VAI PHẢN DIỆN NGỌT NGÀO CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Sau một hồi nghỉ trưa không thú vị là môn thể dục một tuần mới có một tiết.
Học sinh cấp ba phải chịu áp lực từ việc học trong một khoảng thời gian dài, vất vả lắm mới có một chút thời gian được tự do thoải mái, tiếng chuông vào lớp chưa vang lên nhưng toàn bộ đã tập trung đông đủ dưới sân thể dục, ngay cả Hạ Tiểu Hàn có tính cách khác người cũng không nhịn được sự hứng thú quá độ:
“Tiểu Du, đây gọi là sống lâu trong lồng giam, bị ép đến quên mất cả ánh sáng trông như thế nào.”
“ Là “lồng chim” nha.”
Ôn Du nhìn trên sân thể dục học sinh vội chạy tứ tán hệt như đàn chim bay, cô bất giác nhớ về thời điểm lúc hai chân còn tàn tật.

Khi đó điều mà cô khát vọng nhất chính là trở lại trường học cùng các bạn đồng trang lứa vui vẻ nô đùa khắp sân thể dục, nhưng hiện thực chỉ có chiếc xe lăn lạnh băng cùng cửa sổ lẻ loi trước mắt.
Sau khi tới thế giới này, cô mất đi rất nhiều, nhưng cũng vì thế mà đem lại cho cô rất nhiều cơ hội.

Một trận gió lạnh thổi tới, lạnh lẽo thâm nhập vào cốt tủy như lấy một con dao nhỏ cắt từng miếng lên da thịt, làm cô theo bản năng mà siết lấy áo khoác đồng phục, lúc ngẩng đầu tự nhiên liền trông thấy Hứa Sí đứng ở nơi xa.
Cô lúc này mới nhớ, tiết này bọn họ cũng học thể dục.
Hứa Sí vốn có vóc dáng cao, lại không mặc đồng phục, lẫn trong một đám người đều có thể nhìn thấy anh một cách rõ ràng.

Anh đang nghiêng người dựa vào cột bóng rổ, đối mặt với Ôn Du đứng trên bãi cỏ, vì đứng xa nên không rõ biểu tình trên mặt, nhưng khả năng cao là anh cũng đang nhìn cô.
Ôn Du cảm thấy rất tốt, vui vẻ vẫy tay với anh, Hứa Sí nhẹ cúi đầu cười, cũng nhấc cánh tay vẫy về phía cô.
Cô rất nhanh liền thu lại ánh mắt tiếp tục trò chuyện cùng Hạ Tiểu Hàn, Hứa Sí đứng thẳng dậy, ánh mắt như vô tình mà cố ý liếc qua bóng dáng cô trên sân cỏ.
“ Mau xem anh Sí cười kìa, dịu dàng hệt như bà ngoại mình cười ấy.”
“Anh ấy đứng ở đó suốt 10 phút, xem ra là đang đợi người.”

“Đợi tới mười phút lận, chào nhau có mười giây, đã thế chỉ là vẫy tay chào một cái, mấy cậu thử đoán xem, có phải anh Sí thích thầm……”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị một ánh mắt của Hứa Sí làm phải nuốt ngược lại.

Lá gan của Sầm Dương lớn, ăn nói cũng không biết lựa lời, là một tên EQ thấp, dương dương điếu thuốc đang ngậm trên miệng lên hỏi thẳng:” Anh Sí , anh đang nhìn Ôn Du của lớp bảy à?”
Câu ta vắt óc nghĩ mãi không ra, với điều kiện của Hứa Sí, nữ sinh theo đuổi anh quả thực nhiều đếm không nổi, đến cả học bá nổi tiếng toàn trường như tiểu mỹ nữ Bạch Lộ cũng có ý với anh, anh thì cứ như một đầu gỗ lạnh băng, đối với sự truy đuổi của các cô đều một mực không để ý.

Lại nói đến Ôn Du kia nữa, cũng chỉ là một cô gái quê mùa tầm thường, thành tích thì lộn xộn một mớ, trông cũng không phải dạng gì xinh đẹp, như thế nào mà lại thu hút được sự chú ý của anh rồi?
Chẳng lẽ… Ăn sơn hào hải vị nhiều ngấy rồi, đổi qua món ăn bình dân một chút? Nhưng mà… món này đặt lên bàn cũng quá miễn cưỡng rồi.
Hứa Sí liếc nhẹ hắn một cái, duỗi cánh tay liền bắt lấy thuốc lá trong miệng Sầm Dương: “ Hút ít đi, cô ấy không thích mùi thuốc.”
*
Ôn Du tại sân thể dục tưởng tượng viễn cảnh được rơi mồ hôi vô cùng tốt đẹp, thực tại chẳng hề ngại ngần mà tát cho cô một cái—— nguyên bản thân thể này chưa bao giờ chịu vận động, thêm nữa một thời gian dài ăn uống không đủ dinh dưỡng, cơ thể vì thế mà giống như một gốc cây bị sâu mọt ăn sạch, nhìn qua thì không thấy, bên trong thực ra lại vô cùng yếu ớt.
Cô chạy không được một lúc liền thở hồng hộc, tim nhảy liên hồi như muốn văng khỏi lồng ngực, không nhờ Hứa Sí tặng cho một bao bánh mì lớn, với sức chịu của cơ thể này có lẽ cô liền bị quá sức mà ngất xỉu.
Nghĩ đến chú thỏ màu hồng phấn tràn ngập hơi thở thiếu nữ được in trên vỏ bao bánh mì, Ôn Du không nhịn được mà gợi lên khóe miệng.

Hạ Tiểu Hàn vốn cũng không yêu thích bộ môn vận động, liền lôi kéo cô đi một vòng quanh sân vận động, còn đặt mỹ danh cho việc đó là: “Tản bộ mùa đông.”
Cô ấy bên ngoài nhìn hơn ngốc ngốc một chút, thực ra cũng giống như những nữ sinh cấp ba khác đều ưa thích tám chuyện.

Chuyện thích nhất trong tiết thể dục là được ngồi ở băng ghế trên sân thể dục ngắm các nam sinh chơi bóng.
Các cô cũng không phải ngắm một cách trắng trợn, chỉ giả bộ lơ đãng mà nhìn thoáng qua, khóa tầm mắt trên người mình chú ý nhất, sau đó liền phiêu phiêu mà thu hồi ánh mắt, cảm thán rằng quả nhiên trai đẹp đều chỉ tồn tại ở lớp khác.

Ôn Du vì học trường nữ sinh, trước nay đều không mấy tiếp xúc với những bạn nam cùng tuổi, bây giờ đầy sân thể dục đều là những nam sinh tràn ngập hơi thở tươi trẻ.

Vì mới lại mà nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
“Tiểu Du, nói cho cậu biết nè, sân thể dục vào mùa đông chẳng có gì đáng xem hết, đợi tới mùa hè rồi, cậu mà tới chỗ này, sẽ thấy được rất nhiều nam sinh cởi áo ra chơi bóng, lúc ấy tha hồ bơi trong một biển cơ bụng!”
… Từ cơ bụng tạo thành một biển, nghĩ lại vẫn thấy hơi ghê ghê, Ôn Du nghĩ đến thôi mà da gà nổi đầy mình.
Nói đến tiểu thuyết ngôn tình về vườn trường, cảnh không thể thiếu chắc chắn là sân thể dục, mà đa phần tình tiết nữ chính bị bóng rổ đụng trúng sẽ xuất hiện—— và không ngoài dự kiến, cái định luật này được nguyên tác cực kì nghiêm khắc mà bảo toàn, đúng lúc Hạ Tiểu Hàn vô cùng hứng thú mà tám chuyện nghiêng trời lệch đất, bỗng đâu một trái bóng rổ thẳng hướng mặt cô mà đến.
Ôn Du còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy hàng máu đỏ tươi từ mũi cô ấy tuôn ra như quên vặn khóa vòi nước.
Theo như cốt truyện vốn dĩ nữ chính bị bóng va vào đầu, nam chủ nhân lúc đó mà tới an ủi một phen, không nghĩ tới tình tiết ngọt ngào bỗng chốc hóa thành cảnh tượng máu me như thế, dẫn đến sự hoảng sợ của tất cả người chứng kiến ở đây.
“Nghiêng về phía trước, đừng ngửa đầu!” Ôn Du đỡ lấy đầu của Hạ Tiểu Hàn, từ trong túi móc khăn giấy ra, “Ngửa đầu sẽ làm máu chảy từ yết hầu vào dạ dày.

Đừng sợ, còn có tớ ở đây.”
Hạ Tiếu Hàn bị hoảng sợ đến nước mắt lưng tròng, run rẩy nắm chặt lấy tay cô.
Hứa Sí từ lúc các cô ngồi ở băng ghế liền chú ý tới Ôn Du bên này, vì vậy lúc chơi bóng đều cẩn thận hơn với bình thường.

Anh từ nhỏ đã quen vận động, kỹ thuật tốt hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa, lại còn rất mạnh mẽ, không ít nữ sinh vì anh mà dừng lại bước chân.
Lúc anh thấy Sầm Dương phát bóng bay về phía bên này,trong lòng lập tức liền lo lắng, vội vàng quay đầu lại, thấy bóng rổ đập trên đầu nữ sinh ngồi cạnh Ôn Du, anh khẽ thở ra một hơi.
“ Ôi xin lỗi xin lỗi!” Tên đầu sỏ gây tội Sầm Dương lập tức đầy gương mẫu chạy đến trước mặt các cô, “ Cậu không sao chứ?”

Ôn Du vẫn luôn cảm thấy câu “Cậu không sao chứ?” và “Cậu tỉnh rồi.” là hai lời thoại vô dụng nhất trong phim điện ảnh, nhìn một người máu mũi còn phun như Hạ Tiểu Hàn thì làm gì có chỗ nào giống không sao chứ.
“Bóng có đập trúng cậu đâu mà chả không sao!” Hạ Tiểu Hàn tức giận đến giơ chân, lại thấy mấy bạn nam cùng đi đến liền ý thức được hành vi của mình có vẻ không được thục nữ cho lắm, liền hạ thấp giọng hỏi cô, “Tiểu Du Tiểu Du, trông tớ bây giờ có ổn không? Tóc có bị rối không?”
Ôn Du cũng hết cách, chỉ đành đưa tay kia ra vuốt lại mái tóc bị gió làm rối tung của cô ấy, Sầm Dương lúc này cũng dời sự chú ý lên người Ôn Du.
Câu ta sớm đã nghe danh Hạ Tiểu Hàn bên lớp bảy, làm một chân trong việc tranh đoạt chức hoa hậu giảng đường, cô ở trong trường có rất nhiều fan trung thành.

Trước đây cậu cũng nhìn thấy cô từ xa vài lần, vẻ ngoài quả thực thanh thuần trong sáng, mang theo khí chất đầy tươi mát của thiếu nữ, khiến người ta muốn ngắm thật lâu.

Không ít cô gái đứng cùng một chỗ với Hà Tiểu Hàn đều biến thành tông nền phụ trợ.

Vậy mà bây giờ thiếu nữ cạnh Hạ Tiểu Hàn so ra lại không hề kém, thậm chí còn có điểm nổi bật hơn ấy chứ.
Trái ngược với vẻ tươi sáng năng động như Hạ Tiểu Hàn, cô gái này mang nét dịu dàng nhẹ nhàng, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời tạo cảm giác dường như trong suốt, giống như một chạm liền vỡ tan như dòng chảy Giang Nam.
Cô dưới tình huống như vậy không hề hoảng loạn, ngược lại dùng thanh âm dịu dàng an ủi lấy Hạ Tiểu Hàn đang nức nở, đôi mi dài rũ xuống, đáy mắt như phủ một màn sương mù.
Một tên mỗi ngày chỉ biết kêu kêu gào gào như Sầm Dương tự dưng im bặt, không dám tin mà nhìn cô một lượt, ngơ ngác hỏi: “Ôn Du???”
Ôn Du nhìn cậu một cái:”Ừm”
Gương mặt cô gái trước mắt Sầm Dương và cô gái vừa âm trầm lại quê mùa bữa nọ dần hợp lại thành một, quá kinh diễm, tự dưng cậu cũng hiểu được Sí ca vì cái gì mà bị cô thu hút rồi.
Nếu có thể theo đuổi được cô gái giống như cô, đừng nói chỉ là để bụng, bảo cậu móc tim ra tặng cô cũng được.
Hứa Sí lúc đó cũng đuổi theo ngay sau Sầm Dương, anh vì mới trải qua một cuộc vận động mạnh mà còn thở d.ốc, vầng trán còn vương mồ hôi.

Tầm mắt anh dừng lại trên sắc mặt trắng bệch của Ôn Du, giọng hỏi:”Dọa tới cậu rồi?”
Bị làm lơ – người bị hại chân chính Hạ Tiểu Hàn:???
Ôn Du không trả lời anh, bình tĩnh cười nhẹ: “Cậu lại hút thuốc?”
Cô chỉ dùng bốn chữ, khiến cho thân mình một “tiểu bá vương” không sợ trời không sợ đất bỗng cứng lại.


Anh không nặng không nhẹ liếc Sầm Dương một cái, không để ý người phía sau còn đang kinh sợ trả lời: “Về sau không hút nữa.”
Cũng bị làm lơ – bạn nhỏ Sầm Dương:???
Sầm Dương khóc không ra nước mắt, làm gì có người nào nghĩ đến một tiết thể dục đương nhiên lại biến thành một bàn cơm chó chứ, đúng thật là Hứa Sí và Ôn Du cạnh nhau cũng tính là cảnh đẹp ý vui đấy, nhưng mà.…..
Kệ đi, không có nhưng nhị gì hết, cơm chó này cậu có được ăn cũng phải kính trọng , anh Sí của cậu sau này chắc chắn là một tên bị vợ quản còn vui vẻ nghe lời.
Ôn Du nhờ Hứa Sí đi quầy bán quà vặt mua ít khăn giấy và nước khoáng, máu mũi của Hạ Tiểu Hàn cũng thật lâu mới ngừng.

Cô nước mắt chưa khô, cũng hết giận, xua xua tay với Sầm Dương như đuổi ruồi bọ: “Cậu đi đi, tôi không sao.”
Sầm Dương thấy cô không dây dưa lằng nhằng, nhẹ thở ra một hơi, quay đầu nhìn Hứa Sí, lại phát hiện anh không hề có ý muốn đứng dậy đi ngay.
Anh không nói gì, lấy trong túi ra vài miếng giữ nhiệt nhét vào tay Ôn Du, chắc vừa lúc đi quầy bán quà vặt mua được, làm xong chuyện anh mới ngẩng đầu ý bảo Sầm Dương cùng rời đi.
Sầm Dương lúc này mới cẩn thận nhìn Ôn Du một cái, cô gái này vốn gầy, quần áo trên người cũng thật mỏng, mùa đông ai cũng bọc mình tới phồng như con gấu, cô lại đơn bạc mỏng như trang giấy vậy.
Tiếp tục nhìn thấy cô bị lạnh đỏ bừng từ khuôn mặt đến mu bàn tay, hẳn là bị đông lạnh luôn rồi.
Sầm Dương kìm lòng không được mà lộ ra nụ cười từ ái của một người cha, trời xanh làm chứng, anh Sí rốt cuộc cũng lớn rồi.
“Còn đau phải không?” Ôn Du nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Hạ Tiểu Hàn, thanh âm mềm nhẹ như dỗ trẻ con.
“Không đau.” Hạ Tiểu Hàn chui vào lòng cô cọ cọ, “Con trai đều là một đám tồi tệ, chỉ có tiểu Du là tốt nhất!”
“Lục Ninh cũng thế à?”
“Lục Ninh……” Cô dừng lại một chút, giọng nói bất giác nhẹ hơn, mang theo oán trách,”Cậu ta là đại ngốc!”
Ôn Du cười xoa đầu cô, bàn tay lặng lẽ nắm chặt miếng giữ nhiệt.

Chúng đều chưa được mở ra, cầm trong tay vẫn hơi lạnh, nhưng lại khiến cô cảm thấy trong lòng một hồi ấm áp..


Bình luận

Truyện đang đọc