VỆ SĨ LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI


Trong căn phòng hoa lệ được trang trí tỉ mỉ bởi những tấm lụa đỏ đắt tiền nhất với những cánh hoa hồng rải đều trên chiếc giường uyên ương bắt mắt.

Ngân Xuyến mặc bộ váy cô dâu màu trắng xóa, với dải khăn lưới trùm đầu tinh xảo đang ngồi trên chiếc giường của cô và chồng tương lai.
Trong lòng cô vô cùng vui vẻ và hồi hộp vì cuối cùng cô cũng đã được gả cho người mà cô yêu, đó chính là Hạ Bán Tử.

Anh ấy là một người nắm giữ rất nhiều khu đất ở phía Đông, có thể nói là bá chủ của cả một vùng.

Từ nhỏ hai người đã đính hôn với nhau nên cô đã nảy sinh tình cảm với anh kể từ khi còn là một cô nhóc 5 tuổi.
Hôm nay là đám cưới của hai người, thế nhưng bây giờ đã hơn 12 giờ đêm vẫn không thấy chú rể xuất hiện.

Với tính nết đại tiểu thư kiêu ngạo của cô thì đã ngay lập tức đứng dậy đi tìm Hạ Bán Tử rồi, nhưng nói dù sao đi nữa thì một cô dâu không nên tự tiện ra ngoài phòng thì hơn, để người ta bàn tán nhiều điều cũng không tốt.


Cô cố gắng nhấn nại thêm một chút nữa, chờ đợi sự xuất hiện của người chồng.
"Nếu hôm nay anh ấy không đến thì chắc là do khách khứa đã chuốc rượu say anh ấy rồi! Mình cũng không nên gây thêm phiền toái cho anh ấy."
Cô đang mải mê biện những lý do chính đáng cho sự có mặt chậm trễ của người chồng thì cánh cửa căn phòng cuối cùng cũng được mở ra.

Thông qua tấm lưới che mắt cô chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, với bộ vets đen tuyền cao cấp đang từng bước tiến về phía cô.

Ngân Xuyến hồi hộp đến nỗi không dám mở mắt ra nhìn người chồng của mình.

Cô chỉ biết thẹn thùng trách móc anh:
"Hạ Bán Tử, sao bây giờ anh mới tới chứ! Anh làm em chờ anh lâu lắm rồi đó!"
Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ dịu dàng an ủi cô với một cái ôm ấp áp, tuy nhiên điều đó lại trái ngược lại.

Một giọng nói lạ lẫm vang lên bên cạnh cô:
"Thật sự xin lỗi thiếu phu nhân! Hôm nay thiếu gia đã bị khách khứa chuốc say, sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người nên ngài ấy đã nghỉ ở phòng khác rồi ạ!"
Nghe tới đây, Ngân Xuyến giật mình, mở to hai mắt ra nhìn người thiếu niên trước mắt.

Cậu ta có mái tóc đen mượt với đôi mắt hoàng kim lấp lánh, có thể nói đây là cực phẩm trong cực phẩm của các mỹ nam hiếm gặp trong thành phố.

Mặc dù những lời nói xấu hổ vừa nãy của cô đã bị anh ta nghe thấy nhưng cô vẫn cố tỏ ra lạnh lùng mà hỏi cậu:
"Là như vậy sao? Mà cậu là ai? Trông cậu rất lạ mặt, tôi chưa gặp cậu bao giờ!"
Cậu thanh niên lễ phép cúi đầu chào hỏi cô: "Xin tự giới thiệu, tôi là vệ sĩ của thiếu phu nhân bắt đầu từ ngày hôm nay.

Tôi tên Bạc Huyền Sâm, 20 tuổi."

Ngân Xuyến không ngờ cậu ta lại nhỏ hơn mình tận 4 tuổi, nhưng nhìn thân hình và cách ăn nói thì có vẻ rất đáng tin cậy.

Dù sao đây cũng là người mà Hạ Bán Tử sắp xếp để bảo vệ an toàn cho cô nên cô rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của anh.
Ngân Xuyến đứng dậy, đi đến chiếc tủ đầu giường, lấy ra một cái hầu bao màu đỏ đưa cho cậu, giọng nói vẫn rất sắc lạnh nhưng lại pha một chút niềm vui.

Có lẽ đó là niềm vui của cô khi đã chính thức trở thành vợ của Hạ Bán Tử chăng?
"Cầm lấy đi, coi như là tiền thưởng cho cậu vì đã đến báo cho tôi một tiếng."
Bạc Huyền Sâm nhìn chiếc bao lì xì màu đỏ ấy vài giây, đôi mắt có chút chấn động và ẩn sâu trong đó là một cảm xúc vui buồn lẫn lộn.

Cậu đưa hai tay, cúi người nhận lấy bao lì xì trong tay thiếu phu nhân rồi ngẩng đầu cảm ơn cô:
"Vâng, chúc thiếu phu nhân và thiếu gia trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão."
Mặc dù trong lòng cô lúc này vẫn đang chứa sự thất vọng và đầy hối tiếc khi Hạ Bán Tử không đến gặp cô tối nay, nhưng khi được người khác chúc phúc, trong lòng cô lại như có một ngọn pháo bông đang nổ bùng trong lòng, không kìm được mà mỉm cười một cách kiêu ngạo nhìn thanh niên trước mắt.
"Được rồi, cảm ơn lời chúc của cậu.

Giờ cũng không còn sớm nữa, cậu có thể rời đi được rồi."
Bạc Huyền Sâm cúi người chín mươi độ chào Ngân Xuyến rồi rời đi nhanh chóng, cậu còn tinh tể đóng cửa lại giúp thiếu phu nhân để cô đỡ phải tốn công ra đóng cửa.


Cậu đứng ngẩn người nhìn cánh cửa phòng của thiếu phu nhân một lúc, đôi mắt hoàng kim trở nên lạnh lẽo nhìn bao lì xì trong tay.
"Chậc, thật đúng là một cô gái ngốc."
Sau đó, cậu đi lên lầu ba, đến một căn phòng khác ở cuối hành lang, lịch sự gõ cửa hai tiếng rồi báo cáo:
"Thưa thiếu gia, phu nhân đã ngoan ngoãn đi ngủ rồi ạ!"
"Kìa anh...!nhẹ chút...!có người gọi đó!" Một giọng nói ẻo lẻ của nam nhân vang lên.
Tiếp sau giọng kêu đó là giọng của Bán Hạ Tử với hơi thở khá dốc mà đáp lại cậu: "Được rồi, cậu có thể đi nghỉ rồi đấy, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi."
Dứt câu, anh ta lại tiếp tục công việc gia đình với một người đàn ông khác mà không phải cô dâu mới cưới về.

Bạc Huyền Sâm nắm chặt hai tay lại, đến nỗi cái phong bì đỏ cũng bị cậu vò nát.

Cậu ngoan ngoãn rời khỏi căn phòng phát ra những tiếng kêu chói tai đó, trở về nghỉ ngơi..


Bình luận

Truyện đang đọc