VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Trong căn phòng sặc mùi căng thẳng, xung quanh khắp nơi đều là đám vệ sĩ đứng nghiêm trang, đến lúc này thì một con muỗi cũng không thể lọt qua mắt bọn họ.
Sau khi bị Nguyệt Chân mắng cho một trận thì Mặc Lăng Vũ và Tần Gia Luân cũng mau chóng nghiêm chỉnh trở lại, chú tâm lại để bàn bạc chuyện trước mắt.

Đám vệ sĩ xung quanh cũng tự biết điều tự lui xuống để lại không gian tĩnh lặng như tờ.
Mặc Lăng Vũ đan tay lại khuôn mặt vô cùng nặng nề, anh nghiêm giọng mà nói:
“Như đã báo trước, sau khi tôi nói chuyện với cha mình sẽ rời khỏi đám bầy nhầy của ông ấy thì ông ta đã không chịu ngồi yên.

Mặc Lăng Tần đang bắt đầu dùng vũ lực để ép tôi quy hàng rồi.”
Xong Mặc Lăng Vũ lại nhìn về phía của Tần Gia Luân.
“Nếu cứ tiếp diễn tình hình thế này thì người tiếp theo ông ta nhắm tới sẽ là cậu.”
Nghe thấy lời này của Mặc Lăng Vũ, Tần Gia Luân lại nhởn nhơ không màng tới.

Hắn ta ngồi gác chân rồi với quả táo trên bàn tùy hứng tung hứng.

Anh ta còn rất mạnh miệng mà nói:
“Nhà họ Tần chúng tôi có duy nhất tôi là con trai cả, cậu nghĩ bố cậu làm gì được tôi sao? Với lại tôi cũng không dễ bắt nạt như thế…”
Cả cái thành phố này không chỉ duy nhất nhà họ Mặc ngự trị, bên cạnh đại gia tộc này còn có nhà họ Tần nắm giữ mạch nguồn kinh tế vững mạnh khó lật đổ.

Và Và còn cả nhà họ Giang thích mai danh ẩn tích, nắm trong tay nguồn cung ứng thực phẩm lớn nhất nước.

Nhưng đó đều chỉ là bề ngoài, sâu bên trong đám gia tộc này đều có chân trong hắc đạo, chẳng có ai là người tầm thường cả…
“Với những gì tôi biết về ông ta thì có giời cũng không biết ông ta có thể làm gì.

Tôi cũng chẳng dám mạnh miệng như cậu đâu.”

“Gáy sớm ăn gì.”
Nguyệt Chân cũng tỏ ra khinh khỉnh, chẳng ai tin lời như đùa giỡn của Tần Gia Luân.
“Nguyệt Chân chị thì kinh rồi, chân chị đã lành chưa?” Tần Gia Luân tỏ thái độ châm chọc.
“Nhờ ơn cậu tôi sống còn khỏe lắm, đừng để tôi lành chân.”
Nghe lời đe dọa của Nguyệt Chân xong Tần Gia Luân liền có một cảm giác lo sợ bất thường, anh bắt đầu lo cho phần thân dưới của mình rồi…
Mặc Lăng Vũ suy tư một hồi thì cuối cùng cũng đưa ra quyết định, tuy rằng đó chỉ là tạm bợ.
“Thôi, Gia Luân cậu cẩn thận một chút, tôi sẽ cử thêm vài tên ám vệ theo sau bảo vệ cậu.

Còn ba tôi sẽ cử người theo dõi, xem xem ông ta định làm gì.”
Thấy buổi hội tụ có dấu hiệu kết thúc, Tần Gia Luân cũng đứng dậy đặt lại quả táo xuống dưới bàn, hắn có ý định rời đi.
“Vậy tôi đi trước đây, có gì liên lạc với tôi sau.”
Sau đó anh ta mở cửa rời đi cùng với đám vệ sĩ của anh.

Tới lúc này thì Nguyệt Chân mới bắt đầu hỏi:
“Cậu thật sự muốn chọc tức cha cậu tới vậy à?”
“Tại sao không? Tôi từ khi bước vào ngành giải trí đã muốn đối nghịch với ông ta rồi.

Điều ông ta không thích thì tôi lại càng muốn làm.”
Mặc Lăng Vũ và ba anh có vẻ như có một mối thù gì đó không thể nào mà hóa giải được.

Mà anh lại vô cùng căm ghét người ba này của mình…
Thấy Mặc Lăng Vũ nghiêm túc như thế thì Nguyệt Chân lại càng có cảm giác lo lắng.
“Vì thế cậu quyết định lôi cả người vô tội vào chuyện này sao? Liệu…”
Nghe lời này Mặc Lăng Vũ lại bật cười thành tiếng, anh nhanh chóng trả lời:

“Haha tôi không quan tâm điều đó, cho dù vậy đã sao? Tôi chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.”
Thấy Nguyệt Chân nghiêm trọng như thế thì Mặc Lăng Vũ lại cười nhạt mà nói:
“Chị còn nói được à? Liệu mà lo cho thân mình đi, bị đánh cho liệt giường rồi mà vẫn còn tâm trạng lo cho người khác được đấy à?”
Nguyệt Chân bị một đám người vây lại mà đánh, tuy thân thủ cô cao cường nhưng cũng không thể chống trả đám người kia.

Chỉ đơn giản vì đám người đó là sát thủ do Mặc Lăng Tần phái tới, cô còn giữ được cái mạng đã là may rồi…
“Tôi thấy cậu hình như chán sống rồi thì phải?”
Vì biết Nguyệt Chân đang bị thương không thể động thủ cho nên Mặc Lăng Vũ chẳng mảy may lo sợ.

