VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Bấy giờ Tống Kiêu vẫn chưa rời đi, nghe thấy câu “giám đốc Nam” mà nhất thời sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hiểu được “giám đốc Nam” mà Lý Long Thăng gọi là ai.

Cậu ta nhìn Nam Mẫn, đầu đầy dấu hỏi chấm: Không phải cô ấy họ Tống sao?
Tổng giám đốc Nam… giới giải trí làm gì có tổng giám đốc nào họ Nam?
Thế nhưng ngay sau đó, cái đầu đặc sệt như đổ keo của cậu ta lập tức bừng tỉnh, Tống Kiêu vỗ mạnh vào trán mình một cái!
Đồ đầu heo, tại sao cậu ta lại quên chứ, truyền thông Nam Tinh vốn là công ty phim ảnh dưới trướng tập đoàn Nam Thị, bà chủ lớn ở phía trên vốn họ Nam.

Vốn dĩ vị nữ hiệp này chính là tổng giám đốc Nam trong truyền thuyết này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy ha.

Nam Mẫn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Long Thăng: “Tôi cũng thấy kỳ lắm lắm, năm nay tôi gặp phải chuyện nhơ nhớp hơi nhiều, mà lần nào cũng gặp được tổng giám đốc Lý”.


Lý Long Thăng lúng túng cười gượng vài tiếng: “Có là là ý trời đó”.

“Nói hay lắm”.

Nam Mẫn mỉm cười, âm sắc thoáng lạnh đi: “Ông trời bảo tôi tiêu diệt ông, ta làm sao dám làm trái ý trời được?”
Tình cảm qua lại giữa họ và Tư Đạc không tệ, anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tỏ thái độ bàng quan, ngoại trừ lo lắng cho sức khỏe của Tư Đạc, điều khiến họ càng không yên tâm chính là tâm lí của anh ta.

Trước khi rời đi Hạ Thâm còn nghiêm mặt dặn dò Bạch Lộc Dư, kêu anh ta nhất định phải nhìn chằm chằm CCTV của khách sạn, người cũng phải trông coi cho tốt, đừng để những lời đàm tiếu truyền ra ngoài cho đến khi sự việc được sáng tỏ.

Nam Mẫn thì gửi những bức ảnh của Vương đại lão cho Hạ Thâm: “Anh ba, nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ nói với em”.

Hạ Thâm gật đầu đáp: “Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần quan tâm tới”.


Bạch Lộc Dư chen miệng: “Làm kiểm tra toàn diện cho Tư Đạc đi, chi phí khám bệnh và tiền thuốc gì đó anh lo rồi”.

“Tai vạ xảy ra trên địa bàn của cậu thì cậu đương nhiên phải chi trả rồi”, Hạ Thâm trừng mắt nhìn Bạch Lộc Dư, không nén được cơn giận mà dứt khoát kéo anh ta cùng nhau rời khỏi bệnh viện: “Làm ông chủ thì phải có trách nhiệm của ông chủ, cậu phải phụ trách toàn bộ quá trình”.

Bạch Lộc Dư chẳng ngờ bản thân giả vờ ưu việt lại tự lôi bản thân xuống nước, vô cùng oan uổng.

“Anh ba à, khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch không sai nhưng ông chủ là Bạch lão đại, không liên quan gì tới em, nên phụ trách thì cũng phải là anh ta… ôi chào, anh đừng đá em nữa mà, em đi em đi là được chứ gì?”
Nam Mẫn cùng Dụ Lâm Hải đều không nhịn được mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ gặp xui xẻo này của Bạch Lộc Dư.

“Anh cười cái gì?”, Nam Mẫn liếc xéo Dụ Lâm Hải.

Đúng là điển hình cho câu chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.

Nụ cười của Dụ Lâm Hải khựng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của Nam Mẫn lại không khỏi nhếch khóe miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc