VAI PHẢN DIỆN NGỌT NGÀO CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Ôn Du vừa dứt lời, ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong hậu trường đều đổ dồn về phía cô.
Ôn Du là người luôn tỉ mỉ và nghiêm túc khi làm việc.

Để đảm bảo phối hợp một cách hoàn hảo nhất với vai nam chính ở thế giới trước, khi đóng vai nữ chính Christine, Ôn Du đã cố ý nhớ hết lời thoại cũng như vị trí kịch của nhân vật Phantom.

Hơn nữa, cô vẫn luôn đi cùng đoàn trong lúc diễn tập, cho nên cô cũng nắm được hết các chi tiết trong vở kịch.

Việc đối đáp lời thoại cùng Lư Vi Vi, về cơ bản cô đều nhớ rõ phải làm như thế nào.
“Tôi nhớ rõ lời kịch và cũng biết cách xướng ca như thế nào, đóng vai Phantom hẳn là không thành vấn đề.” Thấy người dẫn chương trình sắp giới thiệu xong, Ôn Du bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của mọi người, chém đinh chặt sắt hỏi: “Sắp không kịp rồi, trang phục diễn ở đâu?”
*
Nữ chính Lư Vi Vi vẫn luôn không rời phòng hóa trang, vì vậy đối với biến cố bên ngoài hầu như không hay biết gì.

Sát giờ mở màn tiết mục, cô ta mới chạy vội đến hậu trường.

Thấy vẻ mặt lo lắng của nhóm diễn viên, cô cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng do bọn họ quá khẩn trương, sau đó xoay người khích lệ với đám người một câu “Cố lên” rồi đi thẳng lên sân khấu.
Thời gian biểu diễn của mỗi lớp đều bị giới hạn, nên bọn họ cũng chỉ chọn một đoạn kinh điển nhất của bộ ca kịch đó để diễn, đó là khi Christine cùng người tình thanh mai trúc mã gặp gỡ đã bị Phantom lén nhìn trộm phát hiện ra.

Lòng ghen tuông nổi lên, Phantom bắt cô tới cung điện ngầm của hắn.
Lư Vi Vi là người xuất sắc trong nhóm thanh nhạc của trường học, vốn giọng hát của cô cũng vượt xa so với đa số học sinh.

Hơn nữa cô có vẻ ngoài xinh đẹp, mặc thêm một chiếc váy dài cổ điển thanh lịch, thoạt nhìn cô trông giống một tiểu thư bước ra từ bức tranh sơn dầu cổ xưa, nhất thời thu hút sự chú ý của hầu hết khán giả trong hội trường.
Tất cả mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, Christine cùng tử tước thân yêu của mình vội vàng tách ra, ánh đèn mờ dần, đến lượt nam chính Phantom xuất hiện.
Khác xa dự đoán của Lư Vi Vi, thanh âm quen thuộc của Trần Hán Châu không vang lên, thay vào đó là một giọng nữ trầm trong trẻo phát ra từ sau màn.
“Insolent boy
(Tên nhóc xấc xược)
The slave of fashion

(Nô lệ của sự phù phiếm )
Basking in your glory!”
(Đắm chìm trong vinh quang của ngươi!)
Người phía sau bức màn cố tình đè thấp giọng để giảm nhẹ sự nữ tính trong thanh điệu, làm cho chất giọng trong trẻo phát ra nhiều thêm phần từ tính.

Mặc dù nghe có chút khác ngày thường, nhưng Lư Vi Vi lập tức phát hiện ra chủ nhân của giọng hát kia chính là Ôn Du.
Dưới khán đài, khán giả không nghĩ tới nam chính Phantom lại do một cô gái thủ vai, một cuộc tranh luận xôn xao đã nổ ra.

Mà Lư Vi Vi lúc này cũng triệt để rơi vào choáng váng, đây là chuyện gì đã xảy ra? Trần Hán Châu đâu rồi?
Dù trong lòng vô cùng chấn động, nhưng sự việc xảy ra vẫn tiếp diễn.

Cô không phải kẻ ngốc, nên rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại trạng thái sau một thoáng sững sờ, phối hợp với Ôn Du tiếp tục xướng ca.

Thanh sắc của Trần Hán Châu vốn thuộc loại trầm thấp, một khi hát phải những đoạn có nhiều nốt cao sẽ bị hụt hơi.

Giọng của Ôn Du so với cậu ấy cao hơn một chút, cô ở trên sân khấu thoải mái cất giọng, không chỉ hát tiếng Anh một cách lưu loát mà còn hát vô cùng say mê, đem sự ghen tuông và mặc cảm của Phantom khi thấy người mình yêu ở cùng phòng với những người đàn ông khác được biểu lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Lư Vi Vi trong vô thức cũng bị cuốn theo từng xúc cảm của nhân vật mà biểu diễn càng thêm nhập tâm.
Màn diễn mau chóng kết thúc.

Lợi dụng khoảng trống trong lúc chuyển cảnh, Lư Vi Vi vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trần Hán Châu bị té cầu thang.” Ôn Du liếc cô một cái, vì cô đang đeo mặt nạ nên không nhìn rõ được biểu tình, chỉ thấy cô gật đầu nói: “Tạo hình này trông cậu rất đẹp.”
Lư Vi Vi kiêu ngạo hất cằm, mím môi cười: “Tất nhiên rồi.”
Cảnh tiếp theo là đoạn quan trọng nhất của vở kịch, Phantom và Christine đi thuyền gỗ tới cung điện ngầm nơi hắn sống từ nhỏ và yêu cầu Christine hát cho hắn nghe.

Hạ Tiểu Hàn cùng một số bạn học tình nguyện và nhóm phụ trách đạo cụ hì hục dàn dựng bối cảnh và chiếc thuyền gỗ, trước khi rời đi còn không quên ném cho Ôn Du một nụ hôn gió.

Mãi đến lúc cùng Ôn Du trên thuyền, Lư Vi Vi trước đó vẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm, lúc này mới kịp đơn giản đánh giá cô một phen.
Cũng thật may rằng Trần Hán Châu không cao, chỉ tầm 1m7, mà Ôn Du cũng gần 1m65, mặc lên trang phục diễn cũng không bị quá rộng.

Mái tóc ngắn ngang vai được cô ấy cột đơn giản thành một kiểu đuôi ngựa buộc thấp.

Mà giày có lẽ đã nhét thêm miếng độn, thoạt nhìn có vẻ cao hơn Lư Vi Vi nửa cái đầu.
Trong làn sương khói mờ ảo dưới ánh đèn ảm đạm, mỗi động tác cử chỉ của Ôn Du đều vô cùng bình tĩnh, trông cô như một quý ông Anh quốc thời trung cổ gầy guộc trong bộ vest đen, làm khán giả dưới đài thoáng dấy lên những trận reo hò.
Không biết vì lý do gì, chỉ cần Ôn Du ở bên cạnh, tâm trạng khẩn trương của Lư Vi Vi đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều.

Cô đem ánh mắt khóa chặt vào cô gái trẻ trước mặt, hạ dần thanh quản.
“In sleep he sang to me
(Trong giấc ngủ say, anh đã hát cho em nghe)
In dreams he came…”
(Trong giấc mơ, anh đã đến…)
Kỹ năng của các cô đều rất tốt, mặc dù thể hiện bằng giọng nữ nhưng giọng ca của Ôn Du lại trầm và êm dịu.

Vì vậy, cả hai không hề xung đột, trái lại còn có một sự ăn ý ngầm và rất tự nhiên.
Lư Vi Vi hát vô cùng nhập tâm, nhất thời quên mất mình đang mặc váy dài, lúc xuống thuyền theo bản năng trực tiếp bước về phía trước, cứ như vậy liền dẫm phải váy, cả người đột nhiên lao thẳng về phía trước.
Tim cô chợt nhảy lên tới cổ họng, vốn nghĩ rằng lần biểu diễn này sẽ vì mình mà trở thành trò hề, giây tiếp theo đã có người tiếp được cô ôm vào trong ngực.
Trước khi Lư Vi Vi bước xuống, Ôn Du là người đầu tiên chú ý cô nàng dẫm phải váy, cũng may cô nhanh tay lẹ mắt vươn tay ôm được cô ấy, thành công biến tình huống nguy hiểm của nữ chính suýt té sấp mặt thành cảnh Phantom vì say mê mà vội ôm lấy nàng.
Hình ảnh mập mờ tình tứ trên sân khấu khiến khán giả dưới đài phấn khích thét chói tai, các bạn học là con trai cũng ồ lên thích thú, nối tiếp nhau huýt sáo không ngừng.
Cánh tay Ôn Du toát ra mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm và mùi hoa oải hương thoang thoảng, trái tim Lư Vi Vi đập loạn nhịp, cảm kích nhìn cô một cái, chuẩn bị hát đoạn cao trào khó nhất.
Trong quá trình luyện tập trước đây, cô thường ở đoạn solo cao này mà bị đứt hơi, giống như người bị mắc kẹt ở lưng núi, đang hát được nửa chừng thì bối rối rồi dừng lại.
Bản thân Lư Vi Vi cũng không quá tin tưởng chính mình.


Khi cô còn lo lắng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của cô đang chạm vào đôi mắt đen sáng ngời của Ôn Du.

Đó là ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, thoáng cái nhẹ gật đầu với cô, dùng giọng thầm thì mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Đúng vậy, họ đều đã ở đây rồi, còn điều gì đáng để sợ hãi nữa? Huống chi cô cũng không phải lẻ loi ở trên sân khấu này một mình.
Thấy cô đã điều chỉnh tốt trạng thái, Ôn Du cao giọng hát:
“Sing, my angel of music!”
(Hát đi, thiên sứ âm nhạc của ta!)
Lư Vi Vi mở miệng, nốt cao thứ nhất chậm rãi phát ra từ trong thanh quản của cô như một khe suối chảy róc rách.
“Sing, my angel!”
(Hát đi! Thiên sứ của tôi)
Ôn Du do dự hát tới câu thứ hai, Lư Vi Vi dùng tay phải che ngực, đề cao thang âm, thanh âm mềm mại uyển chuyển ban đầu đột nhiên tăng lên, giống như thác nước chảy xuống, hung hãn vô tận.
“Sing for me!”
(Hãy hát vì ta!)
Ba chữ nặng nề rơi xuống, cô và Ôn Du nhìn nhau, hít sâu một hơi, giai điệu lại một lần nữa được tăng thêm, âm thanh cao vút lên trời cao, tức khắc toàn hội trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
*
Tiết mục Street Dance của lớp Mười chỉ ngay sau “The Phantom of the Opera”.

Hứa Sí không có hứng thú với buổi diễn, anh đi quanh khu vực hậu trường cùng thính phòng tìm vài vòng mà vẫn không tìm được thân ảnh của Ôn Du.
Cô ấy sẽ không đến muộn buổi lễ, phải không? Nếu cô không đến, thì anh còn nhảy cho ai xem nữa đây.
Hứa Sí đang định tìm quanh khán phòng một lần nữa, liền nghe một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sân khấu.

Anh nhìn về phía trước với vẻ hoài nghi, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc một bộ trang phục không vừa người đang hát.
Xem cách hóa trang của Ôn Du, chẳng lẽ là… cô đóng vai Phantom?
Khán giả xung quanh vì sự xuất hiện của cô mà kích động, đặc biệt phấn khích nhất là các học sinh nữ, mồm năm miệng mười rôm rả không ngừng.
“Chị gái nhỏ diễn vai Phantom tên là gì thế? Trông thật là có khí chất nha!”
“Tự nhiên từ cặp đôi giả này, tớ đánh hơi thấy mùi bách hợp thật.

Ôi, bách hợp muôn năm.”
“Tuy rằng hai chị gái nhỏ hát tôi nghe không hiểu câu nào, nhưng giọng của hai chị đều siêu siêu dễ nghe a a a! Lỗ tai cũng sắp mang thai luôn rồi!”
“Năm phút, cho tôi toàn bộ thông tin của cô gái đó!”
“…”

Cho nên nói, vì sao nữ sinh các cậu khi đối với đồng loại có nhan sắc lại có thể làm ra những hành động khiến người ta sợ hãi như vậy chứ?
Hứa Sí không hề quan tâm tới việc thảo luận của bọn họ, anh nhìn không chớp mắt từng cử động của Ôn Du trên sân khấu, nhìn mái tóc xinh xắn của cô lắc lư theo thân mình và đung đưa như một cái đuôi nhỏ, lắng nghe giọng hát du dương mềm mại của cô được khuếch đại qua micrô, lan tỏa dưới ánh đèn sân khấu trong đêm.

Đột nhiên anh nghĩ, Ôn Du thật sự quá tốt, giống như một bảo tàng không bao giờ có thể khám phá hết được.
Dù không có được nhưng anh không thể kiềm chế sự xúc động cùng tò mò trong lòng, anh muốn bước đến gần cô, dần dần khám phá ra nhiều bí mật hơn.
Đôi khi anh ích kỉ nghĩ rằng, nếu chỉ có một mình bá chiếm lấy cô thì tuyệt vời biết bao nhiêu, nhưng khi nghĩ lại, anh không nỡ để một viên ngọc vốn dĩ nên tỏa sáng rực rỡ ấy lại lưu lại trên tay một kẻ không xứng đáng như anh.
Mắt thấy Ôn Du nhanh trí ôm chầm lấy một bạn diễn nữ, Hứa Sí cũng cong môi cười theo những tiếng thét chói tai của khán giả, đồng thời trong lòng cũng trào dâng vài phần hâm mộ.
Ai có thể nghĩ đến, sẽ có một ngày, anh phải ghen tuông với một cô gái, thật là vô cùng đáng thương.
Màn trình diễn “The Phantom of the Opera” kết thúc thuận lợi, Ôn Du và Lư Vi Vi đều chỉ mặc trang phục diễn mỏng manh, kết quả cả hai đều bị lạnh đến run bần bật.

Nhân viên hậu cần do Hạ Tiểu Hàn cầm đầu vội vàng chạy đến giúp họ mặc áo khoác.

Lúc nhận áo khoác, cảm xúc của Lư Vi Vi tương đối lẫn lộn, cô nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn cậu.

Trước đây nói ra những lời đó, thực xin lỗi.”
Hạ Tiểu Hàn là người rộng lượng, trong đầu không hề nghĩ xấu về người khác.

Cho dù vừa mới tức giận, nhiều lắm thì một giờ sau liền coi đó là chuyện cười mà cho qua.

Vì thế cô ngơ ngơ ngác ngác gật đầu: “Không sao, cậu biểu diễn rất hay.”
Những cô gái trong tuổi mới lớn không có bao nhiêu điều xấu xa dơ bẩn trong đầu, nhiều khi chỉ cần một nụ cười hay một lời xin lỗi là có thể tháo gỡ khúc mắc.

Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra ngay sau đó là đến tiết mục biểu diễn của lớp Mười.

Giữa lúc người chủ trì đang thông báo, cô ngẩng liền đầu nhìn thấy Hứa Sí.
Anh nhướn mày nhìn cô mỉm cười, sau đó thuận tay vung một cái, đưa chiếc áo khoác dày cộp vào trong lòng cô.
Chàng trai quay lưng về phía ánh đèn sân khấu đầy màu sắc, có chút ngạo nghễ và đắc ý, nụ cười tỏa sáng trong buổi đêm, xông thẳng vào đáy lòng cô: “Cậu hát rất hay.

Nhất định phải xem phần biểu diễn của tôi đó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc