TUYỆT THẾ BÁ SỦNG

Edit: Rinnina

Beta: Mặc Doanh

Tần Hiểu Hiểu đẩy cửa vào nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn thì kinh ngạc, sém chút rớt cằm, trên bàn bày đầy các loại đồ ăn làm từ thịt bò, thịt bò hấp, thịt bò kho tàu thịt bò nạm, bò-bít-tết, lưỡi bò kho tàu, đuôi bò…

Ông trời của tôi ơi, tôi chỉ đi ra ngoài một lát, có cần khoa trương như vậy không hả, trong lòng Tần Hiểu Hiểu âm thầm phỉ nhổ, cô dùng sức nuốt nước miếng: “Những món này đều do anh chọn?”

Nhậm Thiên Dã cong môi lên lắc đầu, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hiểu Hiểu: “Là em chọn mà.”

“Em?! Em gọi nhiều như vậy hồi nào chứ!”

Dù tôi thích ăn thịt bò, nhưng tôi đâu có gọi nhiều món như vậy, Tần Hiểu Hiểu nhìn nhiều món ăn làm từ thịt bò còn bốc hơi nóng trên bàn, lập tức muốn rơi lệ, cho dù có tiền cũng cần dùng như vậy, thế này thì ăn bao lâu mới hết chứ… Tần Hiểu Hiểu hóa đá rồi.

“Bảo bối em mau quên quá, đây là thịt bò em vừa mới chọn, ngoan, mau tới nếm thử.”

Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu ngồi xuống bên cạnh anh, gắp một miếng thịt bò kho tàu đút vào miệng cô: “Như thế nào, hương vị được chứ, anh kêu bọn họ dùng nước súp bí chế làm, ăn cũng không tệ.”

Không phải không tệ, mùi vị này thật sự vô cùng ngon! Ăn một miếng, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy mùi thơm tràn đầy khoang miệng, thịt non mềm mại vừa ngậm đã tan, đây, đây quả thực là cực phẩm, cực phẩm…

Tần Hiểu Hiểu ăn đến hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, hài lòng hừ hừ.

Nhậm Thiên Dã thấy cô ăn vui vẻ, lại gắp cho cô một miếng: “Bảo bối, nếm thử cái này xem.”

Tần Hiểu Hiểu há miệng ăn vào, nhai lấy nhai để: “Ăn ngon thật, đây là cái gì vậy?”

“Cái này ——.” Nhậm Thiên Dã dừng một chút, sắc mặt khác thường: “Cũng là thịt bò.”

Lúc anh nói ra mấy chữ này thì thở dài một hơi, nếu để cho bảo bối của anh biết món này làm từ bộ phận đó của con bò, không biết cô có thể ăn vô không.

“Cái này ăn ngon.”

“À, em rất thích ăn cái này hả?”

Tần Hiểu Hiểu vô cùng mong đợi dùng sức gật đầu, trong mắt phát ra ánh sáng trong suốt, như đang nói, em muốn, em muốn, em còn muốn.

Nhậm Thiên Dã xấu hổ cười cười, gắp thêm cho một miếng Tần Hiểu Hiểu sau đó dời món ăn này qua một bên: “Được rồi, em ăn canh đi.”

Anh nói với phục vụ mang tất cả đồ ăn làm từ thịt bò lên, không ngờ món này cũng ở trong đó, nhìn bảo bối của anh thích ăn như vậy, nhưng anh không dám cho cô ăn, lỡ như ăn vào bị bệnh gì thì phải làm sao đây.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, thì Tần Hiểu Hiểu đã diệt hết một dĩa thố linh không chừa chút xíu nào, sau cùng cô còn ợ một cái vang dội: “Ăn ngon thật, no quá.”

Nhậm Thiên Dã hồi thần lại lấy cái dĩa qua xem, sau đó lại nhìn sắc mặt Tần Hiểu Hiểu: “Bảo bối, em có khỏe không.”

“Ăn no quá, muốn hoạt động thân thể một chút.”

“Trừ nó còn có cảm giác gì khác không?”

“Cảm giác khác?” Tần Hiểu Hiểu sờ cái bụng tròn vo: “Không có, không có mà.”

Nhậm Thiên Dã thở phào một hơi, Tần Hiểu Hiểu hỏi ngược lại: “Nên có cảm giác gì chứ?”

Nhậm Thiên Dã bị Tần Hiểu Hiểu hỏi thì trán trượt xuống ba vạch đen, anh kéo đầu cô dựa vào ngực mình, lẩm bẩm nói: “Không có gì, không có.”

……

Theo thông lệ Kim Thuẫn kiểm tra công ty bách hóa, lúc đi lên lầu sáu đi ngang qua một gian có bảng hiệu ‘dụng cụ đan dệt’ thì dừng bước, trong tiệm có đầy các loại len sợi và thành phẩm, hắn vô thức bước vào tiệm cầm một cái khăn choàng màu đồng cổ, thất thần.

Lúc này là giờ tan sở, Mân Mân đang sửa sang lại hàng hóa, khi cô chỉnh lý hàng hóa xong ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông đang cầm một chiếc khăn choàng sững sờ đứng đó, Mân Mân nở nụ cười nghề nghiệp bước tới: “Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”

“À, ngại quá.”

Kim Thuẫn hồi thần, gãi gãi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin hỏi khăn choàng cổ này là ai đan?”

Kim Thuẫn đột nhiên hỏi làm Mân Mân hơi bất ngờ: “À? Chiếc khăn choàng này có vấn đề gì sao?”

“Ồ không, tôi chỉ là hỏi cho biết thôi.”

“Những chiếc khăn choàng này là sản phẩm người khác gửi bán, thật xin lỗi tôi không thể cho anh biết tên của bọn họ được.”

Kim Thuẫn thất vọng, nhưng không buông khăn choàng ra, loa nhắc nhở đóng cửa của trung tâm thương mại vang lên, Mân Mân có lòng tốt nói: “Anh ơi, chỗ chúng tôi phải đóng cửa, anh —–.”

Mân Mân vừa muốn lấy chiếc khăn choàng lại, không ngờ Kim Thuẫn lại nói: “Chiếc khăn này bao nhiêu tiền?”

“240 đồng.”

“Tôi mua, đây là 300 đồng không cần thói, sau này nếu người đan chiếc khăn này còn đan tôi mua hết.”

Kim Thuẫn lấy ba trăm đồng ra đặt vào tay Mân Mân, rồi xoay người sải bước đi khỏi tiệm, để lại cho Mân Mân một bóng lưng cô đơn.

Tại sao chỉ lấy khăn choàng cô đan? Mân Mân nhìn Kim Thuẫn đi xa, thẩn thờ thật lâu, cho đến khi tiếng nhắc nhở đóng cửa vang lên lần nữa cô mới lấy lại tinh thần, sắp xếp vật phẩm trong tiệm.

__

Bình luận

Truyện đang đọc