VỊ HÔN PHU BẤT ĐẮC DĨ

“Cướp đây, đàn ông đứng bên trái, phụ nữ đứng bên phải, còn pê đê đứng ở giữa!”

Hào khí ngất trời, giọng nói rất thuần thục, chuyên nghiệp và sang sảng từ miệng cô gái đứng trước mặt anh bay ra khiến anh giật mình đờ đẫn, cứng đơ như khúc gỗ quay người lại nhìn.

Chỉ thấy cô gái đó mặc một chiếc áo trắng giản dị, cúc áo trên cùng mở tung, lộ một đường thằng đến ngực, ống tay xắn lên vẻ như sắp đánh nhau đến nơi, quần jean sẫm màu hầm hố, rách te tua, thủng lỗ chỗ, cột tóc đuôi ngựa, đôi môi được tô son bóng, đang nhóp nhép nhai kẹo cao su, thình thoảng lại mím lại, khiến son như bị nuốt hết vào bụng, gương mặt màu mè như bị nhuộm qua đủ thứ màu sắc, không thấy rõ nét mặt của cô, chỉ cảm thấy con ngươi đen nhánh linh hoạt.

“Chị… chị cả… chúng ta tìm được đồ rồi tìh đi nhanh đi, đừng gây chuyện nữa!”

Hai cô gái bên cạnh, một người đang lục tìm gì đó bên trong quầy của cửa hàng bách hoá, người còn lại đang cố níu tay áo cô. Cô hỉnh mũi, lườm một cái rồi hét: “Em cũng đi tìm luôn đi, tìm thêm mấy que nữa, nghe nói thứ đồ chơi đó chỉ một cái thì không chuẩn đâu! Nghe rõ chưa!”.

“Vâng… vâng ạ, chị cả! Đồ đạc trong cửa hàng nhà chị để lung tung quá!”

“Khỉ thật, cần em tìm đồ chứ ai bảo sắp xếp lại quầy hàng nhà chị đâu, muốn ăn đập hả?”

Anh cũng tò mò nhìn theo hướng những đồ vật mà cô gái kia đang tìm kiếm, cảm thấy anh đang quan sát mình, cô ngang ngược, nhìn thẳng vào mặt anh mắng: “Khỉ thật, anh chán sống rồi hả, ai cho anh nhìn lung tung, anh là trai hay gái, đứng ở giữa làm gì? Muốn làm pê đê hả?”

Anh bị châm chích đến nghẹt thở, môi mím lại, mắt cụp xuống không đáp trả, nhưng thị đồng1 lại kéo anh lui lại một góc: “Thuần thiếu.. thiếu gia, chúng ta là đàn ông, đứng ở bên trái”.

Anh bị thị đồng lôi ống tay áo đi về phía góc bên trái. Lúc đi ngang qua, anh bị cô đưa tay chặn lại, “soạt” một tiếng cổ áo bị túm chặt, rồi lại bị kéo ghì xuống, cô gái chỉ cao đến ngực anh phun ra một câu rất ác ý:

“Này, anh làm ra vẻ cam chịu đáng thương thế kia là ý gì đấy…: Cô ta bỗng ngưng lại khi gương mặt anh bị kéo đến gần, chỉ có đôi mắt đen nhánh vẫn đang trừng trừng nhìn anh.

Anh quay mặt đi nơi khác vẻ thiếu tự nhiên, đưa tay lên giữ một khoảng cách an toàn với cô.

Cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự kháng cự yếu ớt của anh, hếch mũi lên hít hà người anh vẻ tự nhiên chẳng để ý gì đến cách biệt nam nữ, cuối cùng há miệng kêu to: “Phì! Anh là đàn ông kiểu gì thế? Trên người toàn mùi nước hoa đàn bà! Oẹ…”.

“Thuần thiếu gia!” Thị đồng thấy chủ nhân của mình bị chọc ghẹo thì lập tức kéo anh ra phía sau mình: “Cô… cô kia, thiếu gia nhà tôi vốn thanh bạch, đã đính hôn rồi, cô cứ lôi lôi kéo kéo trước mặt thiên hạ thế kia thì còn ra thể thống gì nữa, cô làm hỏng sự thanh bạch của thiếu gia mất thôi!”. [*Vanila: Công nhận thằng bé thị đồng này mồm thiêng *cười gian xảo* *Thuần thiếu gia: *cười mãn nguyện*]

“Oẹ… thanh… thanh bạch? Các người chui ra từ vườn bách thú nào thế hả? Đàn ông muốn thanh bạch để làm gì, thứ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới cũng muốn lập đền thờ trinh tiết cơ à? Các người là ai? Sao mặt dày thế?” Cô lườm anh chàng đứng sau thị đồng một cái, lại thấy anh ta đang giữ cổ áo vừa bị cô kéo, dường như chỉ dám tức giận chứ không dám phản kháng trò đùa của cô, chuyển ánh nhìn bực bội xuống nêềnnhà, dáng vẻ uất ức đó làm cô rất phản cảm. “Tôi ghét nhất thứ chả ra nam chả ra nữ, mặt thì cũng đẹp đấy, tiếc là ẻo lả quá… Xì… Này, tìm thấy dồ chưa? Bà già chị sắp ra rồi!”

“Chị cả, tìm thấy que thử thai rồi!”

“Cái đồ đầu heo! Ai cho phép nói ra hử, tìm thấy rồi thì chạy mau, bà già chị mà ra thì không chém chết chị mới lạ! Biến mau!!”

Cô xoay người yểm hộ cho hai đứa em lén lút chuồn đi, còn mình thì bọc lót phía sau. Lúc cô đưa tay đẩy cửa, chiếc vòng khắc chim phượng bằng bạc nhìn rất quen mắt kia sáng loé lên dưới ánh đèn huỳnh quang khiến anh ngẩn ra, mắt nhìn cô không chớp vào cánh tay đeo vòng cầm que thử thai vừa khớp được chạy như bay ra ngoài.

“Thuần… Thuần thiếu gia, chiếc vòng kia chẳng phải là tín vật truyền lại từ bao đời nay của tộc trưởng hay sao? Chẳng lẽ cô gái kia chính là vị hôn thê của người? Là con gái của chủ cửa hàng bách hoá này?” Trời ơi! Cô ta ăn cướp chính cửa hàng nhà mình, lại còn thô lỗ, trăng tráo có con với người khác? Tiêu rồi, đời này thiếu gia xem như diệt vong dưới tay cô ta rồi, thứ con gái đó sao có thể đem lại hạnh phúc cho thiếu gia tri thức nhã nhặn, không hại chúng sinh, dịu dàng lương thiện được đây?

Anh mím chặt khoé môi, u sầu nhìn cánh cửa vừa sập lại.

Cô ấy… đã mang thai ư? Mang thai con của người khác?

Họ vẫn chưa thành thân, sao cô có thể lén anh, có con với người khác trước?

Quy tắc của tộc Đông Nức đã dạy:

Tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ, đó gọi là tam tòng.

          Mẹ anh đã nói, vòng phượng là vật gia bảo của dòng họ Quý, người con gái nào đeo vòng phượng sẽ là đối tượng kết hôn gia tộc đã chọn cho anh, nhưng sao anh có thể theo, có thể quy thuận người vợ này được? Quả nhiên chẳng những bên nhà gái không nhớ hôn ước mà cô vốn không nghĩ sẽ phải kết hôn với anh? Nếu như nhà trai bị từ hôn, anh còn có thể nói là thuần khiết nữa sao?

Haizz…

“Thuần… Thuần thiếu gia, cuộc hôn nhân này xem ra không thành được rồi, chúng ta về tộc trước đi, rồi tính sau? Được không?”

“… Không.”

“Hả? Thiếu gia, người khăng khăng muốn ở với cô gái đó suốt nửa đời còn lại thật ạ?”

“Nếu đã thế rồi thì ta chính là người của cô ấy!”

“Tuy là thế, nhưng người không thể huỷ hoại bản thân được, với địa vị của người, bao nhiêu cô gái trong tộc mơ ước có được người hà tất phải chịu oan ức để… theo cái cô gái phong lưu thành thói ấy…”

“Con gái phong lưu một chút cũng chẳng sao.” Thủ tiết là chuyện của đàn ông trong tộc.

“Thuần thiếu gia, thủ tiết cũng không thể thành cơm ăn được, con gái không xấu, đàn ông không yêu, đó là lời nói nhảm nhí để làm hỏng con gái trong tộc, trước khi thành hôn đã kinh khủng như thế thì khó bảo đảm thành hồn rồi sẽ không bắt nạt người, tuy cô gái đó cũng có vài phần nữ tính, nhưng với hoàn cảnh của mình, chẳng lẽ người cho phép cô ta làm loạn bên ngoài, một nữ hai nam khiến người tức điên lên?”

“…”

“Thiếu… thiếu gia, người đừng mặc nhận như thế chứ!”

“… Chẳng sao, chỉ cần không bị từ hôn là được!”

“Thiếu gia à, giữ thanh bạch không quan trọng bằng hạnh phúc cả đời đâu!”

“Ý ta đã quyết, nói nhiều cũng vô ích.”

“Hu… Thuần thiếu gia… số người thật là khổ!”

“…”

*thị đồng1: Cậu bé theo hầu

Bình luận

Truyện đang đọc