VỀ THỜI CỔ GỠ SỢI TƠ HỒNG

Edit: Cá

Ngay khi chàng trùng sinh trở về, việc làm đầu tiên là từ hôn với Thẩm Chiêu, chàng không muốn bị phản bội lần thứ hai.

Thẩm Chiêu vẫn đang thấp thỏm, nếu Tạ Vân Phong một hai phải tố giác đại tỷ nàng lén lút gặp người khác thì nàng phải giải quyết sao đây?

Có điều người lạnh nhạt như Tạ Vân Phong đã bốc lửa rồi: “Sao ta phải đồng ý với ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết việc đại tỷ ngươi lén lén lút lút gặp gỡ nam nhân khác là không chung thuỷ à?”

Thẩm Chiêu vô thức cắn môi dưới, trong lòng rối như tơ vò, sao tên nam nhân thối này lại khó khăn thế?

“Ta biết! Ngài yên tâm, ta sẽ khuyên đại tỷ gỡ sạch quan hệ với người kia, nhưng ngài không thể phá hỏng hôn ước của tỷ ấy!”

Thẩm Chiêu liều một phen, tuôn sạch một tràng ra thế mà Tạ Vân Phong không nổi giận, chàng gật đầu: “Được, ta đồng ý.”

Đồng ý dễ như vậy ư?

Thẩm Chiêu tưởng tai mình nghe nhầm rồi, đợi khi lấy lại tinh thần thì người nọ đã lướt qua người nàng, đi rồi.

Thẩm Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám trì hoãn thêm nữa, mang theo Liễu Thanh chạy đi tìm đại tỷ.

Thẩm Chiêu nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Yên, cũng phát hiện ra tơ hồng trên cổ tay tỷ ấy ảm đạm, không phát sáng, nhớ lại lời của hệ thống, đó chính là tơ hồng giả.

Nàng giả bộ như có việc gấp, giọng điệu hoảng loạn, gọi Thẩm Yên: “Đại tỷ, rốt cuộc cũng tìm thấy tỷ rồi, mau đi cùng muội.”

Thẩm Yên nghe thấy giọng nói của muội muội nhà mình, trong mắt hiện lên tia hoảng hốt, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa mình và thư sinh kia, sợ bị hiểu lầm.

Động tác nhỏ này đương nhiên không qua mắt được Thẩm Chiêu, nhưng nàng cũng không để trong lòng. Chỉ cần đại tỷ chưa nặng lòng với tên thư sinh đó thì nàng vẫn còn cách cứu chữa.

Lần này Thẩm Chiêu đến tìm Thẩm Yên, không những muốn ngăn cản cuộc gặp gỡ lén lút này mà còn muốn quan sát tên thư sinh nghèo kia.

Nàng không biết nhiều về tên thư sinh đó, còn chưa gặp qua bao giờ…… Vậy nên, phải tìm hiểu thật kĩ rồi mới đến bước động thủ sau.

Thẩm Chiêu vừa đến đã kéo tay Thẩm Yên, giả bộ muốn kéo nàng ấy đi, tác phong tuỳ hứng đúng như tính cách của nguyên chủ.

Thẩm Yên không kịp tạm biệt tên thư sinh kia, chỉ vội liếc một ánh mắt qua cho hắn rồi theo Thẩm Chiêu rời khỏi cầu Vân Liễu.

Tên thư sinh nghèo chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Yên bị người mang đi, ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã mắng chửi Thẩm Chiêu hàng ngàn lần vì phá hư buổi hẹn hò của hắn và Thẩm Yên.

Tạ Vân Phong đứng ở bờ sông xa xa nhìn thấy một màn này thì ánh mắt càng thêm thâm trầm, không biết đang nghĩ gì.

__

Bên trong xe ngựa, hai tỷ muội ngồi nhìn nhau.

Thẩm Chiêu hừ một tiếng, dáng vẻ tùy hứng vấn Thẩm Yên: “Đại tỷ, vì sao tỷ lại lén lút gặp mặt tên thư sinh kia?”

Thẩm Yên đâu thể ngờ chuyện này lại bị chính muội muội ruội của mình phát hiện, trên mặt hiện lên sự hoảng hốt nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Chuyện đã đến nước này, muốn giấu cũng không được nữa.

Thẩm Yên ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải đôi mắt mang theo sự quan tâm của muội muội, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, nàng ấy nguyện ý kể rõ đầu đuôi với Thẩm Chiêu.

“A Chiêu, muội còn nhớ ngày yết bảng [*] lần trước, muội đã kéo ta trốn phủ đi xem náo nhiệt không?”

[*] yết bảng: tấm gỗ được treo lên đề tên người thi đậu hoặc tên của lệnh quan.

Là tháng trước, yết bảng tiến sĩ, Thẩm Chiêu nghe nói Tiểu Kính vương gia sẽ đến, vậy nên đã kéo Thẩm Yên đi lừa mọi người trong phủ, vụng trộm ra ngoài chơi hai canh giờ.

Khi ấy người qua lại trên phố đông đúc, hai tỷ muội lạc nhau non nửa canh giờ.

Cuối cùng vẫn Tiểu Kính vương gia mang Thẩm Chiêu đi tìm đại tỷ.

Giờ Thẩm Yên vừa nhắc lại, ký ức của Thẩm Chiêu nháy mắt ào về: “Vậy là tỷ và tên thư sinh kia đã quen nhau trong nửa canh giờ chúng ta bị lạc à?”

Thẩm Yên ngượng ngùng gật gật đầu: “Khi ấy hai chúng ta lạc nhau, tỷ bị người khác đụng ngã, là chàng ấy đã đỡ tỷ dậy trong đám người hỗn loạn. Năm nay chàng là tân khoa tiến sĩ, trong bụng có thi thư, tài hoa hơn người.”

Nhắc đến thư sinh nghèo, Thẩm Yên như thiếu nữ đang trong mùa xuân, khuôn mặt ngượng ngùng.

Lời nói của nàng ấy đã khiến mi Thẩm Chiêu nhăn lại, hoá ra sợi tơ hồng giả này còn liên quan đến nàng.

Thẩm Chiêu suy nghĩ như đang đi vào cõi thần tiên, khi xe ngựa dừng lại, không cẩn thận bị đập đầu.

Ngay lập tức đau đớn tràn vào đại não, vì nguyên chủ là tiểu thư được nuông chiều từ bé nên giờ phút này đôi mắt Thẩm Chiêu đã phiếm hồng, nước mắt lấp lửng nơi khoé mắt.

Đúng lúc bên ngoài xe ngựa vang lên giọng nói trầm thấp của một nam nhân: “Là người Hầu phủ sao?”

Thẩm Chiêu chưa kịp phản ứng, Thẩm Yên đã ngồi sát lại bên cạnh, sợ phải đi ra, vừa nghe giọng nàng ấy đã nhận ra người bên ngoài là ai.

Thẩm Yên khẩn trương nắm chặt tay muội muội nhà mình, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt: “A Chiêu, đó là Tiêu thế tử, muội giúp ta giấu chuyện gặp mặt này, có được không?”

Thẩm Chiêu nhấp môi, nhìn nàng ấy một cái thật sâu, đồng ý: “Tỷ yên tâm, muội không nói đâu.”

Dứt lời, Thẩm Chiêu tránh khỏi tay của đại tỷ, chậm chạp nâng rèm bên cửa sổ lên, ngó đầu nhìn ra ngoài.

Tiêu Chứng nhận ra nàng, gật đầu chào một tiếng: “Thẩm Chiêu cô nương, ngươi lại đi du ngoạn bên bờ sông Vân Liễu à?”

Mấy ngày trước Thẩm Chiêu theo đuổi Tiểu Kính vương gia không may rơi xuống nước, còn bị không ít con cháu nhà quan biết được.

Thẩm Chiêu cũng chẳng ngại bị trêu ghẹo, vì nàng phát hiện trên cổ tay trái của Tiêu Chứng có tơ hồng phát sáng, là tơ hồng chân chính, nhưng đầu bên kia bị đứt đoạn.

Người có sợi tơ hồng chân chính với Tiêu Chứng không phải đại tỷ của nàng ư?

Tuy nhiên hiện tại Thẩm Chiêu không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, nàng còn bận giúp Thẩm Yên ứng phó với Tiêu Chứng: “Tiêu thế tử, hôm nay là ta cùng đại tỷ đi du ngoạn, không khéo đụng phải ngài ở đây.”

“Thẩm Yên nàng ấy……” Tiêu Chứng nói một nửa lại thôi, ý thức được Thẩm Yên đang trong xe ngựa.

Thẩm Chiêu thấy dáng vẻ này của Tiêu thế tử thì đã hiểu được phần nào, người trong lòng chàng ấy chính là Thẩm Yên. Nhưng vì tơ hồng của Thẩm Yên bị nối sai, rung động với người khác, dẫn đến nhân duyên chân chính giữa hai người họ bị đứt đoạn.

Tiêu Chứng dường như biết Thẩm Yên không thích mình, cũng không nhiều lời với Thẩm Chiêu nữa, đưa giỏ bánh hoa quế cho nàng, nhờ nàng đưa cho Thâm Yên.

Thẩm Chiêu liếc mắt một cái là biết giỏ bánh hoa quế này của Hương Xa Lâu, nghe nói ăn rất ngon, mỗi ngày người xếp hàng mua đông vô cùng, phải chờ lâu thật lâu mới mua được.

Xem ra, Tiêu Chứng là thật lòng với đại tỷ của nàng.

Một khi đã như vậy, nàng nhất định phải giúp hai người họ nối lại tơ hồng chân chính, nếu thật sự không được thì nàng cũng phải cắt đứt quan hệ giữa đại tỷ và tên thư sinh kia.

Những sợi tơ hồng giả ấy chỉ biết hại người, huỷ hoại hạnh phúc cả một đời người.

Tiêu Chứng đi rồi, xe ngựa một lần nữa chạy đi, chậm chạp hướng về phía Hầu phủ.

Thẩm Chiêu đưa giỏi bánh hoa quế cho Thẩm Yên: “Tiêu thế tử nhờ ta đưa cho tỷ.”

Thẩm Yên nhìn giỏ bánh hoa hoa quế, trong lòng khẽ động, hai mắt vô cớ đỏ lên.

Tâm nàng rõ ràng hướng về người thư sinh kia, vô cảm với Tiêu Chứng, sao trong lòng lại có cảm giác mất mác, phiền muộn thế này?

Thẩm Chiêu nhìn phản ứng của Thẩm Yên, khó có khi nói nhiều thêm vài câu: “Đại tỷ, ta nghe nói bánh hoa quế này chính là chiêu bài của Hương Xa Lâu, Tiêu thế tử thật lòng thật dạ với tỷ, đừng phụ bạc người ta.”

Thẩm Chiêu rất sợ Thẩm Yên sẽ tùy hứng lên, vì không thích Tiêu Chứng mà ném giỏ bánh hoa quế đi, lãng phí là nhưng không tốt.

Thẩm Yên cảm xúc không mấy cao trào, thấp giọng ừ một tiếng rồi thôi.

Xe ngựa chạy đến cửa Hầu phủ, Thẩm Chiêu dẫn đầu xuống xe, quay đầu lại thì thấy Thẩm Yên đang xách giỏ bánh hoa quế trên tay.

Có lẽ lời nói của nàng đã có chút tác dụng rồi.

__

Thẩm Chiêu trở về viện của mình, mới nằm lên giường nghỉ ngơi thì ngực bỗng đau đớn kịch liệt, hít thở không thông. Nàng không biết cơ thể mình xảy ra chuyện gì, trận đau đớn này khiến nàng suy sụp, hệ thống đúng lúc xuất hiện.

Hệ thống: [Ký chủ, kiểm tra đo lường cho thấy linh hồn của ký chủ và nguyên chủ xuất hiện phản ứng bài xích, ký chủ vẫn tốt chứ?]

Thẩm Chiêu: “……”

Nàng đau đến mức sắp xỉu tới nơi rồi mà nó còn chém câu xanh rờn “vẫn tốt chứ” được hả?

Thẩm Chiêu hoà hoãn một chút, hỏi nó: “Sao ta lại bị như vậy?”

Hệ thống: [Ngày đó ký chủ vốn đã nghẻo sau khi rơi xuống nước, nhưng vì tôi đưa ký chủ tới đây kéo dài thọ mệnh, giúp ký chủ sống tiếp nên giờ cần nhanh hoàn thành nhiệm vụ sớm, thu hoạch giá trị thọ mệnh thì cơ thể mới tránh được sự bài xích với linh hồn.]

Thẩm Chiêu: “Sao lúc đầu không nói vậy đi?”

Hệ thống có lẽ đang chột dạ, giả bộ chết máy.

Thẩm Chiêu lười so đo với nó, nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng không lâu sau Thẩm Yên đã tìm đến cửa.

