VIÊN XUÂN

Một buổi sáng đẹp, đủ để xóa tan vô số đêm đen.

— Nhật kí An Viên

Sáng 29 Tết, Thẩm Hành Xuân và An Viên đã dán xong câu đối từ sớm.

Thẩm Thu kêu gào đòi ăn khoai lang nướng, bà nội bảo Thẩm Hành Xuân xuống hầm lấy mấy củ.

Thẩm Hành Xuân đáp một tiếng rồi ra ngoài, An Viên đi theo anh.

“Anh Xuân, em đi cùng anh.”

Thẩn Hành Xuân nói “không cần”, An Viên vẫn đi theo anh.

Nhà bà giờ đã có tủ lạnh, nhưng rau cần trữ mùa đông thật sự quá nhiều, rất nhiều thứ bà vẫn để trong hầm bên ngoài theo thói quen.

Thẩm Hành Xuân bê thang đưa vào từ miệng hầm, An Viên ở trên giữ đầu thang.

Thẩm Hành Xuân xuống tới nơi, thấy chân An Viên đã giẫm lên thang, Thẩm Hành Xuân ở dưới gọi An Viên một tiếng:

“Em ở trên đợi anh là được.”

An Viên không nghe anh, đã xuống mấy bậc rồi, Thẩm Hành Xuân sợ cậu ngã, cứ ở dưới đỡ thang đợi cậu.

Khi còn hai bậc nữa là tới nơi, An Viên không bước tiếp nữa, quay người, lưng dựa vào thang, dang tay muốn nhảy xuống.

“Anh, anh đỡ em đi.”

“Đừng nhảy, cẩn thận kẻo ngã.” Thẩm Hành Xuân còn chưa dứt lời, An Viên đã nhảy xuống.

Khi Thẩm Hành Xuân nói đã dang tay ra, An Viên nhảy thẳng lên người Thẩm Hành Xuân, hai tay vòng qua cổ anh.

Hai tay Thẩm Hành Xuân giữ đùi An Viên rất tự nhiên, sợ cậu rớt xuống, còn xốc cậu lên.

Cảm giác đầu tiên của Thẩm Hành Xuân chính là, mùi hương trên người An Viên dễ ngửi hơn mùi thuốc đông y anh uống mấy ngày nay nhiều quá, mùi hương này khiến anh hơi tham lam lưu luyến, hương sữa thoang thoảng, còn có chút hương thực vật xanh.

Cảm giác thứ hai là An Viên thật sự gầy quá, bây giờ An Viên phải 1m78 79 rồi, chiều cao thế này, ôm trong lòng lại như không có trọng lượng vậy.

Anh đang định đặt An Viên xuống, kết quả cánh tay An Viên ôm chặt cổ anh, cúi đầu ngửi nơi cổ anh, chau mày hỏi:

“Anh Xuân, anh hút thuốc à?”

Chóp mũi An Viên dán vào bên cổ Thẩm Hành Xuân, khi nói ít hơi thở mỏng manh phả lên cổ và làn da sau tai anh.

Thẩm Hành Xuân cảm giác được một cơn tê dại bắt đầu từ cổ, từng chút lan xuống dưới, ngấm sâu vươn dài, anh nuốt nước bọt, hỏi:

“Có mùi à?”

“Tuy có mùi thuốc đông y, nhưng vẫn có thể ngửi thấy một tí mùi thuốc.” An Viên lại cúi đầu ngửi.

“Có lẽ là ông hút thuốc, bị ám ít mùi thôi.” Thẩm Hành Xuân nói xong, ngón tay nhéo đùi An Viên. “Xuống đi.”

An Viên nhảy xuống khỏi người anh, giậm giậm chân, quay đi lấy khoai lang.

“Anh Xuân, lấy mấy củ thế?”

Thẩm Hành Xuân nhìn bộ dạng cúi đầu nghiêm túc chọn khoai lang của An Viên, cứ như người vô tâm vậy, anh suýt nữa quên mất mình xuống để lấy khoai lang.

Tuy đang ban ngày, nhưng tầm nhìn trong hầm không tốt lắm, ánh sáng ở miệng hầm chiếu lên lưng An Viên, An Viên không nghe thấy Thẩm Hành Xuân trả lời, hỏi lại một lần.

Thẩm Hành Xuân ồm ồm trả lời An Viên một câu:

“Lấy nhiều chút đi.”

An Viên gật đầu, nhặt mấy củ to, để trong tay.

Thẩm Hành Xuân lấy mấy củ nhỏ, nói:

“Củ nhỏ nướng dễ hơn, cho Tiểu Thu.”

Bà nội đang hấp bánh bao trong nồi, củi lửa trong lò đang vừa đẹp để nướng khoai.

