VỆ SĨ LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI


Bạc Huyền Sâm trầm lặng vài giây.

Cậu không ngờ cô vẫn có tâm trạng mời cậu ăn mấy loại hoa quả mà chồng cô ấy vứt đi.

Mặc dù đồ ăn vẫn rất tươi ngon nhưng cậu lại có cảm giác mình giống như là một đứa ăn cơm thừa cá cạnh mà chủ nhân vứt bỏ vậy.

Cậu đã chọn làm vệ sĩ của cô để báo thù giúp mẹ thì cũng phải chịu thôi, lấy lòng quân cơ cũng là một chuyện nên làm.
Bạc Huyền Sâm ngoan ngoãn nếm thử một miếng táo, mùi vị của nó cũng không tồi.

Kỹ thuật cắt táo và chọn táo của Ngân Xuyến thực sự rất tốt, miếng nào miếng nấy cũng đều rất ngon và ngọt.

Ngân Xuyến thấy cậu ăn rất ngon miệng cô cũng tiện tay lấy ăn thử một miếng.
Giọng cô có chút chua chát mà thở dài: “Ngon thật, nhưng anh ấy lại không thích...”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Bạc Huyền Sâm có thể thấy được nét đượm buồn của cô.


Một nỗi đau khó tả khi bị người chồng của bản thân vứt bỏ chăng? Tuy nhiên đó chỉ là cảm xúc trong thoáng chốc, bây giờ cô vẫn nở một nụ cười vô cùng tươi tắn mà nhìn anh.

Ánh mắt của cô lúc này giống như một chú thỏ trắng thuần khiết đang nói chuyện với một người bạn thỏ khác vậy.
Bạc Huyền Sâm chống tay lên bàn, ánh mắt kiên định nhìn cô, “Vậy tính ra tôi đang ăn đồ ăn thừa đúng chứ?”
“Ể? Không đâu, cậu đang hiểu nhầm điều gì đó thì phải? Tôi cho phép cậu ăn là vì cậu cứ nhìn chằm chằm nó thôi mà.”
Ngân Xuyến ngây ngốc mà trả lời cậu.

Cậu không ngờ cô lại nghĩ cậu ham mu.ốn trái cây của cô, có vẻ cả hai đã không hiểu ánh mắt của nhau nên mới gây ra hiểu nhầm này.

Bạc Huyền Sâm mỉm cười, nghiêng nhẹ đầu mà trả lời cô:
“Không, tôi đang ngắm nhìn một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ngay trước mặt tôi chứ không phải là trái cây.

Một người phụ nữ mạnh mẽ có thể vượt qua bất cứ vật cản nào trong tình yêu, thật đáng nể, không phải sao ạ?”
Nghe câu này của cậu làm cho lòng cô cũng được an ủi phần nào đó trong tim mình.

Mùi vị chua chát khi bị ghẻ lạnh cũng đang biến mất dần nhưng nó cũng chẳng thể mất hoàn toàn được.

Khi nào mà chồng cô vẫn chưa chấp nhận tình cảm của cô thì nỗi đau khổ cùng với sự chua chát và cay đắng sẽ không thể nào mà biến mất được.

Nhưng cô vẫn rất vui khi được cậu vệ sĩ của bản thân tiếp thêm sức mạnh để có thể vượt qua thời gian khó khăn này.
Cô mỉm cười một ưu nhã mà đáp lại:“Cảm ơn.”
“Cốc...cốc...cốc...”
Tiếng gõ cửa phòng bất ngờ vang lên cùng với một giọng nói của người phụ nữ, nghe rất trầm:
“Ngân Xuyến, con ở trong đó đúng chứ?”
“Vâng, con ra liền.”
Trả lời xong, cô liếc mắt về phía Bạc Huyền Sâm, đôi mắt cô đã thể hiện lời nói của bản thân.


Cậu cũng hiểu được hàm ý, liền đứng dậy đi ra mở cửa cho mẹ của Ngân Xuyến vào trong.

Khi nhìn thấy cậu ở trong phòng con gái, khuôn mặt bà ấy đứng hình mất vài giây.

Đây là lần đầu tiên bà thấy con gái mình đưa một người đàn ông khác đến đây, đến cả Hạ Bán Tử cũng chưa từng đặt chân vào căn phòng riêng này của cô.

Không phải là do Ngân Xuyến không cho anh ta vào mà là vì anh ta chưa bao giờ đi hẹn đúng giờ với cô ấy cả.
“Mời bà vào trong, tôi xin phép ra ngoài trước ạ.”
Bạc Huyền Sâm lễ phép cúi người rời đi, tiện thể đóng cánh cửa phòng lại để hai mẹ con họ có thể nói chuyện riêng với nhau.

Vừa bước vào trong, Ngân Xuyến đã lao đến ôm chầm lấy mẹ của mình.

Khuôn mặt cô nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
“Mẹ, sao nay mẹ lại lên đây gặp con thế? Mẹ không bận gì sao?”
Bà ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, “Thì mẹ quan tâm đến hôn nhân của con nên mới lên đây mà.”
Hai người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện.


Mẹ cô không ngừng hỏi về cuộc sống của cô khi đã lập gia đình.

Ngân Xuyến cũng rất vui vẻ mà kể cho mẹ nghe về những chuyện đã xảy ra, nhưng chỉ là nhưng việc mà Hạ Bán Tử quan tâm nhẹ nhàng khi cô mới về nhà họ Hạ, còn chuyện cô bị anh ghẻ lạnh thì coi lại chẳng thể hé một lời nào.

Ngân Xuyến không muốn mẹ phải lo lắng cho cô thêm nữa, dù sao đây cũng là con đường mà cô đã chọn nên cô sẽ tự giải quyết chứ không muốn dựa vào bố mẹ để ép buộc Hạ Bán Tử phải đối xử tốt với cô.
“Mẹ biết rõ con bị đối xử không tốt đúng chứ?” Bà ấy dứt khoát hỏi thẳng đứa con gái khờ dại của mình.
Ngân Xuyến im lặng không nói gì.

Nói dù sao thì bà ấy cũng làm mẹ của cô suốt bao nhiêu năm như thế thì sao có thể không hiểu con gái của mình được.

Thấy cô không trả lời, bà ấy đã hiểu được dự đoán của bản thân là đúng.

Chỉ thấy Ngân phu nhân nắm lấy bàn tay của cô con gái rồi an ủi:
“Con là con gái, thanh xuân, tiền bạc và nhan sắc con đâu thiếu, sao phải khổ cực ở bên cạnh người không yêu con chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc