TUYẾT NGÂN Y

Ngày 13 tháng 11, tuyết rơi mai nở, ly biệt nơi chân núi.

“Sao chàng lại ra đây?” Đằng sau vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, một kiện áo lông chồn được khoác lên vai nam tử đang quỳ trên nền tuyết trắng: “Tuyết lạnh như vậy, còn không mau đứng dậy?”

Ngón tay thon dài trắng nõn của nam tử còn dính mấy bông tuyết mỏng, không quay đầu cũng chẳng nhúc nhích, chỉ cười nhẹ: “A Quỳnh, nhìn xem, có thích không?”

Tiểu cô nương gọi là A Quỳnh từ bên kia ló đầu ra, đi tới mới phát hiện trên nền tuyết trắng trước mặt nam tử có một con thỏ tuyết xinh đẹp đang ngồi xổm, thân hình mượt mà, lỗ tai trắng dài, trong sáng trông rất dễ thương.

Mặt A Quỳnh vẫn cực kỳ căng thẳng, khóe miệng lại bất giác cong lên, vươn tay túm lấy chàng: “Đừng tưởng rằng chỉ cần làm thỏ tuyết là có thể dỗ dành ta. Hôm nay ta nhất định phải bảo Hồng Y nấu cho chàng thêm hai thang thuốc. Trời lạnh thế này, thân mình vốn đã không tốt, bản thân phải tự biết quý trọng.”

Nam tử cười khổ một tiếng, để nàng kéo mình đứng dậy, trên áo choàng đen dính đầy bông tuyết: “A Quỳnh, càng ngày nàng càng nói nhiều.” Chàng nhéo chóp mũi của nàng: “Mới mười mấy tuổi đầu mà sao lại giống như bà lão thế chứ?” Chàng bất giác thở dài một tiếng: “Thời gian ngày càng ít, ta vẫn luôn nghĩ có thể ở bên nàng bao nhiêu ngày thì càng tốt bấy nhiêu. Để nàng bồi ta trong núi hoang rừng thẳm lâu như vậy, đúng là ấm ức cho nàng.”

Trên bầu trời mấy bóng quạ vụt qua, trong rừng truyền đến mấy tiếng chim đông kêu đến khàn cổ. Cây mai già trong sân không chịu nổi mấy tầng tuyết lắng đọng nhiều ngày, hoa mai đỏ tươi cùng tuyết rơi rụng trên đất xào xạc.

A Quỳnh khom lưng phủi đi lớp tuyết chỗ hoa văn rồng đen cuộn lại trên áo chàng, đầu ngón tay lướt qua hàng thêu Tô Châu tinh xảo, nàng gượng cười: “Ta đã mời đạo sĩ tính qua, chàng còn sống lâu trăm tuổi. Sau này đừng nói mấy lời từ biệt ủ rũ như thế. Sắp cuối năm rồi, chúng ta nói chuyện tốt lành một chút.”

Trước khi chàng định nói gì đó, nàng đã lau khóe mắt rồi vội chỉ vào con thỏ tuyết nhỏ xinh nói: “Nó còn chưa có mắt, ta định dùng táo đỏ gắn lên, được không?”

Dứt lời, nàng bối rối định chạy vào phòng. Không ngờ nam tử lại nắm lấy cổ tay tinh tế của nàng, nàng không dám quay đầu lại nhìn chàng, chỉ nghe giọng chàng có chút bất đắc dĩ cùng dịu dàng: “Cần gì phiền toái như thế…”

Nam tử trẻ tuổi khoác áo choàng lông chồn đỏ lấy từ bên hông ra một con dao găm đã lâu chưa ra khỏi vỏ, tay vuốt nhẹ lên gia huy đã mờ đi. Trong nháy mắt hàn quang lóe lên, hai giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trên mặt thỏ. Giọt máu nóng bỏng rất nhanh dung hòa với sắc trắng tinh khôi, hơi hồng hồng lộ ra sự sống. Con thỏ kia nhìn qua càng thêm giống thật.

Nhưng A Quỳnh không nhìn con thỏ tuyết nữa mà hoảng hốt cầm ngón tay bị chảy máu của chàng, nước mắt rơi xuống lã chã, vừa khóc vừa mắng kéo chàng vào nhà. Khu đình vắng vẻ cô đơn, dưới tàng cây già khô héo có một con thỏ tuyết nhỏ sống động như thật đang yên lặng ngồi xổm, tựa như đang lẳng lặng nhìn ngọn đèn dầu trong phòng. Một trận gió thổi qua, mấy đóa mai rơi xuống trên người nó rồi lại lặng lẽ biến mất.



