VAI PHẢN DIỆN NGỌT NGÀO CHỈ MUỐN HỌC TẬP


“Tiểu Du à nhanh lên nhanh lên, coi chừng tụi mình trễ buổi giao lưu tuyển sinh đại học mất đó!” Hạ Tiểu Hàn lo lắng, trên miệng ngậm bánh mì chạy ra hướng cửa phòng học, đi một nửa như nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại một cái: “Bản thảo diễn thuyết cậu cầm theo chưa vậy?”
Ôn Du lắc đầu: “Không cần đâu, tớ tự nhớ được.”
Hôm nay là đại hội đầu tiên sau chuỗi ngày thi cuối kỳ của học sinh lớp 12, thế nên nhà trường cố ý sắp xếp mời các học sinh cũ xuất sắc cùng top ba năm nay lên bục phát biểu và chia sẻ về quá trình học tập của bản thân đến toàn trường.
Thời gian tham gia tập huấn cho cuộc thi vẽ của cô chiếm không ít thời gian học tập, tuy thế phần lớn bài học cho học sinh cuối cấp cũng đều phải tự học là chính.

Thế nên cô cũng không bị mất quá nhiều kiến thức mới, sau khi thi vẽ xong cô liền thức trắng một đêm ôn tập, thành công đuổi kịp thành tích trước đây, sau kỳ thi còn xếp hạng ba.
Vì ra khỏi lớp muộn nên cả hai chỉ đành bám đuôi theo đám đông.

Bây giờ đang là đầu xuân, cây ngọc lan bên cạnh khu dạy học đâm chồi nảy lộc xanh tươi, còn có cả đàn chim từ xa bay về hót líu lo, đôi mắt đen láy của chúng như phản chiếu được ánh nắng, lộ ra sức sống vô hạn.
Bầu trời trong xanh không gợn một chút mây, trong xanh như mặt biển phẳng lặng, từng tia nắng mặt trời lấp lánh nhảy nhót trên cành liễu, hết thảy đều mới mẻ và tràn đầy sức sống.
Sau khi thư ký của hiệu trưởng cùng các ban lãnh đạo khác phát biểu xong xuôi, cũng đến lượt đại diện học sinh lên phát biểu.
Lục Ninh vẫn ở đó, cậu vẫn mãi là top một khoa học tự nhiên, mọi người đối với việc cậu lên bục dần dà cũng tập thành thói quen, tất cả đều tôn kính vị học thần này, tặng cho cậu một tràng pháo tay rất lớn.
Đến khi cậu đi xuống, lúc hạng nhị đứng trước microphone, ai nấy cũng đều một phen kinh ngạc…top hai là Hứa Sí.
Mọi người không quá ngạc nhiên trước thứ hạng của Hứa Sí, thành tích từ lúc học lớp 11 của anh đã tiến bộ vượt bậc, từ sau kỳ thi cuối kỳ lớp 11 anh vẫn luôn trụ vững trong top năm.

Cũng từ đó không ai còn nghi ngờ gì về tương lai của cậu, không còn cho rằng cậu chỉ là một thằng gia hỏa chỉ biết uống rượu đánh nhau nữa.
Mà điều mọi người cảm thấy kỳ quái chính là: Hứa Sí xưa nay đều nói không với việc đứng trước đám đông phát biểu chia sẻ, dù đây là điều bất cứ học sinh nào cũng mơ ước, còn anh năm nào cũng lấy lý do “chuẩn bị bản thảo diễn thuyết sẽ chiếm dụng mất thời gian học tập” mà từ chối tất.
Mãi mà cả lãnh đạo nhà trường và giáo viên chủ nhiệm cũng mặc kệ, không ai còn giữ suy nghĩ sẽ có ngày anh chịu lên đọc phát biểu nữa.

Không ngờ rằng lần này Hứa Sí lại chủ động xin được lên bục diễn thuyết, chủ nhiệm lớp lúc nghe vậy vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ hẳn là đứa nhỏ này đã thông suốt rồi nên vội vàng gửi xin phép lên cho ban giám hiệu nhà trường.
Hứa Sí và Lục Ninh chính là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Người thì lạnh lùng lãnh đạm, dịu dàng lễ phép, dù ngoan ngoãn nhưng vẫn có chút xa cách; còn anh lúc nào cũng mang theo ý cười tùy ý, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cực, cả người toát ra vẻ cao ngạo khó gần.
Nói ngắn gọn thì chính là dù Hứa Sí không còn mặc đồng phục xuề xòa nữa, nhưng trông anh không hề giống người đi chia sẻ học tập mà giống người sắp kéo bè kéo phái đi đánh nhau thì đúng hơn.
Anh không chút luống cuống vì lần đầu phát biểu, chỉ vỗ tay cười nhẹ rồi bắt đầu bài phát biểu của mình.
Nội dung chia sẻ của Hứa Sí vừa cụ thể vừa thực tế, lẫn trong đó vài mẩu chuyện khiến mọi người đều cười rộ cả lên.


Giọng nói trẻ trung nhiệt huyết của anh nhờ microphone mà được khuếch tán khắp cả sân trường, gió xuân hòa lẫn bên tai, Ôn Du cũng hòa theo dòng người bật cười, nhìn đôi mắt trong veo của người con trai trên khán đài.
Trông anh cao lớn tự tin, mang theo chút kiêu ngạo của thiếu niên không giấu được, cả người anh như phát ra hào quang ấm áp.
Thật tốt, cô chợt nghĩ.

Hứa Sí từng là người sẽ không bao giờ chịu nở nụ cười tự nhiên như thế, khi đó anh không khác dã thú đơn độc trong bóng đêm, chỉ biết dùng răng nanh sắc bén hung ác gặm cắn hết những ai có ý đồ tiếp cận mình… cuối cùng anh cũng chịu bước ra ánh nắng mặt trời rồi.

Hứa Sí nói được một lúc thì anh và Ôn Du bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, cô bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt đó có chút kỳ lạ.
“Đó đều là kinh nghiệm của tôi, hy vọng các bạn học đều thi đại học đại thắng.

Còn có…” Anh dừng một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, giọng nói cũng nhu hòa hơn hẳn: “Là một người bạn, tớ gửi đến bạn học Ôn Du lời cổ vũ cố lên.”
Ôn Du thấy anh nhếch môi cười, đôi mắt sáng như ngàn vì sao tỏa lấp lánh.
Những lời cuối cùng này không khác viên pháo lớn là mấy, một đạn bắn ra làm các học sinh phía dưới ai nấy cũng đều hoan hô rần trời; còn vị chủ tịch ngồi trên bục không ngừng than thở trong lòng, thằng nhóc quậy phá nhà Hứa Kiến Dương này đúng là còn giấu tâm tư khác, cứ ngỡ đâu cậu nhóc chịu quay đầu là bờ mà vui mừng tận mấy ngày, gặp ai cũng khen lấy khen để, hôm nay trực tiếp bị toàn bộ nhà trường vã bôm bốp vào mặt như vậy ông cũng hối hận rồi, mặc kệ khổ đau ông cũng không muốn mình ra nông nỗi này.
Khu lớp ba của Ôn Du là ồn ào náo nhiệt nhất, cô bị mấy chục con mắt lộ rõ vẻ thích thú cùng tò mò đến từ quần chúng ăn dưa xung quanh, xấu hổ tới mức không nói lên được câu nào.

Chỉ có thể cầm cuốn sách tiếng anh che nửa khuôn mặt đang rực hồng vì ngượng, cô còn cúi đầu thấp tới mức hy vọng đừng ai thấy mình.
Sau khi bình ổn được tâm trạng xong, Hiệu trưởng quyết định đứng lên dẹp mớ hỗn độn này, ông cau mày trấn áp hết đám loi nhoi trong sân trường: “Có gì mà ồn thế hả? Đã nói với tư cách là “người bạn” rồi có hiểu chưa? Đây chính là tình bạn trong sáng hữu nghị giữa các học sinh giỏi đó, mấy người mơ cũng không mơ nỗi đâu.”
Dù chính ông cũng không tự thuyết phục được mình bởi lý do này, nói chi đám học sinh phía dưới, vừa dứt lời toàn bộ sân trường làm một trận cười vang, ai nấy đều vỗ tay như đã hiểu ý thầy hiệu trưởng.
Tiếp theo đó, nhạc nền trầm thấp vang lên làm cả không gian thêm vài phần sức sống, Ôn Du là học sinh cuối cùng lên bục phát biểu, lúc MC đọc tên cô, dường như tất cả học sinh đều trăm miệng một lời đồng thanh: “Ồ ~ ~ ~”
Ôn Du bị bọn họ chọc như vậy khiến trái tim vốn đã an ổn lại mạnh mẽ đập liên hồi, gương mặt cũng ánh lên màu hồng nhạt.
Cô đi từng bước nhẹ nhàng thanh thoát, cũng may việc phát biểu trước nhiều người đối với cô dễ như trở bàn tay.

Dù cũng có chút thẹn thùng nhưng Ôn Du vẫn thuận lợi hoàn thành bài chia sẻ của mình, ngay lúc chuẩn bị cho phần hạ màn, cô đột nhiên nhìn thấy Hứa Sí.
Anh cũng đang nhìn cô, biểu cảm ấy mang theo chút tinh ranh chút ngoan ngoãn mỉm cười, Ôn Du ảo não trừng mắt liếc anh một cái, nếu không phải do anh ăn nói lung tung thì cô cũng không bối rối như thế này.
Mấy bạn học sinh khác sau khi diễn thuyết đều trực tiếp đi xuống, chỉ có cô là đặc biệt hơn chút, trước khi đi còn được MC tặng cho một câu hỏi khác: “Bạn học Ôn Du là học sinh năng khiếu, theo mình biết là thời gian bạn đi tập huấn cũng khá lâu, mình và mọi người đều rất muốn biết, làm sao trong thời gian ngắn như thế cậu có thể đuổi kịp tiến độ học tập vậy?”
Ôn Du không nghĩ sẽ bị hỏi như thế, mà não cô lúc này lại trống rỗng, trùng hợp còn đang nhìn Hứa Sí, thành ra phản xạ có điều kiện mà đáp: “Hứa Sí.”

MC ngây người, hiệu trưởng sửng sốt, quần chúng nhân dân dưới đài sôi trào.
Chỉ có Hứa Sí không kiềm được ý cười, môi mỏng nhếch lên, cười đến cong cả mắt, ánh mắt anh vẫn bám chặt lấy cô gái đang ngượng chín mặt trên bục.
“Mình, ý mình là, trong thời gian tập huấn mình cũng dành ít nhiều thời gian học mấy môn xã hội, cho nên việc ôn tập cũng không phải là vấn đề lớn.

Còn các môn tự nhiên thì đúng là có hơi không bằng, ít nhiều thì cậu ấy vẫn dành chút thời gian giúp đỡ tớ học thêm.” Cũng may năng lực ứng biến của Ôn Du khá tốt, nương theo câu hỏi mà tìm đại lý do, cô xấu hổ tới mức giọng nói run rẩy, tốc độ cũng vội vã theo: “Hy vọng mọi người ở đây đều có thể tìm được cho mình người bạn cùng nhau học tập, đó chính là ý mình muốn nói, cảm ơn.”
Cô cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa bị gió thổi bay lên cao, váy đồng phục cũng theo gió lượn lên, hệt như cơn sóng nhẹ lăn tăn từng đợt.

Da Ôn Du vốn trắng, lúc này bị ánh mặt trời chiếu xuống cơ thể như càng làm da cô thêm trắng nõn, vì có hơi khẩn trương mà cô không tự chủ được cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt góc áo, từng cử chỉ này quả thật khiến Hứa Sí như muốn tan chảy.
“Ôi móa, Sí Sí à, cậu ấy đáng yêu quá đi.” Một người bạn ngồi kế bên Hứa Sí tấm tắc khen: “Trông như chú hamster vậy á.”
Hứa Sí mỉm cười liếc xéo người bên cạnh một cái, giọng điệu vừa chắc nịch lại có hơi kiêu căng: “Chỉ có tôi mới có thể nhéo.”
Quả nhiên, ngay đêm đó, cụm từ “Cô vợ nhỏ của trùm trường: Hoàng tử băng giá cưng chiều tôi” lập tức hot đầu bảng, quần chúng ăn dưa tỏ rõ vẻ hóng hớt, chỉ là đi tham gia buổi giao lưu tuyển sinh thôi mà cũng bị nhét cho thố cơm chó, thế giới thật biết cách làm tan nát trái tim con dân.
“Tui nghĩ là hiệu trưởng dùng từ chuẩn không cần chỉnh luôn, bạn bè bạn bè, bạn trai bạn gái, vừa vặn đều là những từ mang tính tổng quát.”
“Từ lúc học cấp ba tui đã thấy hai người này có gì đó dính dáng tới nhau rồi, ôi tui cảm nhận được cảm giác nhìn thấy cái kết viên mãn cho bộ phim thanh xuân vườn trường cấp ba rồi, đúng là thanh xuân không có gì hối tiếc.”
“Lầu trên tỉnh táo dùm chút, tuy là cậu đang ăn đường nhưng căn bản vẫn chỉ là chó độc thân!”
“Đúng là lá gan Hứa Sí to thật, chuyện như này trừ cậu ấy ra chắc không có người thứ hai dám làm đâu.”
“Ôn Du cũng nhắc đến tên của người ta rồi đấy, cái này gọi là gì nhỉ? Phu xướng phụ tùy.”
“Lúc Hứa Sí đứng trên bục cũng là lúc tôi đứng cách Ôn Du cũng không xa, cậu ta nhìn chằm chằm con gái nhà người ta suốt á.

Rõ ràng là đang phát biểu trước toàn trường, vậy mà bị cậu ta biến thành nơi thể hiện tình cảm trìu mến như vậy, đúng là chỉ có trùm trường mới dám làm như vậy.”
“Hèn chi nay người ta chịu lên bục phát biểu cơ, hóa ra mấy khúc trước đó đều chỉ là mấy bước đệm mở màn, tất cả đều chỉ hỗ trợ cho hai chữ ‘cố lên’ kia mà thôi, đúng là chuyện nhỏ như kiến ấy mà.”
“Nghĩ lại thì, cậu ấy ngoại hình đẹp trai, học lực lại tốt, ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng hoàn hảo, nếu có bên nhau thì cũng không coi là lệch lạc gì.

Đừng hỏi vì sao tôi hay khóc, chỉ là tôi thấy cuộc sống này quá thâm trầm mà thôi.”
Cuối cùng ai cũng nhất trí cho rằng: chỉ cần bạn học giỏi, yêu sớm cũng được, muốn gì làm nấy, trước mặt toàn thể giáo viên ân ái chút cũng chả sao.

Sao lúc trước mình lại không chịu khó học hành vậy chứ, đau lòng quá đi.
*
Những ngày cuối cùng trong đời học sinh trôi qua nhanh như chớp mắt, nháy một cái liền tới ngày thi đại học rồi.
Phạm Ninh Ninh còn cố ý chuẩn bị một bữa sáng tình yêu cho mọi người; Lư Vi Vi và Bạch Lộ vẫn luôn ngấm ngầm phân cao thấp như trước, chỉ cần người nào thấp hơn một điểm thì lập tức mời người còn lại bữa cơm; Hạ Tiểu Hàn ngày đêm cầu bái thần phật, buổi sáng trước khi thi còn không quên bái lạy ảnh Lục Ninh mấy cái.
Trái ngược với tâm trạng khẩn trương sốt ruột của mọi người, Hứa Sí lại trông bình thản hơn rất nhiều.

Anh lười nhác tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay khẽ xoay cây bút trong tay vẽ ra một đường cong mượt mà, nhưng ánh mắt anh lại không chú tâm trên bài làm mà bình tĩnh nhìn chăm chăm vào dây cột tóc màu đen trên cổ tay mình.
Trong đầu không tự chủ được nhớ lại khung cảnh sáng hôm nay có cô bé nào đó cứ đứng lấp ló ngay trước cửa phòng thi của anh, trông cô có phần thẹn thùng, đỏ mặt nửa ngày mới nói được mấy chữ, cuối cùng chỉ đơn giản là “Cố lên” mà thôi.
Anh xin dây cột tóc trên đầu cô.
Hứa Sí không biết thi cử lần này có thuận lợi hay không, càng không biết tương lai rốt cuộc sẽ thế nào, nhưng chỉ cần có cô bên cạnh, anh sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Anh nhẹ nhàng áp trán vào dây cột tóc, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi thở của người con gái dịu dàng ấm áp đó.
“Cậu chính là may mắn của tớ.”
Anh nói.
*
Sau khi tiếng chuông kết thúc môn cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh Đại học vang lên, Hứa Sí lao như bay ra khỏi phòng thi.
Trùng hợp gặp Sầm Dương học cùng lớp với hắn, anh ta ở phía sau kinh ngạc hét lên: “Hứa Sí cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Chỉ là thi tuyển sinh thôi mà, có cần phấn khích đến vậy không?”
Hứa Sí từ cầu thang quay ngoắt lại, vừa đi vừa vội vàng trả lời, không kìm được sợ phấn khởi: “Tớ đi gặp bạn gái!”
“Bạn gái? Bạn gái ở đâu ra……”
Sầm Dương bất ngờ đến ngây ngốc, trong ấn tượng của hắn, Hứa Sí vẫn là yêu đơn Phương Ôn Du mà không được hồi đáp, anh ta mở to mắt ngạc nhiên khi đột nhiên nhớ đến những gì mình đã nói trong ký túc xá, anh kích động nhảy dựng lên ngay tại chỗ, Tiếng hét vang vọng cầu thang: “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Sí Ca ….

! Hôm nay nhất định phải đem chị dâu về nhà! Tớ sẽ đưa cậu tiền mừng cưới ngay!”
Người qua đường nhìn cậu đang múa may với một ánh mắt sợ hãi xen lẫn thương hại, rốt cuộc cũng không hiểu cậu đang bị gì.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, vừa thi tuyển sinh xong đã điên rồi, đứng ở đây la hét như một con tinh tinh vậy.

Tội lỗi tội lỗi.
Hứa Sí vui vẻ đến mức gặp ai cũng tươi cười, ngay cả khi vô tình gặp được hiệu trưởng cũng cung kính cúi người chào, giọng điệu vui vẻ, ngoan ngoãn: “Chào thầy hiệu trưởng ạ”
“Ai da, thằng nhóc này hôm nay sao lại thay đổi tính tình vậy? Xem con hấp tấp như vậy, chẳng lẽ là đi gặp bạn gái à?
Dù biết đây chỉ là lời trêu chọc của thầy hiệu trưởng, không ngờ Hứa Sí nghe xong lại càng cười to hơn, cau mày đáp: “Vâng, con đi gặp bạn gái, là Ôn Du mà thầy biết.”
Trong khi nói, toàn bộ cơ thể anh ấy như đang trôi nổi trong một giấc mơ, kẹo bông gòn đầy màu sắc bùng nổ trong tâm trí anh ấy, và sự ngọt ngào xông thẳng vào trái tim.


Hiệu trưởng mỉm cười hiểu ý, bất đắc dĩ phất phất tay: “Đi đi, chúc mừng tốt nghiệp cấp ba.”
Hứa Sí vẫn cười ngây ngốc, ăn nói lộn xộn: “Chúc người thăng quan tiến chức, trường thọ, năm mới vui vẻ, à không, thi đại học vui vẻ!”
Đây là cái gì a, hiệu trưởng ngây người cười một tiếng, nhìn bóng lưng Hứa Sí chạy ngày càng xa, sờ sờ cằm, cảm khái nói: “Tuổi trẻ đúng là tốt thật.”
*
Bọn họ hẹn nhau ra ngọn núi phía sau trường học gặp mặt, nơi trở thành căn cứ bí mật của Ôn Du.

Tim Hứa Sí đập thình thịch chờ cô, vừa mới nghe vài tiếng sột soạt mà anh đã như ngừng thở.
Tiếng chim hót lanh lảnh cùng với dáng người mảnh khảnh của cô dần một rõ ràng hơn, từng tia nắng cũng theo đó mà tranh thủ len lỏi qua từng tán lá, nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc kia, giọng Ôn Du mềm mại vang lên hệt như một cơn gió mát rượi thổi qua trong mấy ngày tiết trời khô nóng của mùa hè.
Cô cười nói: “Cậu tới sớm thật đó.”
Hứa Sí bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, anh hơi híp mắt lại rồi vui mừng chạy tới ôm chầm lấy eo Ôn Du.
Có thể chạm tới cảm giác mềm mại này, anh đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Hai chân Ôn Du treo lơ lửng trên không, cả trọng lượng cơ thể đều như đè cả vào người anh.

Cô nhẹ nhàng thở ra, gọi tên anh: “Hứa Sí.”
Hô hấp của cô lưu luyến bên tai anh, Hứa Sí ngước mắt liếc nhìn cô một cái, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Bây giờ em gọi anh là gì?”
Giọng anh so với lúc trước khàn đi không ít, thậm chí còn nghe ra chút run nhè nhẹ.

Ôn Du ngầm hiểu ý tứ của anh, cô vươn tay ôm lấy cổ Hứa Sí rồi ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
“Bạn trai tớ.”
Cô vừa nói xong vẫn cảm thấy như vậy là không đủ, lần hai ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với anh, cẩn thận hôn lên trán Hứa Sí, nhẹ nhàng như giọt nước, như một sợi long vũ vuốt qua, cũng có thể như một cái chớp mắt mờ ảo, chúng xẹt qua đầu trái tim anh, nơi nhạy cảm nhất.
Lại một lần nữa tai thiếu niên ửng đỏ, Ôn Du cười thầm nói thật nhỏ như chỉ muốn anh và gió nghe thấy, mỗi một chữ đều chạm thẳng vào tim anh, khiến toàn thân đều trở nên nóng bừng.
“Tớ thích bạn trai tớ nhất.”
Hoàn chính văn.
Đôi lời của tác giả:
Cuối cùng cũng viết xong, nước mắt giàn giụa trên mặt qwq.

Đây là tác phẩm hoàn thành đầu tiên trong đời tôi, cảm ơn bạn rất nhiều vì sự đồng hành của bạn?°з°-?
Quá trình viết thực sự rất chán, vì có nhiều thiên thần nhỏ ở bên cạnh nên mình mới có động lực viết tiếp như thế này, nên kết thúc là công lao chung của mọi người, mình yêu các bạn! ! !
Các tập bổ sung sẽ được cập nhật từ từ và sẽ hoàn thành sau khoảng một tuần, chủ yếu là về một số khúc mắc nhỏ và những cuộc nói chuyện trong tương lai sau khi kết hôn ở trường đại học.


Bình luận

Truyện đang đọc