TƯỜNG VY KHỐNG


Bởi vì bài phát biểu của Kỷ Lâm Thâm được sắp xếp ở vị trí đầu tiên, cho nên Ôn Noãn vừa tiến vào liền đi đến phòng phiên dịch phía sau.

Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tập trung vào công việc.

Giọng nói hai người trùng điệp, giống như lần trước, giọng nam trầm thấp, giọng nữ trong trẻo, như hai đường song song không lẫn vào đâu được.

Hai người không có bất kỳ đối thoại nào, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn nhau.

Trạng thái của Kỷ Lâm Thâm chuyển biến nhanh chóng, lực chú ý không còn đặt ở chỗ cô nữa.

Sau khi phát biểu xong, anh trở lại chỗ ngồi, một người đàn ông Trung Quốc ngồi bên cạnh chủ động bắt chuyện với anh, hai người nói chuyện với nhau.

Ôn Noãn ở trong phòng phiên dịch, không muốn đi qua ngồi bên cạnh anh.
Sau cuộc họp buổi sáng, BTC tổ chức bữa tiệc trưa.

Bởi vì người chủ trì bữa tiệc là ông Dumas đến từ Pháp, còn có những người nói tiếng Pháp khác đi dự tiệc, nên Ôn Noãn phải đi theo.

Bữa tiệc được đặt trên tầng 10 khách sạn, nhân viên ở lối ra hội trường chờ Kỷ Lâm Thâm ra, dẫn đường cho anh.

Kỷ Lâm Thâm đi đến cửa, đứng chờ một lúc, thấy Ôn Noãn từ trong phòng phiên dịch đi ra, cô còn vài bước nữa sắp đến cửa, anh quay đầu nhìn nhân viên: "Đi thôi.

"
Hai người trầm mặc, trước sau đi vào phòng tiệc.

Sảnh rộng rãi sáng sủa, đèn lưu ly hình hoa tulip đảo ngược trên trần, được điêu khắc với phong cách bích hoạ thời Trung cổ, lấp lánh rực rỡ.

Trên bệ cửa sổ xung quanh đặt hai chậu diên vĩ, những cánh hoa màu xanh tím xếp tầng trên đỉnh lá xanh đan lá trắng, lặng lẽ theo khung cửa sổ cuốn vào.

Máy vinyl ở góc sau hội trường, đĩa than quay nhanh, phát ra âm nhạc thuần túy accordion nhẹ nhàng "Champs-Elysees Avenue".

Ở giữa đại sảnh là một chiếc bàn gỗ sơn mài cổ điển hình chữ nhật, có lớp kính ở trên quay xuyên suốt toàn bộ phòng tiệc.

Kỷ Lâm Thâm ngồi vào vị trí thứ nhất bên phải, Ôn Noãn đi theo anh ngồi xuống.

Trước mắt thời gian còn sớm, người ngồi thưa thớt, bên cạnh hai người đều tạm thời không có người, bởi vậy không ai nói chuyện với nhau.

m nhạc nhẹ nhàng như bị ngăn cách khỏi khu vực này, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở.

Sắc mặt Kỷ Lâm Thâm lạnh lùng, ánh mắt Ôn Noãn thẳng tắp.

Thật gần mà rất xa, như một bức tường thủy tinh ngăn cách giữa hai người, trong phút chốc bầu không khí đóng băng.

Không lâu sau, ông Dumas dẫn một nhóm người vào.

Ông bắt tay với Kỷ Lâm Thâm trước, nói chiêu đãi không chu toàn, rồi gật đầu chào Ôn Noãn.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu phục vụ thức ăn.

Trước mặt mỗi người đều sẽ có món khai vị và nước súp, bốn người ngồi giữa có một món ăn chính, tự do lựa chọn.

Các món ăn rất phong phú, sở thích của mỗi quốc gia đều được xem xét làm ra
Hơn nữa, định nghĩa của người nước ngoài về ẩm thực Trung Quốc là phải có món vịt quay Bắc Kinh.

Món vịt quay đặt trên đĩa lớn, vừa vặn đặt phía trước Ôn Noãn.

Cô liếc nhìn, trông món ăn rất ngon miệng.

Lớp da màu hồng hào, còn ngửi thấy mùi than.


Ngoài bánh lá sen tiêu chuẩn, còn có hành lá thái nhỏ, dưa chuột, củ cải và một chén nước sốt ngọt.

Một người Áo ngồi bên cạnh lập tức thuần thục cuốn vịt, nhìn vừa thơm vừa giòn.

Dumas nhiệt tình đề cử món ăn này cho Kỷ Lâm Thâm, vui vẻ giới thiệu đây là đầu bếp Trung Quốc mà ông đặc biệt mời làm.

Kỷ Lâm Thâm không muốn động đến món đó, anh ngại phiền toái.

Ôn Noãn cũng không động tới bởi vì ngồi bên cạnh người này nên không có khẩu vị gì, thầm nghĩ ăn một chút là được, cô chỉ yên lặng uống canh nấm tùng nhung.

Nhưng ông Dumas dường như không nản lòng, trực tiếp chỉ đích danh cô: "Ôn tiểu thư nếm thử một chút đi.

Khi tôi đến Bắc Kinh, tôi rất thích ăn món này, nhìn xem nó không khác hương vị ở Bắc Kinh đâu"
Cô không có biện pháp, không dám từ chối, cuốn vịt quay rồi bỏ vào miệng, hương vị rất ngon nhưng nước sốt hơi ngấy.

Trên bàn đặt lon trà ô long của Trung Quốc, không biết là người nào mới bán cho những tư bản Pháp này.

Trước mặt mỗi người đặt một lon, đặt bên cạnh chén chạm vàng dường như không thích hợp.

Nhưng so với canh nấm kia càng thanh thoát mê người.

Cô định mở ra uống một ngụm, tay mở nắp lon.

Nhưng không biết tại sao, nắp lon rất cứng.

Hơn nữa vừa rồi cô cuộn vịt quay, trên ngón tay có dầu, thử ba bốn lần cũng không mở được.

Tiếng "lách cách làm cô có chút xấu hổ.
Bỗng nhiên bên cạnh chậc một tiếng, sau đó lon trong tay cô bị cướp lấy.

Ngón trỏ anh búng một cái, nhẹ nhàng mở ra, mặt không chút thay đổi đặt trở lại trước mặt cô, lon nước đặt lên mặt bàn "cạch" một tiếng, không nhẹ không nặng.

Cô nhìn chằm chằm lon trước mặt, môi giật giật.

=
Sau buổi ăn trưa là giờ nghỉ ngơi rồi tiến hành chương trình nghị sự vào buổi chiều.

Đang nghỉ ngơi uống trà, Ôn Noãn nhận được tin nhắn từ Từ Dụ.

Từ Dụ nói người phụ trách bữa ăn tối nay là người Trung Quốc, nên bữa ăn tối không cần phiên dịch.

Anh ấy và mấy đồng nghiệp khác định đi ra ngoài ăn, hỏi cô có muốn cùng đi không.

Tuyệt vời, hợp ý cô.

Ôn Noãn không chần chừ, cô đương nhiên nguyện ý.

Cô vốn không muốn tham gia xã giao, nên muốn cùng đồng nghiệp giao lưu trao đổi
Nhưng cô chưa trả lời lại, bởi vì chuyện này cô còn chưa tính tới.

Tất cả thời gian trong nhiệm vụ của cô đều là công tác phiên dịch.

Nếu muốn vắng mặt thì phải xin nghỉ phép.

Cô nhìn lướt qua một vòng tìm Kỷ Lâm Thâm.

Suy nghĩ một chút, xét thấy phản ứng trước đó của anh, cô quyết định không nói đi ra ngoài với ai thì tốt hơn.


Cô cố gắng trấn định, đi về phía anh.

Kỷ Lâm Thâm đang nói chuyện với người phụ trách khu vực Trung Quốc, người nọ mời anh đêm nay nhất định phải dự tiệc.

Nhìn thấy Ôn Noãn ở sau lưng anh đang đi tới, người nọ sáng suốt mượn cớ rời đi.

Cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói thẳng: "Không được.

"
Ngay cả đầu cũng không quay đầu lại.

Cô sửng sốt: "Cái gì không được? "
Anh xoay người: "Cô tới tìm tôi, không phải xin nghỉ buổi tối sao? "
Cô không ngờ anh đoán chuẩn như vậy, dứt khoát nói thẳng: "Bữa tiệc tối nay không cần phiên dịch, tôi tự đi ra ngoài ăn cơm, không cần anh trả.

"
"Không được." Ngữ khí không hề thương lượng "Không được đi đâu, không cho phép ra khỏi khách sạn, nếu không xử lý theo vi phạm hợp đồng.

"
Cô nhếch môi, tức giận muốn phản bác điều khoản bá vương này của anh, nhưng nghĩ nghĩ lại, người như anh không cần nói đạo lý
Cô vẫn còn sợ chuyện ở hành lang vào buổi sáng.

Người này khi phát điên lên thì không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, không phải chính nhân quân tử đạo đức cao thượng gì.

Cô dứt khoát xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên cô tùy hứng như vậy, lười quan tâm buổi tối anh có cần phiên dịch hay không.

Sau khi hội nghị kết thúc, Ôn Noãn gửi tin nhắn từ chối lời mời của Từ Dụ, nhưng không có ý định theo Kỷ Lâm Thâm tham dự bữa tiệc tối.

Đàn ông toàn uống rượu đàm đạo, ăn vào cũng không ngon
Cô đứng trước cửa phòng, nói với Trợ lý Trần cô không đi dự tiệc
Trần Lượng có chút khó xử, anh ta không làm chủ được đâu.

"Vậy anh thuê người tới trói tôi đi." trong lòng cô còn tức giận, thái độ đối với Trần Lượng không tốt lắm, quay người vào phòng.

Vẻ mặt Trần Lượng bất đắc dĩ.

Năng lực anh ta không kém, nếu nhân viên khác hành động như vậy, anh ta đã có một trăm cách để đối phó.

Nhưng giờ phút này một loại cũng không có tác dụng, bởi vì nhìn ra được, vị tiểu thư này trong lòng ông chủ có địa vị rất lớn.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Trần Lượng thở dài, đành phải nhận mệnh trở về tìm ông chủ.

Sau khi nghe Trần Lượng báo cáo, Kỷ Lâm Thâm không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không cần quản, đói bụng là chuyện của cô ấy.

"
Nói xong anh nâng tay sửa lại tay áo, đi về phía phòng tiệc.

Bữa tối này khác với buổi trưa, bàn tròn thoải mái hơn, có nhiều gương mặt trẻ trung sống động.

Trước bữa tiệc người phụ trách đã tỉ mỉ lựa chọn một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, dặn dò đi lấy lòng Kỷ tổng.

Vừa nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm tiến vào, người nọ liền nháy mắt với cô ta, bảo cô ta ngồi xuống bên cạnh anh.


Kỷ Lâm Thâm vừa ngồi xuống, ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, người phụ nữ trang điểm tinh xảo, dáng người yểu điệu ngồi xuống, thản nhiên mỉm cười chào hỏi anh: "Chào Kỷ tiên sinh.

"
Anh chỉ hời hợt nhướng mí mắt rồi thu liễm, không có đáp lại.

Người phụ trách ngồi ở góc đối diện hai người, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với anh, giọng điệu uyển chuyển: "Hôm nay Kỷ tổng vất vả rồi, để Lê Lê cùng ngài về phòng nghỉ ngơi.

Rảnh rỗi có thể cùng ngài đi dạo khắp nơi cũng được.

"
Kỷ Lâm Thâm không nói, mở khăn ăn trên bàn ra, giống như không nghe thấy.

Suốt bữa tiệc tối, Lê Lê cố gắng tìm đề tài thể hiện tài nghệ, nhuyễn ngọc ôn hương, săn sóc không thôi.

Nhưng Kỷ Lâm Thâm không để ý tới cô ta một lần, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, cô ta cũng không dám nói nhiều nữa.

Bỗng nhiên, Lê Lê nhìn trợ lý của anh đi vào, đi tới phía sau anh cúi người, nhỏ giọng báo cáo với anh: "Bữa tối được đưa đến phòng rồi.

Là Tiểu Dương đến nhà hàng Trung Quốc trong thành phố đặt.

"
Anh không lên tiếng, trầm mặc nhìn trợ lý
Vị trợ lý kia phản ứng lại, bổ sung: "Cô ấy nhận rồi.

"
Cô ta chú ý tới, vẻ mặt âm u của anh hoà hoãn hơn nhiều, anh khẽ gật đầu.

Không bao lâu sau, anh đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc.

Anh vừa đứng lên, mọi người lập tức đứng dậy đưa tiễn.

Anh gật đầu ý bảo bọn họ tiếp tục, anh về phòng nghỉ ngơi trước.

Người phụ trách nháy mắt với Lê Lê.

Cô ta hiểu ý, theo sát đứng dậy, đang chuẩn bị khoác lên cánh tay anh, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt anh, tay cô ta run lên buông thỏng xuống, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nhưng lời dặn của ông chủ cô ta không dám không nghe, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ đi theo anh ra ngoài.

Lúc đi tới cửa thang máy, Kỷ Lâm Thâm đột nhiên quay đầu, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với cô ta: "Cô nhất định phải đi theo tôi? "
Lê Lê giật mình, lấy lại tinh thần, lập tức mập mờ mềm mại đáp: "Ông chủ nói, thời gian cả đêm nay đều phục vụ cho Kỷ tiên sinh."
Anh nghe xong, thần sắc không có gì thay đổi, quay đầu nhìn số tầng bên cửa thang máy, chỉ về phía câu lạc bộ spa cao cấp ở tầng hai nói với cô ta: "Vậy cô đi tu dưỡng đi, phí tính ở chỗ tôi.

"
"A?!" Lê Lê không kịp phản ứng.

Vừa lúc thang máy đến, anh đi vào.

Cô ta ngơ ngác nhìn cửa chậm rãi khép lại, không nhấc chân đi theo.

Thang máy đã chạy, cô ta đứng bên ngoài thang máy hồi lâu, không biết có nên nghe theo lời nói của Kỷ Lâm Thâm hay không, có vẻ như anh không nói đùa
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta quyết định báo cáo với ông chủ: "Lý tổng, tôi và Kỷ tiên sinh, anh ấy đi rồi."
"Còn cô thì sao? Sao cô không theo kịp anh ta? "Bên kia nóng nảy.
"Tôi đã nói rồi, nhưng anh ấy, anh ấy dường như không thích tôi."
"Nhảm nhí! Là đàn ông không có không gần nữ sắc.

"Thanh âm bên kia tức giận, liên hoàn răn dạy "Rõ ràng là chính cô không làm được, không làm cho người ta vui vẻ.

Tưởng cô thông minh, cô ngược lại ngồi ngây ngốc ở đó, không biết rót rượu gắp thức ăn.

Cô mong Kỷ tổng hầu hạ cô hả!"
Lê Lê bị răn dạy một trận.

Cúp điện thoại, tâm tình cô ta sa sút cũng rất ủy khuất, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến, ông chủ của mình còn không bằng một góc với Kỷ tiên sinh.

Người ta tuy lạnh lùng nhưng nho nhã lễ độ, còn cân nhắc cho cô ta phúc lợi.

Nghĩ tới đây, cô ta ấn thang máy, dứt khoát nghe lời đi lên lầu hai tu dưỡng.


-
Ban đêm, Ôn Noãn ở trong phòng.

Trong phòng chỉ bật ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh đèn mờ mờ chiếu lên hoa văn trên thảm càng thêm nhu hòa lộng lẫy.

Cô ôm gối ngồi trên bục cửa sổ, trên bàn ăn bày hộp thức ăn lớn nhỏ, thức ăn bên trong còn lại một phần ba.

Mặc dù Kỷ Lâm Thâm không cho nghỉ phép, nhưng cả đêm cô đều được tự do.

Chỉ là khu vực này xa lạ nên phải cẩn thận, sau khi ăn cơm xong cô không dám đi ra ngoài.

May mắn căn phòng của cô hướng về cảnh quan tuyệt mỹ, cô cầm ly nước nóng, nhìn cảnh đêm xa xôi.

Đêm ở Pháp không có ánh đèn rực rỡ như ở trong nước, hầu hết đều là một mảnh đen tối.

Từ nơi này có thể nhìn thấy tháp Eiffel, và ánh đèn yếu ớt của những ngôi nhà xung quanh như một vòng tròn ánh sáng lấp lánh.

Lâu rồi cô chưa tới Pháp.

Trước kia khi còn bé, cô theo cha mẹ ba đến bốn lần, khi đó cái gì cũng không hiểu, đã không còn ký ức gì nữa.

Ấn tượng duy nhất là trên đường phố nhìn thấy con búp bê xinh đẹp trong cửa hàng thủ công.

Nhưng ngồi trong xe vội vã đi đến nơi khác nên không kịp dừng lại.

Lúc ấy cha đáp ứng ngày hôm sau quay lại mua búp bê cho cô, nhưng bởi vì việc gấp nên vội vã về nước, không có cơ hội mua.

Sau đó, xảy ra biến cố, cô không còn khả năng chi trả chi phí ra nước ngoài.

Đây là lần đầu tiên cô đến Pháp kể từ khi cô chọn tiếng Pháp làm chuyên ngành.

Số phận dường như thích chế giễu con người.

Khi cô không biết tất cả mọi thứ, lại có nhiều cơ hội tiêu xài hoang phí; Nhưng khi chân chính cần mẫn nghiên cứu, cơ hội bị vụt mất đi.

Đột nhiên, điện thoại đặt bên chân rung lên, ánh sáng mờ nhạt nhấp nháy trong căn phòng tối.

Là dãy số lạ: [Đến quán bar ở tầng trệt.]
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai người kể từ chiều qua.
Ôn Noãn bước vào quán bar, cô nhìn thoáng qua bóng dáng anh.
Anh không ngồi một chỗ riêng mà ngồi trước quầy bar, mặc chiếc áo sơ mi đen, khí chất lạnh lùng tự nhiên hơi lạc lõng trong quán bar này.
Cô đi ngang qua sàn nhảy, ánh đèn thành những vòng tròn chiếu sáng dưới chân cô, nam nữ đủ loại, đang đu đưa thoải mái, thi thoảng có tiếng la hét.
Đến quầy bar, cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Đưa một chân lên giẫm lên vòng kéo bên dưới, đường cong bắp chân như ngọc, cổ chân tinh xảo đạp xuống gót giày nhọn.
Anh cầm ly rượu trong tay, không nói chuyện với cô, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cúi đầu nhấp một ngụm.
Trước mặt Ôn Noãn đặt một ly, cô chỉ liếc nhìn, không cầm lên.
Cô không muốn uống.
Kỷ Lâm Thâm liếc cô: "Sợ tôi hạ độc?"
"Tôi sợ anh đánh thuốc còn hơn hạ độc."
Thẳng thắn, rõ ràng, không chút lưu tình, biểu hiện cảnh giác.
"Vậy tại sao cô không sợ đồ ăn tôi mang đến?".
Cô không đáp.
Anh cầm ly rượu trước mặt cô, uống cạn một hơi.

Sau đó anh lấy bình rượu, rót trước mặt cô, đẩy nó lại.
"Bây giờ an tâm chưa?"
Cô không nói chuyện, cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

Rượu trượt xuống cổ họng đi xuống dạ dày, là rượu mạnh
Cô đặt ly rượu trở lại, dùng mu bàn tay chấm giọt rượu còn sót lại trên khóe môi.
Anh vừa uống cạn ly rượu, cô cũng uống theo.
Uống và uống.
Nhìn biểu tình của cô, anh cười nhạt một tiếng, tùy ý đặt một tay lên bàn,ngón tay mảnh khảnh lượn vòng quanh miệng ly rượu, ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua kẽ bàn tay thon thả của anh.
"Nếu tôi muốn cô, tôi không cần dùng cách này.".


Bình luận

Truyện đang đọc