Mấy củ nhỏ chín trước, khoai lang thơm nồng, Thẩm Hành Xuân khều ra một củ, bọc trong giấy, đưa cho An Viên.

Khoai mới nướng xong rất nóng, An Viên cầm qua giấy báo còn thấy nóng tay, hai tay đảo tới đảo lui, vừa đảo vừa cúi đầu thổi.

Thẩm Hành Xuân nhìn ngón tay An Viên đã đỏ ửng, lại lấy khoai lang trong tay An Viên đi, nói:

“Đợi một lát đi, anh bóc cho em, bóc xong là vừa kịp ăn.”

Nói rồi, anh quay đầu ho hai tiếng, An Viên ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cánh tay chống trên đầu gối, nhìn Thẩm Hành Xuân bóc vỏ khoai cho mình.

Khi Thẩm Thu chơi chán quay về, Thẩm Hành Xuân vừa bóc xong một củ, mới đưa cho An Viên.

An Viên thấy Thẩm Thu đã vào, lại thổi thổi khoai, đợi đến khi hết nóng hẳn mới cho Thẩm Thu.

“Ăn từ từ thôi nhé.”

“Cảm ơn anh Viên nhi ạ.” Thẩm Thu nói xong, cầm khoai ngồi trước An Viên, dựa vào lòng cậu, cầm khoai ăn từng miếng nhỏ.

“Là anh Xuân bóc vỏ cho em đấy.” Thẩm Hành Xuân ở cạnh nói.

“Là anh Viên nhi cho em mà.” Thẩm Thu nói. “Em không thấy anh bóc cho em.”

“Cái con bé vô lương tâm này.” Thẩm Hành Xuân chọc chọc bé.

Thẩm Thu cười khanh khách hai tiếng, Thẩm Hành Xuân lại bóc cho An Viên củ khác.

Một lớn một nhỏ cầm khoai lang bọc trong giấy báo ăn, vừa ăn vừa nói chuyện hihi haha.

Khi Lâm Hạo đến, Thẩm Hành Xuân mới bóc xong củ thứ ba, Lâm Hạo không hề khách sáo, lấy luôn từ tay cậu cắn một miếng to, nóng đến mức anh xuýt xoa liên tục, thè lưỡi nói khoai lang nướng thật thơm, còn nói:

“Từ ngoài sân đã ngửi thấy mùi rồi.”

An Viên nhủ thầm, đương nhiên ngon rồi, anh cậu nướng mà, có thể không ngon chắc.

“Chỉ mũi mày thính thôi.” Thẩm Hành Xuân dứt lời lại hỏi. “Về khi nào đấy?”

Lâm Hạo lại ngoạm một miếng khoai, tìm một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống, nuốt xong mới đáp.

“Về đêm qua, mấy hôm trước cứ đi đi về về nhà ngoại mẹ vợ tao suốt, sáng nay mới dậy đã chạy sang rồi, còn chưa ăn sáng cơ.”

Thẩm Hành Xuân cầm que cời lửa trong tay chỉ vào thành nồi nghi ngút khói.

“Trong nồi có bánh bao mới hấp xong, mày tự lấy đi.”

Lâm Hạo một tay cầm khoai, một tay giở nắp nồi, lấy ra hai cái bánh bao từ bên trong, bánh bao nóng quá, anh đặt thẳng vào cái bát bên cạnh, lại hỏi:

“Hai đứa mày ăn không?”

Thẩm Hành Xuân và An Viên đáp không ăn, họ mới ăn sáng xong.

Lâm Hạo lại quay sang hỏi Thẩm Thu đang ăn khoai lang.

“Tiểu Thu ăn bánh bao không?”

“Em ăn khoai lang ạ.” Thẩm Thu giơ khoai lang trong tay lên cho Lâm Hạo xem.

Lâm Hạo đóng luôn nắp nồi, ngồi về ghế đẩu nhỏ.

Thẩm Hành Xuân lật chỗ khoai còn lại, An Viên khom lưng nhìn vào trong, bên trong còn ba củ, nhưng đều lớn quá, chắc vẫn chưa chín hẳn.

Cậu bẻ nửa củ khoai của mình, đưa cho Thẩm Hành Xuân.

“Anh Xuân, anh ăn của em trước đi.”

Thẩm Hành Xuân lắc đầu, nói:

“Anh đợi lát nữa nướng xong rồi ăn.”

An Viên không thu tay về, đưa phần khoai trong tay lên trước mắt Thẩm Hành Xuân, đưa thẳng đến miệng anh.

Thẩm Hành Xuân rũ mắt, cúi đầu cắn một miếng, đón lấy phần khoai trong tay cậu.

Mắt Lâm Hạo cứ liếc qua liếc lại, nhìn tương tác giữa hai người họ, vốn đang ngồi cạnh An Viên, dịch ghế sang cạnh Thẩm Hành Xuân, dùng vai huých vai Thẩm Hành Xuân, nhìn anh bằng ánh mắt “mày với Tiểu Viên nhi là thế nào đấy”.

Thẩm Hành Xuân mặc kệ Lâm Hạo, không nói gì, cụp mắt, cầm que cời lật khoai liên tục.

Lâm Hạo thấy anh không đáp, lại dịch sang cạnh An Viên, khi nhìn An Viên mặt đầy dấu hỏi.

An Viên cầm khoai trong tay, chỉ cười với anh, cũng không nói gì.

Lâm Hạo nhìn phản ứng này của họ là biết vẫn chưa có tiến triển gì, thầm thở dài một tiếng, đoán không ra rốt cuộc là thế nào.

“Tiểu Viên nhi, bao giờ em đi?” Lâm Hạo vừa ăn khoai nướng vừa hỏi.

“Qua Tết đã.” An Viên đáp. “Vẫn chưa quyết định thời gian cụ thể.”

“Sau mùng sáu nhé.” Lâm Hạo nói. “Mùng sáu anh kết hôn, em với Đại Xuân làm phù rể cho anh đi, anh Phong với Vu Dương cũng là phù rể.”

“Anh Hạo, anh sắp kết hôn rồi à?” An Viên hơi bất ngờ.

“Anh đã nói với anh em rồi, còn hỏi nó năm nay em có về không, nó bảo không biết em có về không.” Lâm Hạo nói xong thì cười. “Vợ anh mang thai rồi, hihi, anh sắp làm bố rồi, cũng mới định ngày mấy hôm trước, còn định nhắn tin báo em cơ.”

“Chúc mừng anh Hạo nha, song hỉ song hỉ, tốc độ của anh Hạo được đấy, đã sắp làm bố rồi.”

“Vợ anh ban đầu bảo hai năm nữa hẵng cưới, nhưng anh muốn cưới cô ấy mà, hồi đại học anh đã muốn cưới, bây giờ đã tốt nghiệp hơn hai năm rồi, anh càng muốn hơn.” Lâm Hạo quay đầu liếc Thẩm Thu một cái, Thẩm Thu đang ở bên cạnh chơi một mình, không chú ý đến họ, quay lại nói nhỏ.

“Trước đây vợ anh nói đùa, nếu có bầu sẽ kết hôn, bây giờ cô ấy bầu thật, được ba tháng rồi, bác sĩ nói rất khỏe mạnh.”

Lâm Hạo giơ ba ngón ra, huơ với Thẩm Hành Xuân và An Viên, anh nói xong, lại ăn hết non nửa củ khoai còn lại, một mình ngồi đó cười hềnh hệch nửa ngày, khẽ tiếp:

“Hai người không biết đâu, tao muốn kết hôn với cô ấy lắm, từ cấp ba đến giờ, bọn tao đã ở bên nhau gần mười năm rồi…”

Thẩm Hành Xuân và An Viên cười cười, họ đều biết chuyện giữa Lâm Hạo và Lí như, ban đầu Lâm Hạo chuyển trường để theo đuổi Lí Như, một mình sang trường cấp ba vùng khác học, cũng may kết quả sau này tốt đẹp, bây giờ đều mừng thay anh, còn lần lượt nói “chúc mừng”.

Lâm Hạo hớn hở kể:

“Ra Tết hai chúng mày sang giúp tao, trước đám cưới có nhiều thứ cần chuẩn bị lắm, tuy thời gian hơi đường đột, nhưng những thứ nên có gì cũng không thể thiếu, sính lễ tao đã chuẩn bị từ mấy năm trước rồi, vốn muốn tổ chức ở nơi bọn tao làm việc, nhưng họ hàng bạn bè bọn tao về cơ bản đều ở quê, tao cũng không muốn vợ tao vất vả, nên tổ chức luôn ở quê.”

Khi Lâm Hạo kể chuyện không giấu nổi sự hào hứng, văng nước bọt tứ tung.

Thẩm Hành Xuân chán ghét dịch ghế sang bên, nói với An Viên:

“Lời này nó đã nói với anh hết tám trăm lần rồi, lần nào cũng văng nước bọt tứ tung, qua điện thoại cũng cảm nhận được nước bọt bay.”

Lâm Hạo bên cạnh nói một tiếng “đệch”, giơ chân đạp cẳng chân Thẩm Hành Xuân, nói:

“Có giỏi mày cũng kiếm người yêu đi, đến lúc ấy mày muốn văng nước bọt vào tao như nào thì văng thế nấy, mày đây đơn giản là ghen tuông đố kị, mày đố kị tao có vợ còn mày không có.”

Thẩm Hành Xuân cười nói với anh hai tiếng cút, lại dịch sang cạnh.

Lâm Hạo người gặp chuyện vui tinh thần sướng, càng nói càng hăng.

“Tiểu Viên nhi em mau xem kìa, trong mắt anh em có phải toàn là đố kị không, còn không cho người ta nói.”

Lâm Hạo nói đến đây, cũng không giấu không nhịn nữa, lên tiếng hỏi thẳng, hỏi chuyện hai người họ.

“Chuyện của tao đã xong rồi, thế hai đứa chúng mày thì sao?”

Thẩm Hành Xuân lại khều một củ khoai ra, nhân lúc nóng nhét cho Lâm Hạo.

“Ăn khoai đi, ăn khoai cũng không bịt nổi mồm mày.”

An Viên chỉ ngồi bên cười cười, không đáp.

Lâm Hạo cầm củ khoai lớn, lấy thêm một cái bánh bao, vừa ăn vừa hỏi Thẩm Hành Xuân:

“Đại Xuân, bao năm nay rốt cuộc mày đã yêu đương lần nào chưa? Sao lại không yêu? Có phải có người trong lòng không?”

Lời này của Lâm Hạo một nửa là nói cho Thẩm Hành Xuân nghe, một nửa là nói cho An Viên nghe.

Thẩm Hành Xuân nói:

“Không yêu tức là không yêu, đâu ra lắm lí do thế?”

Lâm Hạo nghe trong lời Thẩm Hành Xuân có chút than vãn, không hiểu ra sao, lại quay sang nhìn An Viên, hỏi:

“Vậy Tiểu Viên nhi thì sao, em ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng không yêu ai à?”

An Viên cúi đầu ăn một miếng khoai, lắc đầu, liếc mặt bên của Thẩm Hành Xuân qua khóe mắt, khi lên tiếng giọng rất khẽ, lại rất rõ ràng.

“Không có, em vẫn một mình, không yêu ai, trước nay đều không có, anh em không yêu đương em không biết vì sao, em không yêu, là vì trong tim em có một người.”

An Viên nói xong, đột nhiên lại muốn rút về, cậu vốn chỉ muốn nói nửa trước, nhưng đã nói ra ngoài miệng rồi, rút cũng không rút về được, đành để vậy thôi, lại cúi đầu ăn một miếng khoai.

Cổ họng Thẩm Hành Xuân vẫn hơi ngứa, ho hai tiếng, que cời trong tay rung lên, lại lật một củ khoai từ bên trong ra, hất thêm hai miếng củi đang cháy.

Miếng củi bắn thẳng lên mu bàn tay anh, Thẩm Hành Xuân không kịp tránh, bị bỏng giật một cái, anh đau quá rụt tay lại, quăng que cời ra đất, tay kia phủi lấy phủi để mu bàn tay bị bỏng.

An Viên vứt luôn khoai trong tay đi, túm cánh tay Thẩm Hành Xuân đi ra ngoài.

“Sao anh bất cẩn thế?”

Thẩm Hành Xuân không đáp, An Viên kéo anh ra múc một chậu nước mát xối cho anh nửa ngày.

Thẩm Hành Xuân chỉ thấy mu bàn tay bị nước lạnh xối đến mất sạch đau đớn, chỉ thấy lạnh, lạnh đến tận xương, An Viên cứ cầm tay xối mãi.

Anh rút ngón tay ra, An Viên nắm càng mạnh hơn, giọng điệu  còn hơi lạnh lùng.

“Đừng động đậy, xối thêm một lát.”

“Lạnh lắm.” Thẩm Hành Xuân nói.

“Nhịn một chút.” An Viên vẫn nắm.

Thẩm Hành Xuân không động đậy nữa, An Viên xối cho anh mấy phút liền, săm soi mu bàn tay bị bỏng của anh:

“Còn hơi đỏ, bôi ít thuốc trị bỏng nhé.”

An Viên kéo Thẩm Hành Xuân đi đâu anh đều ngoan ngoãn đi theo, khi bôi thuốc trị bỏng xong đi ra, Lâm Hạo vẫn đang ăn bánh bao, nhìn hai người họ cười.

Khi Thẩm Hành Xuân đi ngang qua Lâm Hạo, lấy chân đá anh.

“Còn cười, bạn bị bỏng cũng không biết đường quan tâm mấy câu à?”

“Có người quan tâm rồi mà.” Lâm Hạo đưa mắt liếc An Viên một cái. “Còn cần tao làm gì nữa, tao quan tâm cũng bằng thừa.”

Bình luận

Truyện đang đọc