“A Quỳnh, trước đó vài ngày Hoàng Thượng đã cải trang đi vi hành tới đây, người đã ám chỉ phụ thân bảo muội mau chóng hồi cung. Muội ấy, vẫn nên sớm về nhà đi.” Cây tùng lớn ngoài sân, nam tử cao gầy đĩnh bạt tùy ý đứng trên cây cao nhìn ngắm một thanh ngọc tiêu, không chút để ý nói: “Lần này ta đến để khuyên muội. Nếu là đại ca tới, tên tiểu tử trong viện kia đã sớm mất mạng. A Quỳnh, muội cực kỳ thông mình, cũng vì thế nên mới khiến cha mẹ cực kỳ đau lòng, hai người mới cưng chiều muội một chút. Muội thực sự cho rằng họ không biết muội đi theo ai sao? Đúng là vì họ biết, cho nên mới mắt nhắm mắt mở như thế.”

Khuôn mặt nhỏ của A Quỳnh vốn còn đẹp đẽ hồng nhuận bỗng như một đóa hoa khô héo xịu xuống. Nàng quay đầu về phía đình viện nhỏ bé kia, nhìn ngọn đèn dầu mông lung dưới bóng đêm nặng nề. Người nọ lúc này đã bắt đầu chấp bút chép kinh thư. Từ khi tới tĩnh dưỡng trong núi tới nay, chàng đã chép không biết bao nhiêu cuốn kinh văn, một chồng chất cao trên bàn.

Mỗi lần nàng mài cán bút cho chàng còn trêu chọc nói, chàng chỉ viết chữ là sẽ không cần mệt mỏi vào núi tìm củi trong tuyết nữa, múa bút thế này là đủ rồi.

Chàng chậm rãi uống cạn chén thuốc đầy ám ảnh, qua hồi lâu mới nói rằng tâm ma của mình quá nặng, sợ có một ngày sẽ chẳng còn biết mình là ai.

Chàng còn nói, trong trận tranh đấu hoàng thất này, ai cũng không sai, cái sai chính là thế gian này.

“Nhị ca, độc dược trong cơ thể chàng đã không còn thuốc chữa. Những ngày cuối cùng có thể để muội bồi bên cạnh chàng được không?” Nàng đau khổ cầu xin.

Nhưng đổi lấy chỉ là sự im lặng hồi lâu. Rốt cuộc nàng hết hy vọng: “Vậy để muội đi nói lời tạm biệt cũng được. Cũng không thể đi mà chẳng nói gì, chàng sẽ lo lắng.”

Nam tử rốt cuộc gật đầu. Nàng xoay người chưa đi được hai bước, cả người đã ngã vào vòng tay của người phía sau. Người nọ buông tay khiến nàng hôn mê, nói: “Cũng không phải lo hắn không thả muội, chỉ sợ với tính tình của muội thì chẳng ai kéo về được.”

Hắn ôm A Quỳnh, dẫm lên nền tuyết đọng mà đi.

“Người nọ muốn mang A Quỳnh cô nương đi rồi, chỉ còn lại công tử thì làm sao bây giờ?” Từ sau cây tùng vang lên giọng nói thật nhỏ, hai thân ảnh một cao một thấp nấp sau cây nhìn theo bóng dáng ngày càng xa.

Bóng đen nóng nảy muốn lao ra ngăn nam tử kia lại, lại bị một bàn tay trắng nõn trụ lại. Hắn quay lại, khẩn thiết nói: “Công tử là người tốt, A Quỳnh cô nương cũng là người tốt. Không thể để A Quỳnh cô nương đi được.”

Chỉ thấy ánh mắt ai chậm rãi nâng lên rồi nhìn về nơi xa một chút, tay chậm rãi nới lỏng.



“A Quỳnh tiểu thư!”, “A Quỳnh tiểu thư!” Vài tiếng gọi nôn nóng kéo dài xuyên qua gió tuyết quanh quẩn trong núi.

Từ sau khi chạng vạng đến giờ A Quỳnh cô nương vẫn chưa trở về. Khi hạ nhân bẩm báo với công tử, chàng vừa chạm vào bút đã làm rơi xuống, để mực thấm đen một mảng. Chàng lấy tờ giấy Hoàng Thạch lau qua rồi vò lại, tùy tay ném vào chậu than dưới chân bàn, nhẹ giọng nói: “Không cần đi tìm.”

Bọn hạ nhận đứng ngơ ngẩn tại chỗ, có người lấy hết can đảm mở miệng: “Tuyết lớn gió mạnh như vậy, lỡ như A Quỳnh cô nương đói bụng đi tìm thức ăn lại gặp thú dữ thì làm sao bây giờ?”

Chàng ngồi lại trên chiếc ghế gỗ đỏ lót nệm dày, ngửa đầu khép mắt lại: “Các ngươi muốn tìm thì tìm đi.”

Thuộc hạ vừa nghe được vậy liền cáo lui, cầm theo đèn lồng chia tốp năm tốp ba đi tìm kiếm.

Chậu than trong phòng bị thiêu cháy vang lên mấy tiếng “tách tách”, mùi hương than cốc có chút gay mũi. Chàng lẩm bẩm nhỏ giọng: “Tìm lại được thì có ích gì? A Quỳnh… Ta đã đánh mất những thứ đó, bây giờ cả người cũng mất. Kẻ tham này chẳng qua là một đời hư danh.”

Nếu thế gian là chốn viên mãn, tại sao lại xưng là thế gian?

“A Quỳnh tiểu…” Một người đến bên cây thông, vô tình thấy được một góc bạch y thấp thoáng dưới gốc cây, vui sướng chạy nhanh trên tuyết: “Ở chỗ này, A Quỳnh tiểu thư ở đây!”

Mấy người tìm kiếm gần xa nhanh chóng xúm lại đây. Gió tuyết mịt mù, bóng người hơi mơ hồ.

“A Quỳnh tiểu thư, người không sao chứ?”

“A Quỳnh tiểu thư, người đừng dọa chúng tôi!”

“A Quỳnh tiểu thư, công tử… Công tử thực sự lo lắng cho người.”

Bọn họ hoảng loạn quỳ xuống, những ngọn đèn dầu chiếu trên nền tuyết sáng chói khiến tiểu cô nương phải nâng tay áo che khuất khuôn mặt. Mái tóc đen bồng bềnh trong tuyết, dài đến mắt cá chân.

“A Quỳnh tiểu thư, người bị thương sao? Đất tuyết lạnh như vậy, để tôi đỡ người lên.” Vị nha hoàn kia đặt chiếc đèn lông bằng da xuống. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu lên nền tuyết biến thành màu vàng cam, nhàn nhạt ấm áp. 

Tiểu cô nương nhìn chỗ ánh sáng kia chằm chằm như đang tò mò, ngón tay trắng trẻo chậm rãi trượt xuống theo nếp gấp của tay áo rộng, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Tay áo màu trắng rũ trên đầu gối, kết hợp với váy xòe rộng trên nền tuyết liền trở thành một đóa hoa đang nở rộ.

Nàng cẩn thận chọc chọc đèn lồng, cảm giác được chút ấm áp bèn thu tay vào trong áo.

“A Quỳnh tiểu thư, người?” Bọn nha hoàn xung quanh thấy cảnh này liền nhìn nhau, người muốn đỡ nàng dậy cũng trở nên xấu hổ không biết nên làm như thế nào.

Không biết từ đâu vang lên một tiếng còi chói tai. Tiểu cô nương như hoàn hồn, đảo mắt nhìn khắp nơi. Sau đó nàng yên lặng ngồi dậy, thong thả lại vụng về bò lên khỏi mặt đất, tay chân có vẻ cứng đờ vì quá lạnh.

Nàng liếc mắt nhìn cái đèn lồng kia, rồi lại nhìn những người cầm đèn lồng, nở một nụ cười tươi rói ngọt ngào với những người xung quanh.

Bọn nha hoàn cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm, dáng vẻ vui tươi hoạt bát như thế mới đúng là A Quỳnh tiểu thư. Vừa nãy như thế có lẽ là do ở bên ngoài lạnh lẽo quá lâu thôi….

A Quỳnh với hai búi tóc trên đầu, kéo chiếc váy tuyết trắng ngoan ngoãn bước chậm sau lưng nha hoàn đến ngoài phòng công tử. Bọn nha hoàn hành lễ rồi mở cửa mời nàng tự mình đi vào.

Nàng xách váy hai bên chạy vào trong cửa, nhìn những cái mới mẻ xung quanh rồi mới miễn cưỡng nhìn đến người trong phòng.

Công tử đang uống rượu hết ly này đến ly khác, vừa uống vừa ho khụ khụ, ho đến mức tê tâm liệt phế, tiếng ho đứt quãng vang vọng trong phòng. A Quỳnh vốn còn đang vui vẻ, đôi mắt thiện lương chậm rãi trầm đi.

Công tử nghe được tiếng động, cầm bình rượu ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng đảo quanh bóng hình tuyết trắng được tô điểm bởi những chấm mận đỏ một vòng, mơ hồ không xác định gọi một tiếng: “A Quỳnh?”

Nàng nghe được giọng nói này, đôi mắt sáng lên, hai búi tóc trên đầu cứ lắc lư theo. Chàng đưa tay cho nàng: “A Quỳnh, nàng có đó không?”

Nàng chần chừ một chút, vội vàng chạy hai ba bước tiến lên.

Kết quả chân lại loạng choạng, dẫm trúng một tầng váy nên ngã úp mặt xuống đất. Giọng nói nghèn nghẹn cùng tiếng rên rỉ đau đớn khiến công tử không khỏi bật cười.

Nàng ấm ức, đôi mắt rưng rưng nhìn qua. Chỉ thấy chàng đưa tay đến nắm lấy tay nàng, vừa chạm vào đã nhíu mày: “A Quỳnh, sao tay nàng lạnh thế?”

Lòng bàn tay nàng chưa bao giờ ấm áp, A Quỳnh ngơ ngẩn nhìn bàn tay kia không nói gì. Nàng chưa kịp đứng dậy đã thấy trước mặt tối sầm, một bóng đen đè nặng trên người nàng. Lần này còn đau hơn cả té ngã, nàng nghĩ, thì ra là đau như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc