VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Dụ Phượng Kiều hít một hơi thuốc lá, nhìn người phụ nữ khóc như hoa dí đính hạt mưa núp trong ngực Dụ Lâm Hải, mặt bà đầy chán ghét: “Đủ rồi, ở trước mặt tôi cô giả bộ cái gì? Không học thứ tốt, bản lĩnh câu dẫn mồi chài đàn ông hoàn toàn học từ cô ruột không biết xấu hổ của cô.

Vừa rồi không phải miệng mồm lanh lợi tranh cãi với tôi sao, lúc này sao lại ỉu xìu như vậy? Chờ người đàn ông của cô ra mặt hộ? Cô đừng quên, nó là con trai tôi đấy”.

Trác Huyên cắn môi, trong lòng hận muốn chết, nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, chỉ là hai mắt ngấn lệ, trượt xuống khỏi ngực Dụ Lâm Hải, cô ta quỳ xuống cầu khẩn Dụ Phượng Kiều.

“Cô Dụ, cháu biết cô vì xích mích với cô cháu nên rất ghét cháu, năm đó cô cháu và chú Thẩm yêu nhau thật lòng, giống như cháu và anh Hải, chúng cháu yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì năm đó nhà cháu xảy ra chuyện, cô lại… ngang ngược ngăn cản, cháu cũng sẽ không ra nước ngoài, sẽ càng không chia tay với anh Hải, vậy thì chúng cháu đã sớm kết hôn rồi, nói không chừng bây giờ cô đã có cháu bế…”
“Ha… Cô nằm mơ mộng đẹp cái gì thế?”
Quả thực Dụ Phượng Kiều nghe không vào, bà lạnh lùng cắt đứt lời của Trác Huyên: “Tôi nói cho cô biết cái đồ họ Trác, dù phụ nữ trong thiên hạ này chết hết, con trai tôi cô độc đến già, tôi cũng sẽ không để nó cưới cô vào cửa đâu, nghe rõ chưa?”
Mụ phù thủy già đáng chết này!
Trác Huyên cắn răng, hận không thể tiến lên lật xe lăn của bà, nếu không phải bà dùng thủ đoạn cường thế, nhà họ Trác bọn họ làm sao có thể đi đến bước phá sản, cô ta cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở ở nước ngoài như vậy!

Đều do người phụ nữ này làm hại, cô ta khao khát rút gân lột da bà thì mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng!
Dụ Lâm Hải chìa tay kéo Trác Huyên đứng dậy, anh ngăn ở trước mặt cô ta, đón lấy ánh mắt lạnh lùng của mẹ: “Mẹ, chuyện hôn nhân đại sự bản thân con có thể làm chủ, mẹ đừng hao tổn tâm trí như vậy.

Hà Chiếu, đưa phu nhân về”.

Trợ lý Hà đứng ở một bên, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, anh ta nhắm mắt lại mời Dụ Phượng Kiều rời đi.

“Con trai tôi đủ lông đủ cánh rồi, cũng bắt đầu biết đuổi mẹ đi, thật là giỏi”.

Dụ Phượng Kiều vỗ tay, bà cười lạnh: “Con trai, năm đó bố con phản bội mẹ, hại mẹ tàn phế đôi chân.


Nếu con dám cưới cô ta, hôm đại hôn của con, người làm mẹ này sẽ tặng con một phần quà lớn, không tin con cứ thử xem”.

Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng mẹ đoạn tuyệt tời đi, hai quả đấm bên hông chậm rãi nắm chặt, xương ngón tay vang dội, đột nhiên anh đập một cái trên tường khiến vách tường run lên.

Trác Huyên sợ hết hồn: “Anh Hải…”
***
Sau khi trừng trị Nam Nhã, Nam Mẫn liền quay về phòng tẩy trang, đi tắm.

Nhưng nằm trên giường cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu lặp đi lặp lại tài liệu liên quan đến Trác Huyên.

Thật ra thì cô đã sớm biết Trác Huyên là ai, cũng biết ân oán xích mích giữa nhà họ Trác và nhà họ Dụ, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Dụ Lâm Hải lại muốn cưới cô ta?
Đổi lại là cô, nếu có người dám cả gan cướp bố mình, hại mẹ tàn phế hai chân, lòng dạ muốn giết người phụ nữ kia cũng có, thậm chí muốn giết hết cả nhà bà ta, làm sao có thể qua lại thân thiết với người nhà của người đó được?
Dụ Lâm Hải nhìn trông cũng lý trí, không giống như người có bộ não tình yêu, chẳng lẽ anh cũng có tiêu chuẩn kép, chỉ đối xử như vậy với người phụ nữ mình thích?.


Bình luận

Truyện đang đọc