Nghe phu xe trong phủ bẩm lại hôm nay Thẩm Chiêu nôn bên ngoài xe ngựa, Thẩm Yên nhanh chóng xuống bếp hầm canh cho muội muội, tự mang canh qua.

Trước kia Thẩm Chiêu rất thích uống canh đại tỷ hầm.

Thẩm Chiêu thấy đại tỷ vào thì nhảy từ trên giường xuống xỏ giày, kéo tay Thẩm Yên ngồi xuống bên bàn: “Sao đại tỷ lại đến đây?”

Thẩm Chiêu chủ động thân thiết làm cho cơ thể  Thẩm Yên nháy mắt cứng đờ, có điều rất nhanh đã thả lỏng.

Thẩm Yên cảm thấy muội muội nhà mình dường như không giống trước kia, lại như chẳng thay đổi gì.

Giọng nói Thẩm Yên nhẹ nhàng, con người cũng ôn nhu dịu dàng: “Ta nghe nói hôm nay muội say xe ngựa nên hầm canh mang qua, muội nếm thử xem?”

Thẩm Chiêu không ngờ, nhanh vậy mà Thẩm Yên đã biết chuyện nàng nôn mửa bên gốc cây, trên mặt đỏ lên, đồng thời trong lòng cảm thán đại tỷ tri kỷ hết sức, chăm sóc nàng tận tình.

Cảm giác ấm áp bao phủ trong tim.

Nàng bỗng hiểu ra lý do nguyên chủ luôn vui vẻ rồi.

Người được cưng chiều nhất Hầu phủ chính là Thẩm Chiêu, không chỉ được phu nhân cưng chiều, mà ai ai trong phủ cũng thương nàng. Chỉ là tính cách Thẩm Chiêu tuỳ hứng, chẳng mấy thân thiết với đại tỷ.

Thẩm Chiêu nghe theo đại tỷ uống mấy ngụm canh, cong môi khen ngon: “Đại tỷ hầm canh ngon quá, có điều….. muội muốn hỏi tỷ vài việc.”

Nàng đã nhìn rõ tơ hồng trên cổ tay Thẩm Yên rồi, ảm đạm không chút ánh sáng, quả thật hệ thống không hề lừa nàng.

Thẩm Yên là người thông minh, đã mơ hồ đoán ra chuyện muội muội muốn hỏi, cũng biết lần này trốn không nổi: “Muội hỏi đi.”

“Đại tỷ, tỷ thật sự là nhất kiến chung tình với thư sinh kia à? Hai người đã….. vượt rào chưa?”

Thẩm Yên bị hỏi, khuôn mặt nóng bừng, hờn dỗi lên tiếng: “A Chiêu, muội nói bậy gì đó. Sao tỷ có thể làm chuyện lớn mật như vậy.”

Thanh danh của nữ nhân là thứ vô cùng quan trọng.

Huống hồ hiện giờ Thẩm Yên còn có hôn ước với Tiêu Chứng, dù thật lòng yêu thích thư sinh kia, cũng không dám lớn mật như vậy. Tốt xấu gì cũng phải chờ huỷ bỏ hôn ước, kết thân cùng thư sinh kia xong mới nói đến những chuyện phía sau

Thẩm Chiêu không cảm thấy có gì bất ổn, nàng muốn giúp Thẩm Yên thấy rõ bộ mặt thật của tên cặn bã, đương nhiên phải thăm dò trước tình hình, xem xem tình cảm của đại tỷ với tên kia như thế nào.

Hiện tại xem ra tình cảm đã cắm rễ sâu lắm rồi đây.

Thẩm Chiêu giả bộ khen tên thư sinh trước mặt Thẩm Yên: “Muội chỉ quan tâm tỷ thôi, còn thư sinh kia muội đã hỏi thăm qua rồi, nói không chừng sau còn thi đậu trạng nguyên ấy, ánh mắt của tỷ không tệ.”

“A Chiêu, muội thật sự cảm thấy vậy sao?” Thẩm Yên vui mừng, vốn tưởng muội muội sẽ ghét bỏ, dù sao Phương Kiêm chỉ là một thư sinh nghèo, so với Hầu phủ nhà bọn họ cách biệt quá xa.

Thẩm Chiêu yêu kiều hừ một tiếng: “Đương nhiên, chỉ là sau tỷ muốn đi gặp hắn thì phải nói với muội một tiếng, muội yểm trợ cho tỷ, tránh cho mọi người phát hiện tỷ lén gặp mặt nam nhân khác, như vậy không tốt cho thanh danh của tỷ.”

Thẩm Yên không ngờ đến muội muội nhà mình sẽ đồng ý mối quan hệ này, trong lòng hết sức vui vẻ, kể lại những chuyện liên quan đến Phương Kiêm cho muội muội nghe.

Thẩm Chiêu cũng không thấy phiền, chuyên chú lắng nghe, lặng lẽ ghi nhớ.

__

Hôm sau.

Thẩm Chiêu mang theo Liễu Thanh ra ngoài một chuyến.

Lần này nàng muốn đến thư viện, nghe nói tên Phương Kiêm thường đọc sách ở đó.

Nàng đã tính rồi, tìm người để ý đại tỷ xong mới đến thư viện bên kia, tìm người theo dõi tên Phương Kiêm.

Chỉ cần hai bên đều có người theo dõi, Thẩm Chiêu chẳng lo việc hai người họ lén lút gặp nhau sau lưng nàng nữa.

Đặc biệt là tên Phương Kiêm, phải nhanh chóng tìm được nhược điểm của hắn để đại tỷ sớm ngày nhận rõ bộ mặt cặn bã của hắn!

Xe ngựa dừng trước cửa thư viện, Thẩm Chiêu lấy cớ đến thăm nhị ca, thuận lợi vào cửa.

Vì để lý do trở nên chân thật, trước khi ra khỏi cửa Thẩm Chiêu đã xách theo một hộp đồ ăn, bên trong là điểm tâm mới làm.

Bạch Nghiệp là thư viện nổi danh nhất kinh thành, ngoài dân thường, có rất nhiều con cháu nhà quan cũng đến đây đọc sách.

Chỉ là khu đọc sách của dân thường và con cháu nhà quan được tách ra.

Thẩm Chiêu vừa vào cửa liền gặp người quen, con trai Trương Thị lang – Trương Chính Thắng, người này và Tiểu Kính vương gia cùng trong một vòng quan hệ nên biết rõ Thẩm Chiêu.

Nguyên chủ não tàn, một lòng si mê Tiểu Kính vương gia, ngày nào cũng theo đuôi người ta. Trương Chính Thắng lại là bạn tốt của Tiểu Kính vương gia, muốn không biết nàng cũng khó.

Trương Chính Thắng nhìn thấy Thẩm Chiêu, trêu ghẹo nói: “Thẩm Chiêu cô nương đó à, ngươi lại đến tìm Tiểu Kính vương gia sao? Hôm nay ngài ấy không đến thư viện nha.”

Thẩm Chiêu thả chậm bước chân, giọng điệu lễ phép khác xa tính cách tuỳ hứng lúc trước: “Không phải, ta không tìm ngài ấy, ta đến thăm ca ca.”

“Thẩm Cẩn?” Ánh mắt hoài nghi của Trương Chính Thắng dừng trên khuôn mặt kiều tiếu của nàng: “Đúng lúc ta cũng muốn qua đó, không bằng chúng ta cùng đi?”

Thẩm Chiêu ừ một tiếng, không từ chối.

Nàng mang theo Liễu Thanh, chậm rì rì đi sau Trương Chính Thắng.

Trương Chính Thắng đưa người đến cửa, để Thẩm Chiêu tự vào, ai ngờ vừa quay người liền chạm mặt Tạ Vân Phong.

“Tiểu Kính vương gia, không phải ngài nói hôm nay có việc, không đến học đường sao?”

Tâm tư của Tạ Vân Phong không đặt trên người Trương Chính Thắng, đáp vài câu qua loa rồi nhấc bước vào cửa.

Trương Chính Thắng vội vàng ngăn lại: “Tiểu Kính vương gia, Thẩm Chiêu cô nương vừa mới vào trong, giờ ngài đi vào không sợ bị dây dưa à?”

Tạ Vân Phong liếc Trương Chính Thắng một cái: “Sợ cái gì? Ta đã huỷ hôn với nàng rồi, nếu nàng còn dây dưa tiếp, sợ là sẽ huỷ hoại thanh danh.”

Lại nói, Thẩm Chiêu cũng chẳng ngốc đến mức bỏ qua thanh danh của Hầu phủ!

Bình luận

Truyện đang đọc