Anh thư giãn lấy ly cà phê dưới bàn từ từ thưởng thức.
“Hầy tôi không nói với cậu nữa, tranh thủ mà sắp xếp kế hoạch đi, cô em gái thân yêu của cậu có nói sẽ về đây sớm hơn dự định đấy.”
Nghe tới đây thì Mặc Lăng Vũ phát hoảng tới sặc cà phê, anh không nghĩ rằng cô em kia lại về nhanh như thế.
“Cái quái? Không phải tôi đã bảo nó nửa năm sau mới về sao? Sao bây giờ nó lại bảo về sớm hơn rồi?”
Anh rất sốc khi biết tin em gái của mình sắp về.

Cũng bởi nếu bây giờ cô ấy về kế hoạch sẽ bị đảo lộn lên, lại thêm một phần rắc rối khó khăn…
Lúc này Nguyệt Chân đang nhìn cái điện thoại của mình, xong cô mỉm cười vô cùng hả hê.
“Không biết nhưng mà em cậu vừa nhắn nó đã tới cổng nhà tôi rồi đấy~”
“Con nhóc hư hỏng này.” Mặc Lăng Vũ tức giận, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Mà lúc này trước cửa nhà của Nguyệt Chân, có một cô gái đang đứng ngay trước cửa ung dung mở khóa vào trong nhà, cô còn mang theo một cái vali kéo màu đỏ theo cùng.

Cử chỉ cũng vô cùng thoải mái mà ngả người xuống ghế sofa.


Cô ta tháo kính râm của mình xuống để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.

Cô với lấy điều khiển bật lên xem mà gây ra tiếng động lớn.

Khiến cho Khả Hân vừa mới tắm xong cũng trở ra xem ai đang ở ngoài.
Cô thấy có một người thiếu nữ bỗng dưng xuất hiện ở đây thì vô cùng bất ngờ.
“Cô là ai?”
Thấy bỗng dưng trong nhà xuất hiện một thiếu nữ khiến cho cô có đôi chút kinh ngạc.

Cửa cô đã khóa mà chỉ mình cô có thể mở ra, cô gái này xuất hiện khiến cô hơi nghi ngờ an ninh của cái nhà này.

Nhưng rồi cô nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng không quá nghiêm trọng.

Ít ra xung quanh cô vẫn còn đám vệ sĩ của Mặc Lăng Vũ...
“Khả Hân phải không? Tôi biết cô rồi.”
Cô gái nọ không tỏ ra quá bất ngờ, dường như cô đã liệu chừng được việc Khả Hân đang ở đây.
Lúc này Khả Hân mới nhìn rõ lại khuôn mặt của cô ta, cô dần nhận ra điều gì đó sai sai.

Cô mở to đôi mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, đầy bất ngờ cô nói:
“Cô là Mặc Lăng Kỳ!?”
Người trước mặt cùng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như đang soi xét.

Cô ta huênh hoang khoanh tay lại đứng trước mặt cô, nói:
“Tôi không nghĩ rằng anh tôi nhắc cả tên tôi trước mặt cô đấy.

Tôi rất tò mò không biết cô có điểm gì đặc biệt mà được anh trai tôi coi trọng như thế.”
Khả Hân nghe vậy thì vội nói:
“Haha đúng vậy, tình cảm của hai người bọn tôi rất là mặn nồng.”

Vừa nói dứt câu thì một bóng người quen thuộc cũng xuất hiện ở cửa nở một nụ cười quen thuộc.

“Ờ, mặn nồng lắm đấy.

Bọn anh yêu nhau thật lòng mà.”
Không ai khác ngoài Mặc Lăng Vũ, anh ta bằng một cách nào đó lại xuất hiện ở đây vô cùng nhanh chóng.
“Haha, sao anh lại ở đây rồi?”
Khả Hân cười sượng trân vô cùng, với những gì cô vừa nói ra thì cô chỉ muốn nhảy quách xuống cái hố nào đó để chống nhục.
Mặc Lăng Vũ thấy vẻ mặt của cô bây giờ thì cười nhạt rồi nhanh chân bước tới gần.

Anh ôm eo cô đầy tình tứ.
“Sao em lại về đây vậy em gái? Đáng ra em phải gặp anh trước chứ nhỉ?” Anh cười cười nói.
“Về xem cô gái của anh thế nào, ai dè lại chẳng có chút đặc biệt nào.

Biết vậy em đã không tới đây.”
Mặc Lăng Kỳ có đôi chút không thích cô bạn gái của anh mình chút nào, cô nhẹ lắc đầu rung rinh mái tóc dài bồng bềnh của mình rồi nói tiếp:
“Thôi em đi đây, hai người cứ tiếp tục ân ái đi.”
Sau đó Mặc Lăng Kỳ liền kéo vali ra khỏi đó.
Còn Khả Hân thì vẫn không chịu đứng yên từ nãy tới giờ, thấy cô em kia đi một phát là liền lùi xa Mặc Lăng Vũ mấy bước.

Anh tự nhiên ôm ôm ấp ấp khiến cô có chút lạnh sống lưng.
“Anh… anh cũng nên đi rồi.

Dù sao ở đây cũng không còn khán giả nữa.”
Thấy cô đã chạy mất thì anh liền thu vòng tay của mình lại, sau đó cũng đi thẳng ra ngoài không nói lấy một lời.
Mà Khả Hân lúc này cũng chạy ra đóng sầm cửa lại, miệng còn nói lầm bầm:
“Lại bị chiếm tiện nghi rồi…”.


Bình luận

Truyện đang đọc