VẪN CHỜ NGƯỜI ONLINE - TỰU ĐẲNG NHĨ THƯỢNG TUYẾN LIỄU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hà Tấn: “Bài post gì cơ?”

Hầu Đông Ngạn: “Tao vừa thử search phản hồi của game thủ dùng mũ giáp một chút, má ơi, thậm chí có người nhận được mũ từ sáng nhưng đến giờ vẫn chưa đăng nhập thành công, còn nói việc hình dung ID luôn không chính xác, mắng cái mũ này là thiểu năng trí tuệ…”

Hà Tấn tràn đầy hứng thú kéo ghế ngồi qua hóng chuyện cùng, chỉ thấy Hầu Đông Ngạn đang mở một topic tán gẫu trên trang web chính thức của 『 Thần Ma 』, tiêu đề là “Trải nghiệm đầy tâm đắc của những game thủ đầu tiên dùng mũ giáp thực tế ảo”. Trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi, bài post nọ thế nhưng đã có hơn trăm trang bình luận!

Hầu Đông Ngạn mở vài trang cho Hà Tấn xem —

“Không cách nào thông qua việc hình dung để nhập chính xác ID đăng nhập, chỉ có một mình bố mày thôi sao?”

“Lầu trên à, không phải mình bác đâu! Tôi đội mũ giáp nửa ngày mà vẫn luôn giậm chân tại cửa! Nghĩ đến cái gì là khung đăng nhập bị điền vào cái đó! Căn bản không thanh lọc sạch sẽ mỗi cái ID được! Thiểu năng trí tuệ vkl!”

“Phát hiện ra rằng, chơi game thực tế ảo cần phải có lực tập trung rất mạnh, người dễ phân tâm khẳng định chơi sẽ không vui!”

“Mẹ ơi, mũ giáp này thật là đáng sợ, ông đây nghĩ cái gì nó cũng biết tuốt! Quả là thứ khoa học kỹ thuật thần kỳ!”

“Trong lòng có suy nghĩ gì, nhân vật liền bộc lộ ra biểu tình tương ứng, đậu má, rất là sửu nhi!”

“Nhập sai mười tám lần, rốt cuộc tui cũng đăng nhập thành công! Ha ha ha! Mũ giáp này thật tuyệt! Không biết dùng chính là kẻ ngu si!”

“Hình tượng nhân vật thật sự có thể tùy biến nha! Còn có thể kết hợp với bộ dáng ngoài đời của mình, quá trâu bò!”

“Trải nghiệm xong liền trở về comment topic – Những người muốn biến thành xinh trai đẹp gái, muốn cải lão hoàn đồng, muốn thay đổi giới tính; những người mù không bị tổn thương thần kinh thị lực, những người điếc không có tổn hại về thần kinh thính lực(*) — trò chơi này là thiên đường hạnh phúc của các bạn nha!”

(*) Là chỉ những người mù, điếc không phải bẩm sinh mà do thương tật ở mắt và tai chứ không phải ở não

“Bệnh nhân trúng gió và liệt não không thể chơi…”

“Lầu trên, lời thím nói chẳng phải rất vô cmn nghĩa sao!”

“Sau khi dùng mũ giáp thì không thể dùng ký tự đặc biệt nữa rồi, cái ID 『☆ Ôi bánh baoヽoo』chói lọi của bổn cô nương đã biến thành 『 Ôi bánh bao 』. Quê vãi~ hu hu hu…”

“Đù~ Trong cái game thực tế ảo này, muốn ăn dược là phải móc thuốc từ trong túi quần ra rồi nhét vào miệng! ĐM đến lúc đánh nhau, ông đây vừa kéo cung vừa phải móc túi mò dược! Thần kinh hả!”

“Vào lúc em đang luống cuống chuẩn bị bỏ cuộc thì bỗng đăng nhập thành công… (=_=) ”

“Mấy bạn gái muốn duy trì vẻ bề ngoài nhớ chọn hình thái 『 Ổn định 』 ở bước thiết lập cuối cùng nhaaaaaa, nếu không cái hệ thống lừa đảo này sẽ làm các bạn chậm rãi lớn lên sau đó biến thành cụ bà đóóóóóó! Mị chọn xong rồi mới nó mới phọt ra nhắc nhở có thốn không cơ chứ! QAQ ”

“Phong cảnh rất đẹp, cũng phi thường chân thực, nói chung là kỳ diệu đến không ngờ, nhưng cảm giác rất khó chơi, cũng rất khó phối hợp, mũ giáp hoàn toàn không theo chỉ đạo của mình.”

“Chơi cái chức nghiệp nguyền rủa, tao phát hiện muốn phóng thích kỹ năng phải hát hết đống chú ngữ một lần… Mất thể diện vãi ra, ôi đờ mờ, tao muốn chớt!”



Hà Tấn và Hầu Đông Ngạn xem những bình luận trong topic mà cười đến quặn ruột, tất nhiên cũng có mấy comment khiến Hà Tấn nảy sinh cảm giác đớn đau như đầu gối trúng tên, song đại đa số đều kêu mũ giáp rất ngu, rất khó sử dụng. Vì thế Hầu Đông Ngạn liền quay sang hỏi: “Mày thấy thế nào? Thật sự khó phối hợp lắm sao?”

Hà Tấn đáp: “Cũng ổn mà, tao chỉ nhập sai hai lần, nhưng đúng là nhất định phải tập trung tinh lực… Có điều, tao cảm giác mũ giáp rất thông minh, mày suy nghĩ gì nó đều có thể nắm bắt được, cũng sẽ căn cứ vào ý niệm trong đầu mày để tiến hành.”

Hầu Đông Ngạn vỗ bàn: “Tao quyết định mua một cái!”

Hôm『 Thần Ma 』 mở ra phiên bản thực tế ảo chính là chủ nhật, buổi trưa cùng ngày Tần Dương liền tới công ty game tham gia thử nghiệm độ thích ứng của người chơi với bản game mới, đây cũng là điều kiện để nhận được một cái mũ giáp free.

Thử nghiệm diễn ra vô cùng thuận lợi, hắn dễ dàng đăng nhập vào game, bắt đầu tiến hành thiết lập thông tin, đồng thời đem tên nhân vật của mình đổi lại thành “Thương Hỏa”, sau đó làm theo hướng dẫn của tinh linh trợ giúp để hoàn thành một loạt thể nghiệm tiếp theo.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Tần Dương tháo mũ giáp xuống, nhân viên kỹ thuật đưa bản báo cáo kết quả thử nghiệm cho hắn, cười hỏi: “Đại thần, cảm thấy thế nào?”

Tần Dương tiếp nhận bảng biểu, nhìn con số biểu đạt độ thích ứng là “100%” ở góc dưới bên phải tờ giấy thì khẽ cong khóe miệng: “Rất tốt.”

Thời điểm bước ra khỏi cửa công ty game, Tần Dương đột nhiên bị người gọi lại, quay đầu liền kinh ngạc thốt lên: “Lạc Hoa?”

Hoa Y Y mặc một chiếc váy len kẻ caro, thân trên khoác áo choàng lông dê màu vàng nhạt, đứng ở ngay cổng công ty, trong tay đang cầm một cái mũ giáp vừa được tặng — Cô chính là “Lạc Hoa Y Y” ở trong game.

Đúng vậy, công ty Thần Ma đã gửi tin tặng mũ giáp cho mười cao thủ đứng đầu mỗi server, hễ là game thủ cùng khu vực thì hôm nay đều có mặt ở đây để làm thử nghiệm này… Thế nhưng thực sự Tần Dương không ngờ lại gặp phải đối phương một cách trùng hợp như vầy.

Kể từ buổi offline mà Thệ Thủy tổ chức thì đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt nhau.

“Anh cũng tới rồi,” Hoa Y Y giơ một tay vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cười hỏi, “Đã ăn cơm chưa?”

Đây đúng là thời điểm để dùng bữa trưa, nếu người nọ mới bước ra khỏi cửa công ty, vậy thì nhất định là chưa ăn.

Hoa Y Y nhìn nhìn bốn phía: “Gần đây có không ít nhà hàng, cùng đi chút chứ?” Thanh âm của cô rất nhẹ, bên trong còn mang theo chút dè dặt và chờ mong, bởi vì từ khi cô “bày tỏ” với Vô Tình, thái độ của đối phương tựa như hoàn toàn thay đổi, cô không dám chắc chắn người ta sẽ đồng ý với mình.

Kỳ thực Tần Dương vừa nghĩ tới tâm tư mà Lạc Hoa dành cho mình, liền tính sẽ từ chối, không ngờ câu nói tiếp theo của cô gái nọ lại là: “Em muốn bàn với anh một chút về chuyện giải đấu sắp diễn ra.”

Tần Dương do dự trong nháy mắt, lại nghĩ nếu đối phương đã thông suốt, muốn duy trì khoảng cách như những người bạn bình thường với mình thì không phải là không thể giao lưu. Dù sao cũng đã làm sư đồ mấy năm, Tần Dương không thể coi cô gái này như người xa lạ chỉ sau một đêm được.

“Không đi ăn, tôi có hẹn với người khác rồi… Tới Starbucks ngồi nói chuyện một lát đi.” Tần Dương lên tiếng.

Trong nháy mắt, trên mặt Hoa Y Y lộ ra biểu tình vui sướng, Tần Dương thu hồi ánh nhìn, dẫn đầu xoay người bước đi… Chẳng biết hành động này của hắn có khiến đối phương tiếp tục hiểu lầm hay không nữa.

Hoa Y Y đi sau lưng người nọ, nhìn cái bóng của thanh niên đẹp trai kia, trong lòng xao xuyến không nói nên lời.

Cũng giống như ở trong game, mỗi lần đều là Vô Tình bay phía trước, cô lặng lẽ nối gót theo sau. Hoa Y Y đã sớm hình thành thói quen im lặng nhìn bóng lưng của “hắn” rồi…

Đến Starbucks, xuất phát từ phép lịch sự với phái yếu, Tần Dương đi xếp hàng mua cà phê: “Muốn uống gì?”

“Latte, cảm ơn.” Sau khi Hoa Y Y ngồi xuống, tầm mắt hoàn toàn không chuyển động mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tần Dương, nhìn hắn tự nhiên chỉ vào menu, lấy ví trả tiền, cầm bill dựa vào bên cạnh quầy bar… Mỗi một hành vi, mỗi một cử chỉ đều đẹp trai ngây ngất…

Hắn không biết, cô đối với hắn chính là vừa gặp đã yêu.

Năm đó, thời điểm nhận hắn làm sư phụ, Hoa Y Y chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cùng hắn chơi sư đồ luyến. Lúc ấy, cô chỉ đơn thuần sùng bái kỹ thuật của hắn thôi, nhưng sau khi gặp được người thật ở buổi offline do Thệ Thủy tổ chức, cô đã lập tức để mất trái tim mình.

— Bất kể là online hay offline, Thương Hỏa Vô Tình đều vô cùng hoàn mỹ.

Tần Dương bưng cà phê trở về, dùng phong thái cực kỳ thản nhiên mà ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, chuyện giải đấu thế nào.” Tần Dương có chút hối hận khi nhận lời “giao lưu”, ánh mắt của cô gái này rõ ràng vẫn rất là…

Hoa Y Y cầm chén cà phê, đáp: “Anh sẽ xây dựng một chiến đội chứ?”

Tần Dương: “Ừ.”

Hoa Y Y: “Em nghe nói một chiến đội cần có mười người, tám chính thức, hai dự bị, trong số đội viên chính thức phải có hai acc Linh sủng… Sư mẫu chơi Linh sủng, hẳn là cũng sẽ tham gia chiến đội phải không?”

Tần Dương: “Tôi đang thử thuyết phục em ấy tham gia.”

Hoa Y Y ngẩn ra: “Sư mẫu không muốn?”

Tần Dương cười cười: “Em ấy nhát gan.”

Nhìn thấy Tần Dương tươi cười ở một cự ly gần như vậy, Hoa Y Y chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, toàn bộ đầu óc đều rơi vào choáng váng…

Tần Dương uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Cô tìm tôi, là muốn hỏi tôi có mời cô tham gia chiến đội hay không à?”

Hoa Y Y: “Ừm…”

Tần Dương: “Tôi rất tán thưởng thực lực của cô, nếu cô nguyện ý tham gia, đương nhiên tôi sẽ hoan nghênh, nhưng mà Lạc Hoa, cô xác định làm vậy với cô có ổn không?”

Hoa Y Y: “… Có ý gì?” Vô Tình không muốn mình gia nhập?

Tần Dương nói rõ: “Tôi muốn hỏi cô một câu, buông hay không buông? Nếu cô không bỏ xuống được, vậy thì việc chúng ta ở cùng một chiến đội chắc chắn sẽ có vấn đề.”

Sắc mặt Hoa Y Y khẽ biến, Vô Tình thế nhưng ép cô phải lựa chọn, hoặc là buông tha cho hắn, lựa chọn gia nhập đoàn đội của hắn, hoặc là tiếp tục thầm mến trong vô vọng, để rồi Vô Tình thẳng tay gạt cô ra khỏi cuộc đời!

Trái tim bé nhỏ của Hoa Y Y bắt đầu nhói đau, cô thích hắn, vậy mà hắn tàn nhẫn biết bao nhiêu…

“Tôi sẽ không làm mọi chuyện trở nên phức tạp.” Hoa Y Y nhoẻn cười, trong lòng thầm nhủ, tôi sẽ tiếp tục thầm thích anh, lặng lẽ ở bên cạnh bầu bạn với anh, tuyệt đối không để cho anh biết… Nghĩ đến đây, bỗng chốc cô lại sinh ra một cảm giác khuất nhục đến bi tình.

Tần Dương hoài nghi nhìn cô một cái, có phần không quá tin tưởng, nhưng từ góc độ chiến đội mà nghĩ, hắn đích thực cần Lạc Hoa Y Y, dù sao thì trừ hắn ra, đối phương cũng là Ma tộc lợi hại nhất khu Một.

Hai người hàn huyên vài ba câu, Tần Dương thấy Lạc Hoa không còn chuyện gì khác, liền lên tiếng chào tạm tiện: “Thời gian không còn sớm, có gì tối nay lên game lại nói đi.”

Hoa Y Y nhịn xuống xúc động muốn giữ đối phương ở lại, ra vẻ thoải mái nói: “Được, lên game gặp.”

Khi Tần Dương trở về trường học đã là chạng vạng, vừa tới ký túc xá liền nhận được video call của Bành Vũ Hạo: “Anh Tần, vấn đề mà anh bảo tôi điều tra đã có kết quả…” Biểu tình đối phương có phần cổ quái.

Tần Dương đặt mũ giáp xuống bàn, quay sang hỏi: “Làm sao?”

Bành Vũ Hạo: “Khụ, tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý một chút…”

Tần Dương biếng nhác ngồi xuống: “Chuẩn bị rồi, nói đi.”

Bành Vũ Hạo: “À thì, Tiểu tiên A Tấn… ấy mà…”

Tần Dương: “Làm sao phải ấp úng?”

Bành Vũ Hạo nhỏ giọng nói: “Vợ anh là con trai.”

Tần Dương gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, tôi biết.”

Bành Vũ Hạo: “…”

Tần Dương nhướng mày, hỏi lại: “Có phải cậu ta tên là Hà Tấn hay không?”

“Đúng rồi,” Bành Vũ Hạo kịp thời phản ứng, khiếp sợ nói, “Ôi đệt, làm sao mà anh biết!”

Tần Dương cong cong khóe miệng, hiện tại, mười phần trăm cuối cùng đã được xác định rồi, hắn không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cho Bành Vũ Hạo, chỉ đơn giản đáp lời: “Sau khi bảo ông điều tra không bao lâu tôi liền gặp được cậu ta, cũng vô tình mới biết thôi.”

Bành Vũ Hạo: “Anh không để ý à?”

Tần Dương: “Để ý cái gì?”

Bành Vũ Hạo: “Cậu ta là con trai!”

Tần Dương thầm nghĩ, tôi chờ cậu ta nhiều năm như vậy, cậu ta là người hay là chó tôi còn chẳng quan tâm, làm sao có thể bận lòng chuyện cậu ta là nam hay nữ được… Tần Dương nheo mắt, nói với Bành Vũ Hạo: “Game thôi, nếu cậu ta tiếp tục muốn đóng vai vợ của tôi, tôi liền tặng cho cậu ta cái danh phận này.”

Bành Vũ Hạo bỗng chốc run rẩy toàn thân, cảm giác trong nháy mắt vừa rồi, Tần Dương thực sự rất… tà ác!

Tần Dương: “Đúng rồi, công ty game gửi mũ giáp cho cậu ấy chưa?”

Bành Vũ Hạo: “Gửi từ sớm rồi, chuyển phát nhanh trong nội thành, có lẽ đã nhận được. Tôi lấy tư liệu từ chỗ nhân viên xác minh địa chỉ giao hàng đây, vừa có là liền báo cho anh ngay…”

Tần Dương nói tiếng cảm ơn rồi cúp điện thoại, sau lập tức đội mũ giáp lên, đăng nhập vào game.

Bình luận

Truyện đang đọc