VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Ông trời thì làm gì được chứ?
Lúc này có điện thoại thật là đúng lúc.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, cô lại không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có tâm trạng như đang xem trò vui.

Cô có phải cũng trở nên rất xấu rồi?
Hoắc Trì Viễn ngồi dậy, bấm nghe, tức giận lớn tiếng hỏi:”Chuyện gì?”
“Sao tự nhiên là tức giận vậy?” Hoắc Nhiên thái độ trêu chọc truyền đến.

“Nói xàm! Có việc gì?”
“Đương nhiên là có chuyện rồi!” Hoắc Nhiên nói xong, ngậm miệng cả nửa ngày, “Thật ta cũng không có chuyện gì to tát.

Hahahahahahaha, em chỉ muốn nhắc nhở anh một, làm chuyện này có rất nhiều phương pháp, ví dụ như dùng miệng, hay là…”
Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, Hoắc Trì Viễn liền cúp điện thoại, tắt máy, ném sang một bên.

“Chú, không phải ông Smith sao?” Tề Mẫn Mẫn ngồi dật, dựa vào đầu vai Hoắc Trì Viễn, tò mò hỏi.


Hoắc Trì Viễn xoay người đè lên cô:”Nha đầu, giúp anh!”
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn trừng mắt nhìn.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng đột nhiên nói muốn cô giúp.

Cô thì có khả năng giúp được anh cái gì?
Một giờ sau, Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt chạy vào phòng tắm.

Chú thật xấu xa!
Lúc xuất hiện ở nhà ăn, dáng vẻ Hoắc Trì Viễn tinh thần sảng khoái, trên mặt mang một nụ cười thỏa mãn, nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn cực kỳ chặt, như là sợ cô trốn đi.

Tề Mẫn Mẫn suy nghĩ đến mình và anh vừa mới tiếp xúc thân thể thân mật, đã nghĩ muốn bỏ bàn tay to của anh ra, thoát ra xa, không muốn đụng chạm tai họa này nữa.

“Hoắc tổng đường làm quan rồi mở.” Smith vui vẻ nói.

“Cũng thế.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt trả lời.


Thấy gáy của phu nhân Smith có dấu hôn anh có thể đoán được chiến trận kịch liệt thế nào.

Smith thoải mái cười to.

Sau khi ngồi xuống, Hoắc Trì Viễn và Smith bắt đầu nói chuyện công việc, Tề Mẫn Mẫn hàn huyên việc nhà với phu nhân Smith.

Sau khi ăn cơm, Hoắc Trì Viễn bắt tay với Smith: “Sáng sớm ngày mai năm giờ máy bay cất cánh đi thành phố B, trước tiên tôi phải đưa Tề Mẫn Mẫn về, Trịnh Húc sẽ thay tôi đưa hai vị đi.

Mr.Smith, see you!”
“See you!”
Hoắc Trì Viễn dẫn Tề Mẫn Mẫn rời đi.

Về đến nhà, ngay cả quần áo Hoắc Trì Viễn cũng chưa kịp thay liền đi vào thư phòng bắt đầu bận rộn.

Tề Mẫn Mẫn tắm rửa xong, nhìn thấy thư phòng còn sáng đèn, cô liền đi qua, thấy người bên trong đang gãi gãi đầu: “Chú à, em có thể vào sao?”
“Qua đây!” Hoắc Trì Viễn vẫy tay với cô.

Tề Mẫn Mẫn đi qua, muốn nhìn một chút xem anh đang làm gì, kết quả bị anh kéo một cái ngồi lên đùi.

“Đừng nhúc nhích!” Hoắc Trì Viễn nói cô, vẫn gõ chưa lên máy tính.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy quá nhiều thuật ngữ y học, vốn xem không hiểu, nhưng cũng không làm phiền anh, chỉ ru rú ở trong ngực anh, thi thoáng lại hôn nhẹ lên chiếc cắm kiên nghị của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc