VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Hoàn Vũ ngoác miệng cười, nằm ra ghế và nói: “Ấy, chẳng phải là có mặt là để cho người khác nhìn sao?”  

Đôi mắt Lâm Lang Thiên sắc lẹm, đang định lên tiếng thì Lâm Chính Bân thản nhiên bước tới.   

Lâm Lang Thiên nghiến răng, cố gắng nén cơn uất ức và nuốt lại vào trong họng.   

Advertisement

“Hoàn Vũ hôm nay tìm tới đây có việc gì không?”, Lâm Chính Bân thản nhiên hỏi.   

“Tối nay muốn mời chú Lâm tới dự cơm tối”.   

Advertisement

Hoắc Hoàn Vũ cung kính gọi chú Lâm nhưng biểu cảm thì không hề khách khí. Anh ta móc tấm thiệp màu vàng trong túi ra và vứt lên bàn trà.   

Bầu không khí trong phòng khách trở nên đặc quánh trước động tác vô cùng ngông cuồng của Hoắc Hoàn Vũ.   

Lâm Lang Thiên nhìn vẻ mặt cười toe toét của Hoắc Hoàn Vũ, chỉ cảm thấy lồ ng ngực sắp nổ tung.  

“Hoắc Hoàn Vũ! Đây là Yến Kinh! Là nhà họ Lâm! Không phải ở Hồng Kông, càng không phải là nhà họ Hoắc! Trước mặt bố tôi, thái độ của anh phải tôn trọng chút!”, Lâm Lang Thiên tức giận nói.  

“Tôi không tôn trọng chỗ nào?”, Hoắc Hoàn Vũ cong môi, lười biếng nói: “Con người tôi tính cách tùy hứng như vậy đấy, sao thế, anh thấy không quen à?”  

Thịch thịch thịch thịch… Lâm Lang Thiên lúc này chỉ muốn đấm vào khuôn mặt đáng ghét của Hoắc Hoàn Vũ vài cái.  

Bởi vì tức giận và ấm ức, khuôn mặt của Lâm Lang Thiên đỏ bừng lên, hắn đang cố gắng kìm nén rất khó khăn.  

Mà nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Hoắc Hoàn Vũ càng vui hơn: “Chà, sắc mặt của anh Lâm hồng hào quá, xem ra gần đây tâm trạng rất tốt phải không?”  

Câu này vô cùng quen thuộc.  

Mười mấy tiếng trước, mới tối qua, Lâm Lang Thiên nói với anh ta một câu tương tự như vậy.  

Điều này càng khiến cho Lâm Lang Thiên cảm thấy cơn giận trong lòng dường như sắp thiêu đốt hết toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn.  

“Nhà họ Lâm chúng tôi không phải loại người mà anh có thể ngông cuồng như vậy, anh cho rằng anh gửi một lời mời thì chúng tôi phải đi sao? Có tin tôi đuổi anh ra ngoài không!”  

Nghe thấy lời này của Lâm Lang Thiên, Hoắc Hoàn Vũ cười khẩy một tiếng, nói: “Không có não đúng là không có não, trước khi nói sao không mở thiệp mời ra xem người gửi là ai”.   

Lúc này, Lâm Chính Bân đã mở thiệp mời ra.  

Người anh em Lâm Kính Đình, đã hơn mười năm không gặp, vì nỗi nhớ mong da diết, hôm nay đặc biệt mời người anh em Lâm Kính Đình cùng con trai Lâm Chính Bân và cháu trai Lâm Lang Thiên tối nay 6 rưỡi đến tham dự bữa tiệc được tổ chức trong đại sảnh Hoàng gia của khách sạn InterContinental!  

Hoắc Chính Đạo, Lý Thần chân thành mời.  

Nhìn thấy nội dung trong tấm

Bình luận

Truyện đang đọc