VẾT NHƠ DƯ Ô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kế tiếp, là Lục Triển Tinh bị phơi thây ba ngày.
Trong ba ngày đó, mọi vật trong gương tiếp tục phai nhạt, giọng nói của người người cũng mơ hồ như cách một vùng đại dương mênh mông.

Mặc Tức không cần áo choàng ẩn thân cũng có thể tự do đi tới bất cứ đâu, song thời gian đã gần như cạn kiệt, hắn không thể nói chuyện với bất cứ người nào của tám năm trước nữa, cũng không thể nhờ vào đó để đào thêm càng nhiều chân tướng.
Hắn rơi vào cảnh chờ đợi bị động.
Mà trong ba ngày đó, Cố Mang không đi đâu cả, cũng chẳng có ai đến thăm y —— Cũng đúng, Lục Triển Tinh là bạn thân thiết nhất của Cố Mang ngày trước, cũng là phó soái của quân Vương Bát.

Rất nhiều người từng cho rằng cuối cùng Lục Triển Tinh sẽ không chết, cho rằng Lục Triển Tinh nhất định sẽ được Quân thượng ân xá vào phút cuối.
Nhưng Quân thượng chẳng hề bận tâm đến cảm nhận và thể diện của Cố Mang, Lục Triển Tinh vẫn bị chém đầu.
Vì thế, gần như tất cả mọi người đều ngửi được tin tức này ——
Cố Mang thật sự đã thất thế, không thể vực dậy như xưa nữa.
Quân của Cố gia tiêu tùng rồi.
Chẳng ai lại bầu bạn bên một con chó săn sa cơ lỡ vận cả, trước cửa nhà cựu tướng, nay quạnh quẽ đìu hiu.
Chỉ có Mặc Tức đến từ tám năm sau bầu bạn bên cạnh y, tiếc rằng y đã nhìn không thấy.

Cố Mang ở lì trong nhà, nằm thẫn thờ trên giường, không cần ăn sẽ không ăn, không cần nhúc nhích sẽ không nhúc nhích, năm tháng như đã ngừng trôi vậy.

Nhưng Mặc Tức biết thời gian vẫn đang trôi đi một cách vô tình, thi thoảng Mặc Tức lại nhìn tay mình, mười ngón duỗi ra đã biến thành trong suốt —— Xem ra trong vài canh giờ tới, bọn họ sẽ rời khỏi thế giới gương.
Thậm chí hắn không biết có cầm cự được đến tối nay không.
“Cố soái.”
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, có người đứng bên ngoài gọi.

Cố Mang mở mắt ngẩn ngơ giây lát, sau đó loạng choạng đứng dậy, do đói bụng và nằm trên giường quá lâu, đầu óc hơi choáng váng, suýt nữa đã vấp té.

Mặc Tức theo bản năng muốn qua đỡ y, tiếc rằng đỡ không được —— Cố Mang vẫn chật vật ngã xuống đất, thế rồi lại nhanh chóng đứng lên.

Cửa mở ra, đứng bên ngoài là một vị quan truyền lệnh trong cung.
“Quân thượng có chỉ, mời ngài tức tốc đến điện Kim Loan một chuyến.”
Cố Mang trông rất mỏi mệt: “Có chuyện gì ư?”
“Việc này…” Quan truyền lệnh nói: “Hạ quan cũng không rõ, Cố soái cứ đi là được.”
Mặc Tức đã hiểu, là nhiệm vụ cuối cùng mà Quân thượng giao cho Cố Mang.

Hắn không khỏi cầu mong mình có thể nán lại trong gương Thời Gian thêm chốc lát, đừng để mình thoát ra ngay lúc này.

Hắn thật sự rất muốn xem rốt cuộc nhiệm vụ cuối cùng trước khi Cố Mang làm phản là cái gì.
Sau khi tiễn quan truyền lệnh, Cố Mang đi đến trước gương đồng lờ mờ.

Y thay một bộ quần áo vải thô sạch sẽ rồi vốc nước rửa mặt.

Bọt nước chảy xuống hai má của y, rửa đi vẻ mệt mỏi trên mặt nhưng không rửa được tơ máu trong mắt y.
Nhằm giúp mình trông có tinh thần hơn, Cố Mang nâng tay buộc tóc, tự buộc cho mình một đuôi ngựa cao cao, sau đó y quen tay định cài quan khấu đại diện cho cấp bậc quân hàm, thế nhưng ngón tay chẳng mò được gì trên bàn cả.
(1) Quan khấu: Đại loại là mũ buộc tóc thế này. 

Y sớm đã không còn là tướng soái.
“…”
Sau giây lát lặng thinh, Cố Mang lục lọi lấy một dây lụa cố định quanh búi tóc của mình, dây lụa có màu trắng ngó sen, không biết là đang đại nghịch bất đạo lén đeo tang cho ai.
Cố Mang vào cung.
Cấm vệ quân thấy y, lông trĩ đỏ trên mũ chiến đấu run lất phất, toan hành lễ nhưng lại nhanh chóng nhận ra không cần phải làm vậy, thế là lại ngẩng đầu lên.
—— Sâu trong cung cấm, thiên uy trang nghiêm, nhóm cấm vệ quân không thể quan sát Cố Mang một cách lộ liễu, song ánh mắt của bọn họ đều lén lút nhìn y xuất hiện ở phía cuối hành lang, sau đó biến mất ở sâu trong vương thành.
Mấy năm nay, Cố Mang đã băng qua hành lang này vô số lần, quân hàm ngày càng cao, người ủng hộ cũng ngày càng đông.
Vậy mà giờ đây, y lại trở thành một kẻ giày vải áo vải côi cút lẻ loi.

Y đổ máu nóng nửa đời, hao tốn tất cả lòng thành, cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn trở về khởi điểm, chẳng khác gì ngày xưa y vừa vào cung thành với thân phận nô tịch.
Bước vào trong điện, chỉ thấy vương tọa uy nghiêm sừng sững trên thềm cao, do không phải là giờ hội triều, trước vương tọa treo ba lớp màn màu vàng nhạt, che khuất tất cả mọi thứ phía sau.
Dung mạo quân vương, không dễ dòm ngó.
Cố Mang dừng lại, mí mắt chưa nâng, rũ hàng mi dài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Y quỳ gối dập đầu: “Thứ dân Cố Mang.

Bái kiến Quân thượng.”
Điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.
Im lặng chốc lát, Cố Mang nhổm dậy dập đầu lần nữa: “Thứ dân Cố Mang, bái kiến Quân thượng.”
Lúc này rốt cuộc có phản ứng, nhưng phản ứng lại không truyền đến từ vương tọa trong điện Kim Loan, mà là từ phía sau Cố Mang, bập bềnh bay vào như khói mỏng.
“Họ Cố, ngươi cũng biết bây giờ mình là thân thứ dân, Quân thượng đời nào chịu gặp ngươi?”
Mặc Tức và Cố Mang cùng quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Dung Liên mặt mày bặm trợn, tay lồng trong áo đứng ở cửa.
Mộ Dung Liên của tám năm trước còn chưa bắt đầu hút Phù Sinh Nhược Mộng, vì vậy trạng thái tinh thần của gã thoạt nhìn tốt hơn sau này nhiều, vóc dáng cũng không suy nhược gầy yếu đến vậy.


Mộ Dung Liên mặc áo bào quý tộc nền xanh viền vàng, tuy thần thái và mặt mũi trông có hơi trác táng, nhưng vai lưng lại rắn chắc, cặp chân dài cũng đứng thẳng tắp, không giống như sau này, đi đến đâu cũng vật và vật vờ như sắp té tới nơi.
Cố Mang đứng thẳng dậy, hỏi: “Sao lại là ngươi?”
“Ta thì sao?” Mộ Dung Liên cười lạnh: “Cố soái hay quên quá, ngươi ở quý phủ của ta hầu hạ ta suốt bao năm trời, bóp vai đấm chân cho ta, xu nịnh ta đủ kiểu.

Sao vậy, mới làm tướng quân vài năm, ngay cả nguồn gốc của mình cũng quên sạch rồi à?”
“…”
“Còn nữa, hiện giờ ngươi là thứ dân, ta là vương gia.

Ta đến chuyển lời cho ngươi thay Quân thượng đã là vinh hạnh lớn lao của ngươi rồi.”
Cằm nhọn hất lên, gương mặt trắng nõn của Mộ Dung Liên lộ vẻ chế nhạo.
“Quỳ xuống tiếp chỉ đi?”
Cố Mang im lặng một lát, cuối cùng rũ mi mắt quỳ xuống, tà áo xanh nhạt trải trên nền đất.

Trước đây Mặc Tức quen nhìn Cố soái mặc giáp trên mình, thì ra sau khi cởi giáp, khung xương của y trông gầy đến vậy, cổ áo rộng thùng thình để lộ một phần cổ, mảnh mai như thể chạm nhẹ vào sẽ gãy mất.
Mộ Dung Liên giở ống tay áo hoa lệ viền vàng sáng chói, lấy chiếu chỉ của Quân thượng ra, thong thả cất giọng đọc: “Hoàng Hi thiên giám, Trọng Hoa quân chiếu, chiến dịch Phượng Minh, xác trôi ngàn dặm, truy cứu căn nguyên, đều do chủ soái Cố Mang không biết nhìn người, phó soái Lục Triển Tinh mắc lỗi trước trận, chém chết đặc sứ Nhu Lợi, hại vạn quân vùi thây trong đỉnh lò, phá hoại quan hệ ngoại giao của Trọng Hoa.

Nay tội thần Lục Triển Tinh đã bêu đầu thị chúng, lệnh cho Cố chủ soái Cố Mang tự vác chiếc đầu này đến Nhu Lợi tạ tội.

Khâm thử.”
Cuộn chiếu thư này đọc xong, đừng nói là Cố Mang, ngay cả Mặc Tức cũng sững sờ.
Ý của Quân thượng là muốn Cố Mang tự mình xách đầu của Lục Triển Tinh sang nước Nhu Lợi, tạ tội nhận lỗi về việc Lục Triển Tinh từng chém chết sứ giả của nước họ!
Lẽ ra âm thanh trong gương Thời Gian đang ngày một nhỏ dần, lúc này Mặc Tức lại cảm thấy tai mình kêu “ong ong”.
Thế mà lại bắt Cố Mang tự sang nước láng giềng, dâng đầu Lục Triển Tinh…
Quân thượng hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Cố Mang, không quan tâm Cố Mang có sụp đổ có làm phản hay không! —— Hắn thật sự đang thử thách điểm mấu chốt của Cố Mang.
Thậm chí không ngại trả cái giá ép Cố Mang phải đi.
Mộ Dung Liên nheo cặp mắt tam bạch đào hoa: “Sao hả? Cố soái còn không tiếp chỉ à?”
Mặc Tức lắc lắc đầu.
Không.
Huynh đừng tiếp… huynh đừng…
Nhưng nhìn ánh mắt của Cố Mang, dường như y đã sớm nhìn thấu sự ghê tởm của Quân thượng.

Sau phút kinh ngạc ban đầu, sắc mặt của Cố Mang trở nên hờ hững, trở nên thản nhiên, thậm chí còn hiện rõ chán ghét.
Đừng tiếp…
“Thứ dân Cố Mang.” Giọng nói mơ hồ của Cố Mang bật ra từ răng môi: “… Lãnh chỉ.”
Y nâng ngón tay run nhè nhẹ, nhận lấy chiếu thư trong tay Mộ Dung Liên.
Rơi xuống vách núi, tất cả sẽ thành kết cục đã định.
Vì vậy cuối mùa thu năm đó, rất nhiều người đã có vận mệnh mới —— Đội quân nô tịch duy nhất của Trọng Hoa khó bảo toàn, Lục Triển Tinh bị xử trảm ở chợ Đông, bêu đầu nơi phố chợ ba ngày.

Hòng làm nhục Cố Mang từng chống đối mình ngay trên triều, ba ngày sau, không ngờ Quân thượng lại lệnh cho Cố Mang tự xách đầu của Lục Triển Tinh qua tặng nước Nhu Lợi, xem như tạ tội cho hành vi bất kính chém sứ giả năm đó.
Cố Mang vác đầu của anh em ra đi.
Hoàng hôn vốn là sắc màu rực rỡ nhất, nhưng trong mắt Mặc Tức lại trắng đến mức gần như là trong suốt.

Sức mạnh của gương Thời Gian đang ngày một yếu dần, thế giới trong kính bắt đầu giao thoa với thế giới bên ngoài, thậm chí thi thoảng Mặc Tức còn nghe được tiếng ngâm nga ngoài gương Thời Gian.
Là giọng đọc chú giải của Giang Dạ Tuyết.
“Độ qua biển khổ, không truy cầu ngày trước…”
“Giấc mộng hoàng lương, sao người không trở về…”
Mới chớp mắt, giọng nói của Giang Dạ Tuyết đã biến mất, chỉ còn đủ loại tiếng vang trong thế giới gương.
Cố Mang sắp đi xa siết chặt bọc vải trên lưng, đi đến cổng chợ Đông của Trọng Hoa, dừng chân trước một sạp bánh hấp.
“Cô chủ, cho năm cái bánh nướng.”
Người bán bánh nướng là một phụ nhân xinh đẹp, trước đây Cố Mang ghé sạp của nàng ta ủng hộ, nàng ta vừa cười vừa la lớn, giọng oang oảng như ước gì cả thiên hạ đều biết Cố soái ăn bánh thịt nhà mình nướng.

Nhưng hôm nay khi mỉm cười ngước đầu khỏi lò nướng, nụ cười trên môi nàng ta lại cứng đờ.
Cố Mang cứ tưởng mình chưa nói rõ, bèn nhắc lại: “Năm cái bánh nướng, vẫn là khẩu vị cũ.”
Phụ nhân lập tức trở nên ngượng ngùng.

Một mặt nàng ta nóng lòng muốn giũ bỏ quan hệ với người đàn ông thất thế này, như thể ngay cả quan hệ mua bán cũng sẽ làm khó nàng ta đến chết vậy.

Nhưng ở một mặt khác, nàng ta thật sự có hơi xấu hổ, lương tâm đang áy náy vì thái độ hám lợi của mình.
Cứ thừ người ra đấu tranh tư tưởng như thế một hồi, chồng của nàng ta bỗng chạy tới.
“Không bán không bán, nhà bọn ta nghỉ bán rồi!”
Cố Mang sửng sốt, mở to hai mắt: “Nhưng chợ đêm vừa mới bắt đầu mà…”
Gã đàn ông ngang ngược nói: “Cứ không bán đấy!”
Cố Mang đã hiểu.

Y đưa mắt nhìn phụ nhân kia, nàng ta ngượng chín cả mặt, dường như lương tâm của nàng ta đã vỡ nát ngay tại khoảnh khắc này, bao nhiêu máu trào ra đều xộc thẳng lên mặt, nhuộm đỏ gương mặt của nàng ta.
Cố Mang nhớ lại lần đầu tiên mình đến trước sạp của nàng ta mua bánh, nàng ta còn chưa lập gia đình, là một cô nương như hẹ xanh nước trong, thấy y ghé ủng hộ còn kích động đến lắp ba lắp bắp.
Lúc đó nàng ta cũng giống như bây giờ, gò má đỏ như gấc.
Đáng tiếc thời thế đổi dời, cô nương biến thành phụ nhân (phụ nữ có chồng), mà nguyên nhân nàng ta đỏ mặt cũng khác xa năm đó.

Cố Mang thở dài, nói: “Vậy bỏ đi.

Lẽ ra định mua một ít mang theo ăn dọc đường.

Bánh nướng nhà cô rất giống một tiệm ta từng ăn ở biên giới phía Bắc, đều rất ngon.

Cảm ơn cô buôn bán phúc hậu nhiều năm như thế.”
Dứt lời, Cố Mang xoay người bước đi, phụ nhân hổ thẹn muốn chết, kìm lòng không đặng nhìn bóng lưng của y gọi một tiếng: “Cố soái ——!”
Chồng của nàng ta sợ tái mặt, lập tức bụm miệng nàng ta lại: “Nàng kêu bậy bạ gì thế? Không muốn sống nữa à!”
Phụ nhân run rẩy, sau tiếng gọi này đã mất sạch dũng khí chính trực.

Nàng ta cúi đầu, không dám ho he gì nữa.

Cố Mang chỉ khựng lại giây lát, sau đó biến mất giữa dòng người nhộn nhịp, chờ nàng ta rơm rớm nước mắt ngẩng đầu lên, đã không thấy được gì nữa rồi.

Mặc Tức đi theo Cố Mang, theo y đi qua từng tiệm một, ghé nhìn từng tiệm một.
Dường như Cố Mang muốn đem một ít món ăn của quê nhà ra đi, thậm chí còn lưu luyến dừng chân trước sạp vẽ tranh cắt giấy của Trọng Hoa, nhưng mà y quá gây chú ý, y nán lại ở chợ Đông càng lâu, người theo dõi y lại càng nhiều.
Lẽ ra các chủ sạp luôn nhiệt tình mời chào khách, chỉ riêng lúc Cố Mang đi qua, bọn họ đều ngượng ngùng cúi đầu im như thóc, hận không thể mang cả sạp lẫn người biến mất khỏi thế gian cho lành.
Cố Mang là người thức thời, y cũng không trách bọn họ.
Những người buôn bán nhỏ này chỉ giữ một chỗ kiếm kế sinh nhai thôi, ai dám đáp lại y, chỉ sợ sau này sẽ khó mà sống yên.

Y là người từng sống dưới tầng chót xã hội, hiểu được cảm giác bị người ta khinh miệt và ăn không đủ no khổ sở đến cỡ nào, vì vậy khi thấy những tiểu thương này tránh mình như tránh tà, trong mắt y không chứa bất cứ oán hận gì.
Chỉ là y không biết rằng, thì ra lúc gần sắp đi, muốn mua một hai loại đặc sản của quê hương lại trở thành chuyện khó khăn đến vậy.
Cuối cùng Cố Mang vẫn rời khỏi chợ Đông náo nhiệt với hai bàn tay trắng, y vừa đi vừa thở dài: “Triển Tinh, xin lỗi nha, tạm thời không mua được Lê Hoa Bạch mà huynh thích.

Không thể uống thay huynh.”
Chiếc đầu trong bọc tất nhiên sẽ không trả lời.
Cố Mang lại siết chặt bọc vải, tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, Cố Mang băng qua thủ vệ, ra khỏi cổng thành.

Y bước trên cầu cổ nạm bạch ngọc, cây cầu này tên là cầu Trọng Hoa, vắt ngang qua con sông rộng lớn bảo vệ thành, một đầu là con đường y từng đi, một đầu liên thông với đường núi rậm rạp cỏ dại đình nghỉ uốn lượn ở ngoại thành.
Cuối cầu có một lão già hơn bảy mươi tuổi nằm vạ vật, hai chân của lão đã thối rữa, ruồi nhặng bu bám đầy.

Cố Mang biết lão này, quanh năm suốt tháng nằm lê lết ở đây, xin người ra vào thành mỗi ngày cho cơm ăn.
Lão ăn mày tuổi đã cao, chẳng bao giờ chịu dời chỗ, thủ vệ thành xua đuổi lão vô số lần, lần nào lão cũng trợn cặp mắt già nua đục ngầu, dùng hai tay chống đất rồi hùng hổ bò đi, nhưng qua một hai ngày, lão lại bò về như ung nhọt trong xương, tiếp tục ăn xin ở chỗ này.
Cố Mang từng hỏi người khác, vì sao lão già này quyết phải nằm lì bên cầu Trọng Hoa ở cổng thành không chịu đi.
Khi ấy có tu sĩ đứng tuổi nói với y —— Lão già này từng lên chiến trường, sau đó toàn quân bị diệt.

Lão ta tham sống sợ chết, trước trận đã trốn về nên giữ được tính mạng.

Lương tâm của lão cắn rứt quá, không lâu sau đã chịu không nổi, cuối cùng đi thú tội với lão Quân thượng.

Nhưng lúc đó lão Quân thượng đang thi hành chính sách có lợi cho dân, không muốn giết người, vì thế chỉ tước quân hàm của lão, phế linh hạch của lão, đày lão làm dân thường.
Lão từng thử mượn rượu giải sầu, thử tín thiện độn không, nhưng cuối cùng vẫn không giải được khúc mắc trong lòng mình.
(2) Tín thiện: Tin vào điều thiện.

Độn không: Buông bỏ tất cả.
Thế rồi sau đó, cuộc sống ngày càng giày vò, tâm trí từ từ sụp đổ.
Tu sĩ trẻ biến thành tu sĩ già, tu sĩ già khùng khùng điên điên, ngày nào cũng nhớ lại khoảnh khắc mình bỏ rơi chiến hữu lâm trận chạy trốn, lão bị dồn ép đến phát điên, trong cơn rồ dại lão tự chém chân mình, lão cho rằng làm vậy có thể thay đổi được quá khứ, cho rằng làm vậy thì mình của năm đó sẽ không xoay người bỏ chạy nữa.
Nhưng vô dụng thôi.
Lão già điên ngày một nặng hơn.
Gần tám mươi tuổi, nhiều năm như vậy, lão vẫn không màng ngày đêm canh giữ bên cầu Trọng Hoa, canh giữ bên con đường mà đại quân trở về nhất định phải đi qua, đôi mắt già nua đục ngầu vĩnh viễn ngước nhìn đường chân trời đằng xa.
Không ai biết lão đang chờ cái gì.
Mãi đến một ngày nọ, lần đầu tiên Cố Mang làm chủ soái thắng trận trở về, áo choàng đỏ rực phủ quanh chiến giáp sáng loáng, cưỡi ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết, dẫn đội quân oai hùng đạp khói bụi cuồn cuộn phi đến đây.
Lão già bẩn thỉu bên cầu Trọng Hoa đột nhiên hăng hái hơn bất cứ lần nào mà Cố Mang từng gặp.

Lão lê chân gãy ngọ nguậy nhổm dậy, ra sức vẫy tay với bọn họ, nước mắt lưng tròng hô: “Về rồi! Cuối cùng các ngươi đã về rồi!”
Tùy tùng đi theo ngạc nhiên hỏi: “Lão già này đang nói ai thế?”
Cố Mang nhìn trái ngó phải, chỉ thấy mỗi mình và các anh em chiến hữu đầy vẻ phong trần ở phía sau.
Cố Mang suy tư chốc lát, cõi lòng bỗng dưng chấn động, chợt hiểu lão ta nhất mực chờ cái gì ——
Lão đang chờ các anh em năm đó bị mình vứt bỏ có thể vượt qua mấy chục năm thời gian, hăm hở phấn chấn thúc ngựa trở về thành.
Lão vẫn mải miết chờ đợi.
Vì vậy lúc đó Cố Mang xuống ngựa, đi đến trước mặt lão.


Lão già ngẩng đầu nhìn y, ánh nắng châm chích đôi mắt mờ căm của lão, lão òa khóc nức nở, vừa khóc vừa dập đầu trước Cố Mang, còn nhích người tới định ôm y.
Lúc ấy Lục Triển Tinh tặc lưỡi nói: “Mang Nhi, bẩn chết!”
Cố Mang lại bảo: “Không sao.”
Y nâng tay xoa xoa đầu lão già.
Con người đều có phút yếu lòng, đều sẽ phạm sai lầm, kẻ đào ngũ đã dằn vặt hơn nửa đời người vì sự trốn chạy của mình, Cố Mang nghĩ, đã đủ rồi.
Lão già há cái miệng móm mém của mình, khóc như điên như dại, lúc thì gọi Cố Mang là “Tiểu Triệu”, lúc lại gọi Cố Mang là “Tiểu Trần”, “Tiểu Đông Qua”.
Cố Mang đáp lại từng tên, từ ngày đó trở đi, lão già đã yên lòng sống tiếp.
Lão vẫn còn điên điên, nhưng không còn ngóng nhìn về đường chân trời nữa.

Lão bắt đầu ra dáng một kẻ ăn mày đúng nghĩa, lão sẽ cười với người đi ngang qua, giơ cái chén sứt mẻ bẩn hui hủi, hát làn điệu “Hoa sen rụng” của mình.
“…” Cố Mang siết bọc vải đựng đầu Lục Triển Tinh, đi đến phía cuối cầu Trọng Hoa.

Y biết, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng mình đi ngang qua lão ăn mày này.
“Lão bá.”
Hôm nay lão ăn mày thu hoạch rất khấm khá, trong chén xin cơm đặt một chiếc màn thầu lớn, trong ngực còn cất một cái bánh.

Thật ra lão không nhớ Cố Mang là ai, tuy năm đó Cố Mang khải hoàn trở về đã hóa giải được khúc mắc của lão, nhưng dù sao lão đã lớn tuổi, lại bị chấp niệm tra tấn lâu như thế, lão chẳng nhớ được năm đó là vị tướng quân nào xuống ngựa, bằng lòng tha thứ cho tội nhân như lão, bằng lòng làm Tiểu Triệu Tiểu Trần Tiểu Đông Qua của lão.
Vì vậy lão ngước đầu, miệng cười ngu ngơ, thanh thản nhìn Cố Mang.
“Lão gia, thưởng cho chút đi.”
Cố Mang cũng cúi đầu nhìn lão ăn mày, nhìn giây lát rồi cũng cười.
“Bây giờ người chịu nói chuyện với ta chỉ có mình lão thôi.”
Nói xong lấy hết bối tệ và đồ đạc trong túi Càn Khôn ra, đưa cho lão ăn mày.
Cố Mang nói: “Đi đây.”
Y đứng dậy, lúc đứng dậy bất ngờ bị lão già nắm lấy cổ tay.
“Sao thế?”
Lão già như nhận ra điều gì, lại như chẳng nhận ra điều gì, cuối cùng run rẩy duỗi bàn tay như móng gà gỗ mục, lấy chiếc bánh bẩn thỉu trong ngực ra.
Như hiến dâng bảo vật, nét mặt và nếp nhăn đều tràn ngập ý cười.
“Cho, cho.”
“Cho ta hả?”
Như thể vì gần đất xa trời, lão già có tri giác mà người thường không có, lão hối hả nhét bánh vào trong tay Cố Mang: “Mang theo, ăn dọc đường… ăn dọc đường… với anh em của ngươi.”
Cố Mang sững sờ.
Có lẽ mắt của người già và trẻ con thật sự có thể nhìn thấy ma quỷ và tương lai.
Cố Mang nhìn gương mặt chằng chịt vết nhăn khô quắt như hạch đào của lão, lát sau chậm rãi nở nụ cười, nhận lấy chiếc bánh nướng quê nhà từ tay lão ăn mày.
“Đa tạ.

Cuối cùng vẫn có thể đem theo một vật tưởng niệm cố hương.”
Lão già nửa mê nửa tỉnh gật đầu với y, môi run run nhịn không được mà dặn: “Các ngươi phải về đấy, phải về đấy…”
Nụ cười của Cố Mang cứng lại, nhưng không có rơi mất, y chớp nhẹ hàng mi, đứng dậy nói: “Đi đây.”
Dứt lời, y vác bọc quay đầu nhìn thành lầu với góc hiên cao vút.
Trên thành lầu, hai chữ “Trọng Hoa” hiên ngang bệ vệ viết bằng thể Triện được nắng chiều chiếu rọi, tản màu chói lọi, rực rỡ lóa mắt.
Cố Mang nhìn thật lâu, dường như đang thì thào lẩm bẩm, lại như đang nói chuyện với ai.
Y lại nói: “Đi đây.”
Đi đây.
Tàn quân Vương Bát còn bị Quân thượng giam trong ngục, đầu của Lục Triển Tinh đang nằm trong bọc vải của Cố Mang.

Không ai đến tiễn Cố Mang cả.
Y xoay người, côi cút đi trên cầu Trọng Hoa.

Con sông dưới cầu chảy cuồn cuộn, hệt như huy hoàng hôm qua đã trôi xa.
Còn lão già ở bên cầu Trọng Hoa, lúc này thình lình gân cổ hét một tiếng —— Giọng lão nghe như cái chiêng mẻ, lão rướn cổ nhìn bóng lưng của Cố Mang đi về phía chân trời nhuộm đẫm ánh hoàng hôn.

Lão cất giọng khản đục, bàn tay run rẩy gõ chén cơm, bắt đầu mở miệng bập bẹ hát một đoạn “Hoa sen rụng” mà mình nhớ rõ nhất ——
“Năm tháng đời người nhanh như thoi, ta bảo thời gian trôi khác quá.

Ngày trước phồn hoa người ngưỡng vọng, mỗi năm trôi qua trong phí hoài.

Thương thay hôm nay ta rỗng túi, mỗi giờ mỗi phút dài như năm.

Ta cũng một thời áo gấm với ngựa tráng xe cao, chỉ huy vạn người rong ruổi trước núi đồi.

Cất tiếng vang vọng quỷ ma kinh, dân chúng nghênh đón như thần linh.

Nay huy hoàng mất nào ai tiếc, bạn bè ly tán chó săn xơi.

Ngày không cháo ăn đêm không ngủ, lưu lạc đầu phố hát lý cây sen.

Một đời đứt đoạn ai chịu nổi, không trách mẹ cha không trách trời.

Biết trước đến đây lâm lận đận, hối hận ngày đó kết yêu ma.

Mà nay không biết sao cứu vãn, chân thành khuyên người chớ như ta!”
Ta cũng một thời, áo gấm với ngựa tráng xe cao, chỉ huy vạn người rong ruổi trước núi đồi.
Ta cũng một thời, mũ chiến giáp bạc nhấc eo ngọc, tên bay chim sợ rung đất trời.
Mà giờ đây…
Mặc Tức mở to mắt, hắn nhìn bóng lưng của Cố Mang, mắt không chớp lấy một cái, dường như chớp một cái sẽ mất một lần nhìn.

Hắn cứ nhìn Cố Mang đi dần xa, cuối cùng nước mắt lăn dài trên gò má —— Trước giờ hắn vẫn biết Cố Mang phản quốc rất đớn đau, chỉ là lòng biết và tận mắt nhìn thấy, chung quy cảm nhận vẫn khác nhau.
Đục tim khoét xương, cướp hồn đoạt phách.
Tại sao lại đi đến bước này…

Tại sao phải đi đến bước này chứ?!!
Thiếu niên lang ngày xưa khí khái ngời ngời, giờ đây như một kẻ ăn xin đã mất hồn, một con dã quỷ vô tri giác, đi từ nơi đình tiễn đưa đến phương xa ngút ngàn…
Mà Mặc Tức biết, lần này y đi sẽ rời xa Trọng Hoa tận bảy năm.
Rồi khi trở về, hai phách không còn, tâm trí tổn hại, mình đầy máu bẩn, còn đâu người xưa.
Rồi khi trở về, hắn cũng được mà Cố Mang cũng được, bất luận tám năm trước âm mưu dương mưu như thế nào, mọi sai lầm đã không thể cứu vãn.
“Cố Mang…”
Trái tim như bị dùi nhọn đâm thủng, Mặc Tức muốn đi theo Cố Mang, nhưng tiếng ngâm của Giang Dạ Tuyết đã ngày càng rõ ràng, đủ mọi màu sắc trong gương Thời Gian đã nhạt đến mức không thể phân biệt nữa.
Bóng hình của Cố Mang cũng mong manh như sẽ biến mất vào bất cứ lúc nào.
Mặc Tức như muốn vượt qua dòng biển của thời gian, đến đầu cùng năm tháng để ôm lấy bóng hình cô độc kia.
Muốn vượt qua biển máu mênh mông để níu kéo người xưa không ngoái đầu lại nữa.
Chỉ là chú giải đọc gần đến đoạn cuối, Mặc Tức không sao nhúc nhích nổi.

Thoát khỏi thế giới này chỉ còn là chuyện trong khoảnh khắc, Mặc Tức chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé cô tịch kia, không ai bầu bạn, một mình ra đi ——
Phủ tạng của hắn như bị bóp nát.
(3) Phủ tạng: Các cơ quan ở trong ngực và bụng người.

Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng.

Dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.
Hắn thậm chí muốn cầu xin Giang Dạ Tuyết chờ thêm một chút… đừng đọc tiếp nữa…
Chờ thêm một chút, cho hắn vài giây phút cuối cùng.
Chí ít hãy cho hắn đi hết con đường này với Cố Mang, chí ít hãy cho hắn ở bên Cố Mang thêm chút nữa.
“Độ qua biển khổ, không truy cầu ngày trước…”
Cho hắn ở bên Cố Mang đi.
Không mang oán thù.
Không mang hận cũ.
Dù chỉ thêm một giây cũng được.
“Giấc mộng hoàng lương, sao người không trở về…”
Đừng đọc nữa…
Cuối cùng trong nỗi sinh ly tử biệt đau đớn cùng cực này, Mặc Tức trông thấy bóng lưng của Cố Mang bị ánh nắng rợp trời nuốt trọn, bóng tối vô tận phủ ập xuống.

Trái tim của hắn đang co rút đang vẫy vùng đang run rẩy, nhịp tim không thể nào chậm lại, đau khổ đến mức tưởng như muốn phá hủy cả thần trí của hắn.

Mặc Tức thậm chí không muốn về với hiện thực, về với hiện thực chỉ càng đớn đau hơn quá khứ.
Hắn lại phải đối mặt với những mảnh vụn vỡ của Cố Mang, phải dọn dẹp cả thế gian hỗn độn.
Hắn biết phải đối mặt với Cố Mang thế nào? Biết đối xử với Quân thượng ra sao?
Hắn làm sao vứt bỏ được tội nghiệt mà Cố Mang đã tạo, làm sao dằn nén được thương xót với Cố Mang?
Một giấc mộng hoàng lương trong gương, say chết bao người chốn hồng trần.

Ngày xưa trưởng lão học cung từng miêu tả tấm gương này như thế, quả thật không sai một câu nào… Giữa cơn giằng xéo gần như ngạt thở này, Mặc Tức bị một nguồn năng lượng vô tình kéo mạnh ra, trước mắt hiện lên vô số ảnh ngược rực rỡ lạ thường —— Ý cười nơi đuôi mắt của Cố Mang, nỗi buồn trong ánh mắt của Cố Mang, thiếu niên vĩnh viễn rực cháy thuở còn cắp sách đến học cung, phản tướng thề không quay đầu lại trên chiến hạm hồ Động Đình.

Mừng vui buồn giận mà đôi bên cùng nếm trải nửa đời, giờ đây đang tuôn trào trong óc, cuối cùng lại vỡ nát dưới ánh chiều tà rọi bên cầu Trọng Hoa…
——
“Hi Hòa quân!”
Giọng nói của Giang Dạ Tuyết truyền đến.
Mặc Tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo trong tháp Dơi, hai mắt rời rạc trợn to, lồng ngực phập phồng kịch liệt, gần như thở không nổi… Hắn chẳng khác gì con cá bị kéo lên bờ, cảm giác đau đớn khó vẹn đôi đường này như muốn tróc hết cả xương thịt của hắn, hắn nằm trên mặt đất thở hổn hển, trong lúc hỗn loạn hắn thấy Giang Dạ Tuyết tới đây, thấy Giang Dạ Tuyết ngã khụy bên người mình…
“Cố Mang…” Mặc Tức gần như nghẹn ngào: “Cố Mang…”
“Đừng đi nữa… đừng đi tiếp nữa…”
Giang Dạ Tuyết nắm tay hắn bắt mạch, thế mà lại có dấu hiệu gần sắp chết.

Đau đến mức tim như muốn ngừng đập —— đục xương khoét tim, đục xương khoét tim… xương thịt như sắp bị tách rời… dường như trái tim ấy đang tuyệt vọng kêu khóc, nói rằng nó thật sự không biết nên đối mặt với tình và tội như thế nào… chi bằng hãy giết quách nó đi… chi bằng làm nó ngừng đập đi.
Đau đớn quá.
Lại trơ mắt nhìn người quan trọng nhất đi xuống địa ngục thêm lần nữa, không… không… là bị ép xuống địa ngục… dụ xuống địa ngục… mà lần này hắn vẫn chẳng thể cứu vãn hay bầu bạn… hắn vẫn không biết được chân tướng cuối cùng đằng sau việc Cố Mang phản quốc…
“Hi Hòa quân!!” Giang Dạ Tuyết sốt sắng gọi hắn: “Mặc Tức!! Mặc Tức!!!”
Đừng đi tiếp nữa… phía trước là đường chết đó…
Đúng lúc này, lại có một luồng sáng tản ra từ trong gương Thời Gian, Cố Mang cũng bắn ra khỏi gương —— Y văng mạnh ra ngoài, nằm trên nền đất trong tháp yêu.
Mặc Tức ráng chống cơ thể bị hao mòn suýt chết trong gương Thời Gian: “Cố Mang…”
Hắn loạng choạng nghiêng ngả bước qua, nhìn người nằm sấp trên mặt đất.

Hắn ngọ nguậy muốn cầm tay Cố Mang, bàn tay mà cả tám năm trước lẫn lúc ở trong gương, hắn đều không cầm được.
“Cố Mang…”
Đầu ngón run bần bật, mắt thấy sắp chạm nhau —— Nào ngờ ngay lúc đó, người nằm dưới đất đột nhiên nhúc nhích, lòng bàn tay cuộn lại, vô thức rụt trở về.
Sau đó, Cố Mang chậm rãi —— chậm rãi ngồi dậy.
Lặng ngắt như tờ.
Y nhắm mắt nhíu mày, hàng mi run nhè nhẹ, thế rồi từ từ mở ra.
Mặt mũi bơ phờ, sắc môi nhợt nhạt.
“…” Cố Mang quay đầu nhìn Mặc Tức, thật lâu không lên tiếng.

Ánh mắt từ mờ mịt đến rõ ràng, từ rời rạc đến rõ nét, những cảm xúc và màu máu mà y thiếu hụt lúc tỉnh lại hệt như vết mực trên giấy, từng giọt từng nét chậm rãi miêu tả tinh thần và khí chất của y.
Đáy mắt của Mặc Tức phản chiếu một gương mặt quen thuộc.

Chính trong quá trình từ hôn mê đến thức tỉnh này, Mặc Tức như thấy được một đóa hoa quỳnh ngủ miên man cuối cùng đã chớm nụ —— Cố Mang không còn là con rối ngờ nghệch vô tri, không còn là tù nô không biết đêm nay là đêm nào.
Ánh mắt của y vẫn mang màu xanh bị tôi luyện.
Chỉ là thần thái trên gương mặt kia cũng dần dần chuyển từ ngơ ngác sang bình tĩnh, quật cường, tỉnh táo và không thể đánh bại.
Không cần lời giải thích nào, không cần dù chỉ một câu, chỉ cần liếc mắt một cái, Mặc Tức đã có thể nhận ra Cố Mang này tuyệt đối không phải là Cố Mang bị vỡ thần thức, mà là…
Trở về từ trong gương Thời Gian, là Cố Mang đã khôi phục ký ức của quá khứ!!!
Mãnh thú trên thần đàn của Trọng Hoa, Cố soái Cố sư huynh của ngày trước!.


Bình luận

Truyện đang đọc