm chung, Lục Thương dần dần quan sát ra được, khẩu vị của Lê Thúy giống như con nít vậy, thích đồ ngọt, nhất là nước lê, một lần có thể uống mấy chén.

“Ông chủ Lục thật chu đáo.” Dì Lộ cười không ngừng.

Lê Thúy không có cảm giác gì với việc này, cậu nhận bánh xuân mà Lục Thương đưa tới, cắn một miếng: “Vậy có mập không anh?”

Lục Thương lau tương ngọt ở khóe miệng giúp cậu: “Mập một chút mới giống đàn ông chứ.”

Dì Lộ biết điều lui ra.

Hôm nay hiếm khi không có công việc, cũng không có ai tới quấy rầy, hai người tận hưởng một buổi chiều thảnh thơi. Mỗi khi rảnh Lục Thương thường đọc sách giết thời gian là chính, thỉnh thoảng tựa vào ghế nghỉ ngơi, Lê Thúy thì ôm máy tính bảng ngồi kế bên làm bài tập, thỉnh thoảng quan sát Lục Thương.

Vài ngày nữa là đêm giao thừa, Lục Thương không xem trọng ngày lễ lắm, bởi vì nhà họ Lục làm gì có bầu không khí mừng năm mới, chỉ là chú Viên xin nghỉ, trong nhà ông vừa có thêm một đứa cháu, người lớn tuổi thường sẽ ỷ lại vào người thân nhiều hơn, Lục Thương không nói hai lời duyệt cho ông nghỉ, còn tự mình đưa ông đến nhà ga, mấy ngày nay là tài xế Tiểu Triệu của công ty chở y.

Hôm giao thừa dì Lộ chỉ nấu bữa trưa, bữa tối sẽ chuẩn bị sẵn, hâm nóng là ăn được ngay, buổi tối gia đình dì đoàn tụ đón Tết, dĩ nhiên dì cũng muốn về nhà.

Năm ngoái chỉ có một mình nên chẳng có cảm giác gì, đọc sách hay bận việc một tí là qua, năm nay trong nhà có thêm một người, Lục Thương nhìn sắc trời dần tối, nghiêm túc nghĩ xem có nên đi mua chút đồ tết không.

Tới gần giờ cơm tối, sự yên lặng này bị phá vỡ, Lục Thương nhận điện thoại, Nghiêm Kha muốn mời y ăn cơm.

Thấy y về phòng ngủ thay quần áo, Lê Thúy lật đật theo sau: “Anh muốn ra ngoài hả?”

Nghiêm Kha hẹn ăn cơm hiển nhiên là muốn bàn việc chuyển nhượng cổ phần công ty, Lục Thương vốn không định dẫn Lê Thúy theo, nhưng nghĩ đến vụ súng ống hôm đó Tả Siêu nói với mình, y lại cảm thấy dẫn người theo bên mình vẫn an toàn hơn.

Nghiêm Kha và Lục Thương tuổi tác xấp xỉ, gia thế cũng có nhiều điểm tương đồng, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Nghiêm Kha là một chàng nghệ sĩ bi quan chán đời, lập chí đi theo con đường hoạ sĩ, không màng những chuyện trên thương trường, vì thế chẳng hề xem trọng cổ phần công ty mà cha chú để lại, nhờ vậy mới để Lục Thương tóm được cơ hội.

Địa chỉ hẹn ở sơn trang suối nước nóng, là một khu suối nước nóng nằm trên núi ở vùng ngoại ô. Sau khi đến nơi, Lục Thương phát hiện Tôn Mậu đã có mặt, xuất phát từ ân tình hai chục triệu, bây giờ Lục Thương nói gì lão nghe nấy, chuyện Nghiêm Kha nhượng lại cổ phần công ty, lão cũng góp không ít sức.

“Gần đây Lý Nham đang làm gì vậy?” Lục Thương vừa đi vào trong vừa hỏi.

Tôn Mậu liếc mắt nhìn Lê Thúy đằng sau, nói: “Gần đây cậu ta rất an phận, nghe nói mở một công ty mỹ phẩm quốc tế, còn mua một chiếc thuyền chở hàng chuyên biệt nữa.”

Mới được cấp giấy phép đã vội vàng bắt đầu chuyển hàng, vào thời điểm mọi phương diện đều thiếu thốn thế này, rất dễ xảy ra sự cố. Lục Thương chưa bao giờ đồng tình với cách làm việc kiểu nhà giàu mới nổi của người nhà họ Lý, nói cho cố mà làm chẳng giống ai, lại chỉ lo cái lợi trước mắt, xảy ra vấn đề là chuyện sớm muộn.

Hai người đi vào, thấy khách khứa đến không ít, ngồi hết gần nửa sảnh, Nghiêm Kha ngồi chính giữa, tóc của hắn hơi dài, buộc thành một túm nhỏ ở sau đầu.

“Dẫn bạn tới hả?” Nghiêm Kha cười ha ha.

“Tới đáp lễ,” Lục Thương cũng cười, bảo Lê Thúy đưa bộ đồ chơi nhà bếp trên tay cho Nghiêm Kha, “Còn phải cảm ơn lệnh thiên kim chịu bỏ thứ mình thích.”

Nghiêm Kha hơi sửng sốt, ánh mắt dao động quanh người Lê Thúy, bấy giờ mới nhớ ra hôm đó Từ Úy Lam nói muốn mượn đồ chơi của con gái mình, thì ra là cho cậu này. Nghiêm Kha vẫn luôn cảm thấy Lục Thương quá bảo thủ và nghiêm túc, bởi vậy lần này tụ hội mới tìm nhiều bạn tới chung vui. Nghiêm Kha trời sinh quá thừa tế bào lãng mạn, lại tự xưng là thánh tình, chưa đủ tuổi luật pháp cho phép đã kết hôn, bởi vậy hắn rất chướng mắt loại đàn ông thuộc hệ cấm dục này, ai ngờ Lục Thương lại chơi mình một vố như vậy.

“Cậu thật đúng là… một tiếng gà gáy ba nước đều nghe.” Nghiêm Kha tìm cả buổi cũng không tìm được từ ngữ thích hợp.

Lục Thương cười cười, nói với Lê Thúy: “Đây là chú Nghiêm của cậu.”

“Đừng đừng đừng…” Nghiêm Kha vội vã xua tay, Lê Thúy thức thời cười nói: “Anh Nghiêm.”

“Ầy!” Nghiêm Kha đứng dậy móc túi, lấy ra một xấp đôla, không đếm mà nhét qua luôn, “Nào nào qua đây, tiền mừng tuổi.”

“Cái này…” Lê Thúy hoảng hốt, nào biết gọi một tiếng “anh” còn có tiền lấy, cậu bèn quay đầu hỏi ý Lục Thương.

Nghiêm Kha là một người thẳng tính, hắn muốn cho tiền thì nhất định phải cho bằng được, ở nhà hắn có quy tắc người nhà lần đầu tiên dẫn bạn gái về trình diện phải cho tiền, Nghiêm Kha hiện đang đứng ở vị trí mấy đời thân nhau với nhà họ Lục bày tỏ thừa nhận Lê Thúy, Lục Thương biết nhưng không nói lời nào, chỉ cười khẽ một tiếng, gật đầu đồng ý: “Nhận đi.”

___________

Em tự hiến thân mà anh chưa chịu thì thoi zậy ˘◡˘ 

Tổng kết chung: Mấy em trung khuyển thích xài điện thoại cho người già và thích ăn đồ ngọt ╮(╯▽╰)╭

À quên, Trung thu vui vẻ ╯ε╰

Bình luận

Truyện đang đọc