VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Dụ Lâm Hải cau mày, trong lòng thoáng qua chút giễu cợt, nghĩ đến người phụ nữ trầm lặng và ít nói đó – có lẽ cô chỉ muốn anh cảm thấy cô khác biệt.

“Giám đốc Dụ, tôi đã sắp xếp người đi thành phố Mặc tìm kiếm rồi, có lẽ bà chủ về quê”.

“Không cần tìm nữa”, vẻ mặt Dụ Lâm Hải thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Đã ly hôn rồi thì không cần dính dáng gì đến nữa, cô ta đã lựa chọn rời đi một cách cao thượng, thì thành toàn cho cô ta”.

“…Vâng.

À, còn một chuyện nữa.

Là việc công!”
Trợ lý cảm thấy ông chủ không còn kiên nhẫn nữa, vội vàng nhấn mạnh là chuyện công việc.


Dụ Lâm Hải chỉ bật ra một chữ: “Nói”.

“Nhà họ Nam ở thành phố Nam xảy ra một số chuyện, mấy ngày trước người thần bí giúp tập đoàn Nam Thị hồi sinh cuối cùng cũng lộ diện, tin tức truyền ra nói là…cô cả nhà họ Nam đã trở về”.

Dụ Lâm Hải nhướng mày, cô cả nhà họ Nam? Không phải đã chết vào ba năm trước rồi sao?
Người ta đều nói quan mới nhậm chức ba đám lửa, còn Nam Mẫn vừa về đến Nam thị, đám lửa đầu tiên đã bùng cháy đến mức chó vội nhảy qua tường.

Cấp quản lý thay hàng loạt, mấy chục nhân sự quản lý cấp cao biến động, có nguyên lão, còn có thành viên ban giám đốc, trong đó bao gồm cả mấy lão thần có ý đồ ra uy với Nam Mẫn dưới sự dẫn dắt của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc hôm đó.

Mới sáng sớm văn phòng của Nam Ninh Bách đã chật kín người, có người đập bàn, có người đá ghế, gầm thét vang trời: “Tôi mặc kệ, tôi đã làm bao nhiêu năm trong tập đoàn Nam thị, không có công lao thì cũng có khổ lao, tại sao sa thải tôi? Nhà họ Nam các ông phải cho tôi một lời giải thích, gây náo loạn cả nửa ngày, chú cháu các ông gặp nhau cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa, hy sinh luôn cả tôi, tại sao chứ!”
Mấy người khác cũng càm ràm làm ầm ĩ đòi giải thích, gào đến đỏ mặt tía tai, nước miếng văng lên mặt Nam Ninh Bách, đâu còn chút vẻ ung dung điềm đạm đồ vest giày da thường ngày, tất cả đều lộ ra bộ mặt đáng sợ.


Nam Ninh Bách bị tiếng ồn ào cãi cọ làm cho đầu óc ong ong: “Các vị bình tĩnh, bình tĩnh…”
Nam Ninh Trúc lại ngồi trong góc chơi chuỗi phật châu mới có được, không nỡ buông tay, hoàn toàn bày dáng vẻ vương gia nhàn hạ cao cao tại thượng việc không liên quan đến mình, dù sao ông ta vẫn ngồi vững chắc trên vị trí phó chủ tịch.

Chỉ cần đao không đâm lên người ông ta, thích đâm ai thì đâm.

Nam Ninh Bách cố hết sức vỗ về đám thành viên ban giám đốc này, nhưng trong lòng cũng rất bình tĩnh, dù sao bất kể nhân viên cấp dưới biến động thế nào, chