VAI ÁC VẠN NHÂN MÊ NGHỊCH TẬP

Chương 46

Edit : YuTuyTien

Xong rồi.

Hiện tại, trong đầu 098 chỉ còn lại hai chữ này. Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này của ký chủ còn chưa kịp thực hiện đã phải chết hay sao?

Trong giả thiết của thế giới, cự long cực kỳ tàn bạo, từ trước đến nay chúng chưa từng thủ hạ lưu tình với bất kì dị loại nào dám tự tiện xông vào lãnh địa của mình. Chưa nói đến việc Lăng Sơ Nam chỉ là ma pháp sư cấp bảy đang bị thương, cho dù cậu là ma pháp sư cấp mười thời kì hoàng thịnh, cũng không thể đỡ nổi một kích của cự long.

Có thể nói, Long tộc ở thế giới này chính là cường giả, ngay cả tộc Tinh linh được xưng là thuần khiết nhất cũng không thể tranh cùng.

Ngay khi 098 đang tự hỏi làm cách nào để ký chủ nhà mình thoát khỏi khốn cảnh, màn xe ngựa đột nhiên bị vén lên.

Một con mắt đen láy đầy sắc bén nhìn vào trong.

"Mắt...Mắt rồng kìa." 

098 khiếp sợ nói. Trước đây nó đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, nhưng lại chưa lần nào gặp qua một con rồng thực sự.

098 bắt đầu hoài nghi, liệu có phải lần này đã đến sai thế giới rồi không? Với cấp bậc hiện tại của ký chủ, làm sao có thể bị đưa đến loại thế giới hung tàn như này được. Hơn nữa, ký chủ còn bị truyền tống đến thời điểm nguyên chủ đã bị đánh bại. Loại tình huống khó khăn này, đáng ra không phù hợp với ký chủ chỉ mới làm qua ba lần nhiệm vụ.

Sau đó, suy đoán của 098 rất nhanh bị bác bỏ. Cấp trên khẳng định số liệu hoàn toàn bình thường, mà thời gian làm nhiệm vụ cũng vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn.

Bởi vì vết thương trên người quá nghiêm trọng, hơn nữa trên đường luôn bị xóc nảy, hiện tại cơ thể của Lăng Sơ Nam vô cùng suy yếu. Cậu giương mắt nhìn con ngươi gần trong gang tất kia, đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng sau khi nhận ra nghi hoặc trong mắt nó, Lăng Sơ Nam liền lộ ra một nụ cười tươi.

098 không hiểu chuyện gì.

"Ký chủ, tui cảm thấy điều quan trọng hiện tại là chúng ta phải nhanh chóng tìm cách chạy trốn."

"Nó tạm thời sẽ không gϊếŧ ta."

Lăng Sơ Nam trả lời.

Hiện tại không gϊếŧ ngài, nhưng con rồng này nhìn qua có vẻ khó tính, không chừng lát nữa nó cảm thấy không vui liền đem ngài bóp nát luôn. 098 yên lặng lẩm bẩm, nhưng nó lại không có dũng khí phản bác lại Lăng Sơ Nam.

Kế đó, dưới ánh mắt đầy khiếp sợ của 098, cự long vươn móng vuốt gỡ luôn nóc xe ngựa, sau đó chộp lấy Lăng Sơ Nam vớt ra ngoài. Nó nhìn chăm chăm vào nhân loại nhỏ bé trong tay mình, ánh mắt hiện lên chút mê mang, có điều nhanh chóng trở lại lạnh lẽo ban nãy. Nó cất giọng nói đầy uy nghiêm.

"Nhóc con, ngươi là lễ vật mà đám nhân loại khi nãy dâng cho ta. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi là sủng vật của bổn vương."

"Ngươi có thể kêu bổn vương là..."

Cự long dừng một chút, dường như đang suy nghĩ nên gọi gì mới hợp lý, lát sau liền nói.

"Ngươi có thể kêu bổn vương là 'chủ nhân'"

Lăng Sơ Nam ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cự long, không trả lời. Sau đó cậu nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

"Nhóc con?"

Nhìn nhân loại nhỏ bé trong tay không trả lời mình, còn đột nhiên hôn mê, ánh mắt cự long liền nổi lên khẩn trương.

"Gràoooooo!"

Cự long nôn nóng vẫy vẫy cái đuôi, quét ngã mấy cây đại thụ sau lưng. Sau đó nó cẩn thận khép tay mình lại, nâng cánh bay vào sâu trong Long Cốc.

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại liền cảm thấy cả người vô cùng ấm áp, năng lượng ma pháp trong cơ thể dường như đã được thăng cấp thêm một bậc.

Lăng Sơ Nam không lập tức mở mắt ra, mà âm thầm gọi 098.

"098, y sao lại biến thành rồng rồi?"

Vốn dĩ sau khi nghe được giọng của cự long, lăng Sơ Nam đã có phán đoán. Nhưng lúc được y nâng lên trên tay, cậu gần như không thể khống chế ham muốn cắn nuốt của mình. Khi đó, Lăng Sơ Nam đã chắc chắn cự long chính là linh hồn đã đi theo cậu qua mấy thế giới.

Nhưng tại sao lại không phải người?

098 cũng rất buồn rầu, từ lúc nhìn thấy cự long đáng lẽ ra nó nên kiểm tra thử hơi thở linh hồn mới đúng, nếu thế nó đã không cần khẩn trương đến vậy.

Có điều, trước mắt nó phải trả lời vấn đề của ký chủ.

"Thưa ký chủ, chủng tộc này tui hông thể đưa ra phán đoán chính xác được. Nhưng dựa theo giả thiết, Long tộc ở thế giới này có thể biến thành người."

"Ta cảm thấy ta không thể cắn đứt vảy rồng được."

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Cho dù y biến thành người, da của y cũng không phải thứ mà ta cắn được. Ta sẽ đói."

098 vốn dĩ cho rằng, ký chủ nhà mình lo lắng khác biệt chủng tộc sẽ không thể tiến hành giao lưu thân mật, vừa nghe vậy liền bị nghẹn. Nó tại sao lại quên mất bệnh của ký chủ chứ?

"Cái này... Chắc y sẽ không để ngài đói đâu."

098 đối với cái người một lòng theo đuổi ký chủ khắp nơi này rất có tín nhiệm.

Lăng Sơ Nam hiển nhiên cũng nhận ra điểm này.

"098, dường như ngươi còn tín nhiệm y hơn cả ta thì phải."

098:"......."

"Đáng lẽ ra, lúc nãy ta đặt vấn đề, ngươi phải trả lời lại là : Ký chủ, tui tin vào hàm răng sắc bén của ngài. Như vậy ta sẽ rất vui."

"Thực xin lũi ký chủ, tui sai rồi."

098 tích cực nhận sai, mặc dù trong thâm tâm nó cũng không tin Lăng Sơ Nam có thể cắn đứt vảy rồng.

Lăng Sơ Nam mở mắt ra, phát hiện trước mặt là một mảnh tối đen, sau đó mới nhận ra hiện tại không phải trời tối, mà cậu đang được cự long ôm trọn vào trong ngực. Không biết nó làm như thế nào, nhưng những chiếc vảy rồng nhìn qua có vẻ vô cùng sắc bén, lúc này lại ấm áp mềm mại.

"Nhóc con, ngươi tỉnh rồi."

Giọng nói của cự long vang lên trên đầu Lăng Sơ Nam.

"Ngươi tên là gì?"

"Cransi Rand."

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Ngài có thể gọi tôi là bảo bối."

"Bảo bối?"

Ánh mắt cự long mang theo chút nghi hoặc, sau đó lẩm nhẩm lại hai lần.

"Bảo bối? Ta rất thích cái xưng hô này. Tên thật của bổn vương là Monasius Karen Saya. Ngươi có thể gọi bổn vương là chủ nhân."

Hiển nhiên cự long vẫn chưa chịu từ bỏ xưng hô này.

"Tại sao?"

"Bởi vì điều đó chứng minh ngươi chỉ có thể là trân bảo của một mình ta."

Cự long trả lời rất đương nhiên.

Lăng Sơ Nma trong lòng bật cười.

"Y vẫn thú vị như vậy."

098:....Nó đã có thể đoán trước được tình hình chiến đấu mỗi khi ký chủ thốt ra cái xưng hô này trong tương lai rồi.

Lăng Sơ Nam cảm nhận được bụng mình hiện tại có chút no.

"098, trong lúc ta ngất đi, y đã cho ta ăn cái gì?"

"Thưa ký chủ, là máu rồng."

098 đáp.

"Máu rồng có khả năng chữa trị vết thương rất mạnh, hơn nữa còn có thể nâng cao thiên phú và cấp bậc hiện có của nhân loại. Là thứ cực kỳ quý hiếm."

Dừng một chút, 098 mới nói tiếp.

"Những tên kiếm sĩ đưa ngài đến đây, chính là muốn trao đổi một vài cây Long tiên thảo. Mặc dù tác dụng của Long tiên thảo không sánh được với máu rồng, có điều rất được nhân loại trọng dụng."

"Mấy cây cỏ đó là Long tiên thảo à?"

Ánh mắt Lăng Sơ Nam hướng về phía bụi cỏ rậm rạp trong Long cốc.

"Đúng vậy."

Mãi một lúc lâu mà trân bảo tân nhiệm của mình vẫn chưa đáp lại, cự long có chút hoảng loạn.

"Nếu ngươi không muốn kêu ta là chủ nhân, vậy kêu tên của ta được không?"

"Ừm."

Lăng Sơ Nam gật đầu, hơi hơi cử động thân thể, phát hiện cả người mình đều bị cự lông ôm lấy chặt chẽ.

"Có thể buông tôi ra không?"

Cự long quyến luyến không rời buông Lăng Sơ Nam ra.

Lúc này Lăng Sơ Nam mới nhận ra trên người mình không mặc gì cả, cách đó không xa chính là một đống mảnh vải quần áo lả tả rơi dưới đất.

"Ngài có quần áo không?"

"Bảo bối như vậy rất đẹp."

Cự long gần như lập tức đáp lại.

"......Quần áo."

"Có...Có."

Cự long có chút ủy khuất, sau đó nâng cơ thể to lớn của mình dậy.

Lăng Sơ Nam gần như ngẩng thẳng cổ mới có thể nhìn thấy đầu nó, vừa xem thoáng một chút liền cúi đầu.

"Làm....Làm sao vậy?"

Cự long có cảm giác mình bị ghét bỏ, nhưng lại không biết nguyên nhân là thế nào, giọng nói có chút hoảng loạn.

"Quá cao, nhìn mệt."

Lăng Sơ Nam ăn ngay nói thật.

098 :"Ký chủ, ngài thẳng thắn quá rồi."

Nếu không phải biết rõ cự long này là ai, hiện tại ký chủ nhất định đã bị băm thành thịt vụn rồi.

"Như vầy thế nào?"

Cự long đột nhiên lắc mình biến hóa. Nam nhân đứng trước mặt Lăng Sơ Nam ước chừng cao gần hai mét, làn da màu mật ong, gương mặt thâm thúy góc cạnh, mái tóc đen dài và đôi mắt sâu thẳm, khí thế trên người vô cùng sắc bén. (Đây không phải cổ trang nhưng cũng không phải hiện đại, mình cảm thấy để nam nhân hay hơn là đàn ông, nên để vậy nhen.)

Nguyên thân ở thế giới này của Lăng Sơ Nam không thấp, đã 1 mét 8, có điều khi đứng bên cạnh nam nhân này lại chỉ như một nhóc con. Lăng Sơ Nam cẩn thận đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở giữa hai chân y, dưới đáy lòng hút một ngụm khí lạnh.

"Lớn quá đi!"

098 :"....." Nó có nên nhắc nhở ký chủ là bản thể của rồng có hai cái jj* không?

*là cái đó đó.

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Cảm giác nhất định rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

Nó vẫn không nhắc nhở thì hơn.

Tầm mắt của Lăng Sơ Nam khiến cự long có chút không được tự nhiên. Y nhớ hình như bình thường nhân loại đều mặc quần áo, mà Long tộc bọn họ đều rất ít khi biến thành nhân loại, cho nên đương nhiên không có loại thói quen này. Ngay lúc cự long đang tự hỏi có nên biến ra quần áo để mặc hay không, trân bảo của y đột nhiên lên tiếng, cậu gọi.

"Chủ nhân~"

Giọng nói của Lăng Sơ Nam vô cùng nhẹ nhàng, không hề mang theo cảm xúc dư thừa nào, cũng chẳng có hàm ý câu dẫn, nhưng cố tính ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bộ vị nào đó của cự long.

Nghe xưng hô này phát ra từ miệng của Lăng Sơ Nam, 098 gần như theo bản năng muốn che lại hai mắt, nó cơ hồ đã đoán được kết quả tiếp theo.

Nhưng lần này 098 lại đoán sai.

Cự long thực sự đã có phản ứng, nhưng lại là một con rồng ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn. Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam chuẩn bị mặc quần áo, y cũng chưa dám làm ra hành động gì. 

"Ký chủ, tui nghi ngờ mị lực của ngài với y đã giảm xuống rồi."

098 nói. Nếu là trước kia, ký chủ mà cởi hết, tên gia hỏa này nhất định đã sớm nhào đến ăn sạch.

"Y chỉ là quá thẹn thùng thôi."

Lăng Sơ Nam nói.

"Ngươi không thấy y còn chẳng dám nhìn ta sao?"

098 lại quay sang nhìn cự long, nhận ra y khắp nơi nhìn loạn, nhưng lại không hề nhìn Lăng Sơ Nam, hơn nữa nơi nào đó vẫn còn rất có tinh thần.

Lúc này, Lăng Sơ Nam cầm quần áo, sau đó quay đầu nhìn cự long vẫn đang thẹn thùng, biểu tình có chút vô thố, giọng nói cũng tràn đầy vô tội, nói.

"Chủ nhân, tôi vẫn chưa mặc quần áo."

"Ta...Ta giúp ngươi."

Ánh mắt của cự long thật cẩn thận dừng trên gương mặt Lăng Sơ Nam, sau đó nhận lấy quần áo trên tay cậu.

Kết quả có thể đoán trước, cự long chưa từng mặc qua quần áo của nhân loại, trình độ có thể nói vô cùng tàn tạ, đương nhiên không thể tránh tiếp xúc da thịt, hơn nữa Lăng Sơ Nam còn cố ý thân cận, nháy mắt liền lau súng cướp cò.

098 nhìn hai người họ không ngoài ý muốn lăn lên giường, trong lòng tuyệt vọng. Ký chủ là bởi vì thế giới trước nguyên nhân thân thể không được tốt dẫn đến dục cầu bất mãn, cho nên bây giờ mới muốn hoàn toàn bạo phát sao?

"098, đừng có âm thầm phỉ báng ta."

Lúc này, khi 098 nghe được giọng nói của Lăng Sơ Nam, quyết định không nhắc nhở ký chủ, Long tộc khai trai có bao nhiêu lợi hại.

----

Chương 47

Edit : YuTuyTien

Không cần 098 nhắc nhở, Lăng Sơ Nam rất nhanh cũng đã nếm trải sự lợi hại của cự long.

Một tháng liền cậu không thể đứng dậy!

098 tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với ký chủ nhà mình, nhưng cũng lén lút giấu giếm tâm tình vui sướng khi người gặp họa.

"Bảo bối? Bảo bối?

Thấy Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến mình, cự long biểu tình ủy khuất mang một đống bảo vật quý hiểm đến lấy lòng.

Lăng Sơ Nam trừng y một cái, sau đó hoảng sợ phát hiện y đột nhiên có phản ứng, lập tức giơ chân đá mạnh.

Không ngờ cự long không hề biết xấu hổ, nhanh chóng nắm lấy chân Lăng Sơ Nam cọ cọ.

"Bảo bối, đau."

"......"

Dường như cũng hiểu nếu tiếp tục làm càn bảo bối sẽ giận, cho nên cự long nuốt nuốt nước miếng, điều chỉnh biểu tình, làm ra bộ dáng nghiêm trang.

"Bảo bối, hôm qua không phải ngươi nói muốn về đế quốc sao? Lúc nãy ta tìm được chiếc nhẫn trữ vật này trong chỗ chứa đồ. Đây là chiếc nhẫn mà ta thích nhất, tặng cho ngươi."

Sau đó, y lấy ra một chiếc nhẫn cổ xưa, đưa đến trước mặt Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối, đưa tay ra."

Tầm mắt Lăng Sơ nam dừng lại ở viên đá quý đính trên nhẫn, nói với 098.

"Thì ra lời đồn Long tộc thích những vật lấp lánh là sự thật."

098 :"Sao ngài lại biết?"

"Ta còn biết nhiều thứ lắm."

Lăng Sơ Nam trả lời.

"098, ngươi càng ngày càng tệ nha. Lỡ như ta không biết, ngươi lại không thèm nhắc nhở ta, lúc đó xảy ra chuyện thì tính làm sao hửm?"

Nghe ra thâm ý trong lời nói của Lăng Sơ Nam, trong lòng 098 lộp bộp một tiếng.

"Thực xin lỗi ký chủ, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Cầu ký chủ đừng khiếu nại nó mà! Nó không bao giờ dám giấu việc rồng có hai cái jj nữa đâu huhu.

Cuối cùng, Lăng Sơ Nam vẫn duỗi tay tiếp nhận chiếc nhẫn đó. Cự long nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay Lăng Sơ Nam, hai mắt cũng long lanh theo, đưa tay ôm lấy cậu vào lòng.

"Ta nghe nói, sau khi nhân loại đeo nhẫn vào là đã chấp nhận lời tỏ tình của đối phương. Bảo bối, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người yêu của ta."

"Không phải sủng vật?"

Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn y một cái.

Cự long ngượng ngùng một chút, mặt đỏ lên.

"Ta vẫn rất thích bảo bối gọi ta là chủ nhân."

Không thể không nói, một nam nhân cao gần hai mét làm nũng....Cũng quá đáng sợ rồi.

Cự long là Hắc Long vạn năm khó gặp của Long tộc. Theo như y kể, ba ngàn năm trước, y đã là người lợi hại nhất trong Long tộc, nhưng y lại từ bỏ ngôi vị Long Vương, một mính sống trong Long cốc này ba ngàn năm.

"Bởi vì ta cảm thấy, người ta đợi nhất định sẽ xuất hiện ở chỗ này."

Y cọ cọ vào hõm vai Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối, rốt cuộc ta cũng đợi được ngươi rồi."

Lăng Sơ Nam vòng lấy cổ nam nhân, chủ động hôn lên.

Hậu quả chính là, kế hoạch vốn dĩ đã định ngay mai sẽ rời Long cốc lại chậm đi một tháng.

"Tên sắc long này, đúng là không biết tiết chế gì cả."

Lăng Sơ Nam thử cử động phần eo đau nhức, sau đó liền cảm nhận được một đôi tay ân cần mát xa cho mình.

098 cảm thấy răng mình cũng sắp sâu rồi, nếu không tại sao nó lại thấy đau răng như vậy.

"Ký chủ, có lẽ là do y đã cấm dục quá lâu, qua một thời gian nữa là ổn rồi."

"Có lẽ vậy."

Sau khi được nam nhân nhẹ nhàng mát xa, Lăng Sơ Nam liền mơ màng muốn ngủ, lúc này chợt nhận ra cánh tay của y bắt đầu không an phận.

Cánh tay của mình bị Lăng Sơ Nam đè lại, nam nhân lộ ra một nụ cười nhìn qua có vẻ thành thật hơn, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục mát xa.

----

Lăng Sơ Nam ngồi trên lưng cự long, nhìn từng tầng rừng rậm dưới đất, nhàn nhã hít một hơi thật sâu.

"Không khí ở đây thật mát mẻ."

Còn 098 lại cảm thán về phương diện khác.

"Ký chủ là Long Kỵ Sĩ duy nhất ở thế giới này đó."

"Đúng thật là Long Kỵ Sĩ."

"....." Tại sao nó lại cảm thấy câu nói này của ký chủ có ẩn ý vậy?

Lăng Sơ Nam cũng không để ý đến nghi hoặc của 098, vỗ vỗ cự long.

"Dừng ở sườn núi phía trước đi."

Tên của khu rừng này là Rừng Ma Thú, nghe tên đoán nghĩa, bên trong chính là đủ loại ma thú ở mọi cấp bậc, nó trải rộng phía trước Long cốc của cự long. Bên kia Rừng Ma Thú chính là biên giới của đế quốc Rand, những tên Kiếm sĩ lúc trước vất vất vả vả xuyên qua Rừng Ma Thú đưa Lăng Sơ Nam đến Long cốc. Cấp bậc của họ khá cao, lại quen thuộc đường đi, cho nên khá nhẹ nhàng. Có điều, khu rừng này phần lớn được đế quốc Rand dùng làm nơi rèn luyện cho các học viện. Những học viên đến nơi này đa số không có kinh nghiệm mấy.

Lúc này, trong rừng xuất hiện năm người trẻ tuổi có nam có nữ, đỡ lấy nhau chân thấp chân cao bước từng bước.

"Blue, hình như tôi có cảm giác chúng ta càng ngày càng cách xa lãnh địa của kỳ thú vậy?"

Một thiếu nữ trong đó xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn nam sinh vẻ mặt nghiêm túc đi phía trước.

"Trên bản đồ chỉ đến phương hướng này, nhất định không sai đau."

Blue nói, sau đó cả kinh.

"Không xong rồi, nơi này là lãnh địa của Dạ Lang*."

(*Sói đêm)

"Có người đến, mau mặc quần áo vào."

Lăng Sơ Nam ngước mắt nhìn cự long.

"Ồ."

Cự long không tình nguyện biến ra một bộ trường bào màu đen cho mình, sau đó ánh mắt trông mong nhìn Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam lại đem tầm mắt đặt lên những người đang vội vàng chạy đến chỗ này, dẫn đầu chính là người quen của nguyên thân.

"Là Tam hoàng tử!"

Blue nhìn thấy Lăng Sơ Nam, hai mắt trở nên sáng rỡ.

"Tam hoàng tử, mau chạy đi. Đàn Dạ Lang sắp đuổi đến đây rồi!"

Đúng lúc này, một con sói nhảy lên cao, chuẩn bị bổ nhào vào người Blue.

Blue ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng con sói, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng. Chẳng lẽ hắn phải chết ở nơi này hay sao?

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, một đạo băng tiễn chuẩn xác cắm vào đầu con sói kia.

Máu bắn đầy lên người Blue.

Tổng cộng hơn mười con Dạ Lang cấp năm, dưới ma pháp hệ băng của Lăng Sơ nam, rất nhanh đã nằm đầy đất. Nhìn thấy con sói cuối cùng cũng ngã xuống, trong lòng Lăng Sơ Nam không khỏi cảm thán một câu.

"Ma pháp hệ băng không khác gì so với dị năng hệ băng cả."

"Thưa ký chủ, theo khái niệm truyền thống, ma pháp và dị năng có cùng nguồn gốc. Có điều, dị năng không cần phải đọc chú ngữ, còn ma pháp chỉ có ma pháp sư cấp cao mới không cần đọc chú ngữ thôi."

Lăng Sơ Nam được máu rồng tu bổ một thời gian dài, cấp bậc ma pháp đã nhánh chóng đạt đến cấp mười. Mà ma pháp sư cấp mười đương nhiên không cần đọc chú ngữ.

Những học viên kia vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, lấy tâm tư đâu mà chú ý lúc nãy Lăng Sơ Nam có đọc chú ngữ hay không, chỉ ngồi la lết dưới đất thở hồng hộc.

"Tam hoàng tử, cảm ơn ngài."

Cuối cùng, Blue cũng đã ổn định hô hấp, gương mặt có chút đỏ.

"Có lẽ ngài không nhớ tôi là ai, tôi tên là Blue Nondis, là học viên năm ba của học viện đế quốc. Lúc trước, tôi có nghe ngài đã đi rèn luyện ma pháp, thì ra là đến Rừng Ma Thú."

Hắn là một người hâm mộ trung thành của Tam hoàng tử. Cho dù còn lớn tuổi hơn Tam hoàng tử, nhưng so với Tam hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi mà đã đạt đến cấp bảy, hắn chỉ mới cấp ba, liền cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

"Ta biết ngươi. Là Cranna nói ta đi rèn luyện sao?"

Lăng Sơ Nam hỏi.

Đối với vấn đề của Lăng Sơ Nam, Blue có chút nghi hoặc. Có điều nhanh chóng trả lời lại.

"Đúng vậy. Hai tháng trước, tiểu công chúa đã giúp ngài xin phép hiệu trưởng."

Cranna chính là tiểu công chúa đế quốc Rand, em gái ruột của Cransi Rand. Lăng Sơ Nam thực sự cảm thấy đáng tiếc cho nguyên thân. Đứa em gái mà bản thân 'cậu' dùng hết sức để yêu thương, dưới tình huống chưa biết rõ sống chết của anh trai, lại còn thản nhiên xin nghỉ giúp 'cậu'.

"Bảo bối, đừng buồn bã."

Cự long nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cảu Lăng Sơ Nam, thấp giọng an ủi.

"Vị này là?"

Lúc này, Blue mới đem tầm mắt dời lên người cự long, vừa lúc đối diện với ánh mắt của y, hắn theo bản năng run rẩy dời đường nhìn. Hắn nhớ hình như bên cạnh Tam hoàng tử không có hộ vệ nào sở hữu khí thế kinh người đến như vậy a. Hơn nữa, với khí chất của đối phương, trông cũng không giống hộ vệ.

"Ta là Monasius, người yêu của Cransi Rand."

Cự long tự giới thiệu.

Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn y một cái, không phản bác. Ánh mắt vốn dĩ mang theo thấp thỏm của cự long thoáng hiện lên ngọn lửa, lập tức ôm lấy Lăng Sơ Nam muốn hôn lên. Có điều rất nhanh đã ăn một cái tát, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.

Tất cả mọi người vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức này đều trợn mắt há mồm nhìn hành động của hai người. Cuối cùng vẫn là Blue phản ứng lại trước.

"Tam...Tam hoàng tử, ngài tìm một nam nhân làm người yêu, nếu để bệ hạ biết...."

Nói đến đây hắn nhất thời im bặt, dưới tầm mắt bức người của nam nhân tên Monasius kia, ai nấy chỉ hận không thể tự đào một vái hố sâu trốn vào đó. Thật là đáng sợ.

Cuối cùng, Lăng Sơ Nam cũng quyết định đồng hành với nhóm người này một thời gian. Blue là nam phụ quan trọng nhất trong cốt truyện. Trước khi Tam hoàng tử chết đi, hắn vẫn luôn là người ủng hộ 'cậu'. Về sau, nhờ vào năng lực xuất chúng, hắn được nam chính để ý, thu làm tiểu đệ. Đến cuối cùng, khi nam chính bước lên ngôi vị hoàng đế của đế quốc Rand, một phần là nhờ công lao của hắn.

Có điều, cảm xúc của cự long dường như bị hạ xuống, dọc theo đoạn đường kế tiếp, không hề động tay động chân gì với Lăng Sơ Nam.

Sau khi đám học viên mệt mỏi cả ngày lâm vào ngủ say, Lăng Sơ Nam mới nhìn về phía cự long vẫn đang rầu rĩ không vui.

"Làm sao vậy?"

Cự long ôm lấy Lăng Sơ Nam, giọng nói vô cùng đáng thương.

"Bảo bối, nếu cha của ngươi không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, liệu ngươi có vứt bỏ ta hay không?"

"Tôi cũng không biết."

Lăng Sơ Nam đột nhiên nổi lên hứng thú trêu chọc y, biểu tình liền trở nên buồn rầu.

"Phụ hoàng hình như không thể chấp nhận việc con trai mình ở với nam nhân. Đợi đến khi tôi 20 tuổi, phụ hoàng nhất định sẽ tìm cho tôi một vị hôn thê môn đăng hộ đối."

"Không được! Bảo bối là của ta!"

Khí thế của cự long đột nhiên bùng nổ, gắt gao ôm chặt lấy Lăng Sơ Nam.

Đám học viên dường như bị ảnh hưởng đến, trông có vẻ sắp tỉnh giấc, Lăng Sơ Nam mới vỗ vỗ nam nhân đang tức giận bừng bừng kia.

"Đúng hơn phải là ngài là của tôi mới phải."

Trong nháy mắt cự long liền cười ngây ngốc.

"Đúng vậy, ta là của bảo bối."

Sau đó, cánh tay bắt đầu dời xuống dưới.

Lăng Sơ Nam cảm nhận được vật nóng rực bên dưới, cậu liền đưa cho y ánh mắt hình viên đạn.

"Ở chỗ này không được."

---

Ngày hôm sau, lúc mọi người tỉnh dậy liền nhìn thấy Tam hoàng tử từ trước đến nay luôn nghiêm túc đứng đắn bị nam nhân cao lớn kia ôm vào người, hơn nữa vẫn đang ngủ.

"Tam hoàng tử bị làm sao vậy?"

Blue nhìn gương mặt có chút ửng hồng của Lăng Sơ Nam, có chút lo lắng.

"Có phải ngài ấy bị bệnh không?"

"Ừm."

Monasius đáp lại, sau đó càng thêm ôm chặt Lăng Sơ Nam vào người.

"Đi thôi."

Mặc dù cảm thấy việc này có chút kì lạ, nhưng nhớ đến nam nhân kia là người yêu của Tam hoàng tử, Blue quyết định không hỏi tiếp nữa. Hơn nữa, người này nhìn qua vô cùng đáng sợ, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đã cảm giác cơ thể chịu áp lực cực lớn, chứ đừng nói đến việc nói chuyện với y.

Dưới sự giúp đỡ của cự long, nhiệm vụ của đám học viên vào giữa trưa đã hoàn thành. Đến chiều, Lăng Sơ Nam mới tỉnh dậy, lúc này mọi người đang trên đường rời khỏi Rừng Ma Thú.

"Ký chủ, trong lúc ngài ngủ, giá trị nghịch tập đã tăng lên 10%."

098 nói.

"Ừm. Nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành rồi?"

"Đúng vậy."

Trong cốt chuyện, là do nam chính giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới nhận được sự ngưỡng mộ của nam phụ. Nhưng hiện tại, cự long lại ra tay hỗ trợ, hiển nhiên sự sùng bái của nam phụ liền dời hết lên người Lăng Sơ Nam.

Có điều, dựa theo cốt truyện, nam chính hẳn là đang ở gần đây, hơn nữa còn có 'em gái ngoan' của cậu. Có điều Lăng Sơ Nam không có dự định gặp mặt bọn họ sớm như vậy. Nghĩ đến đây, Lăng Sơ Nam cử động cơ thể một chút, ý bảo cự long thả mình xuống. Nhưng chỉ trong chớp mắt này, Lăng Sơ Nam lại phát hiện đối phương cư nhiên có-phản-ứng, sắc mặt cậu tối sầm, dùng khủy tay đánh y.

---

Editor :

U là trời xưng hô ở thế giới này thì mình hơi mệt. Thứ nhất không phải cổ trang cho nên ta-ngươi cũng không hợp, mà nó cũng chẳng phải hiện đại nên không thể anh em nốt.

Để công xưng ta ngươi với thụ là vì vốn công là rồng thần, mình thấy xưng như vậy rất hợp lý. Còn thụ chắc mình để tôi-ngài quá.

Nếu mn có xưng hô nào oke hơn thì cứ cmt, mình nhìn hợp lý sẽ sửa đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc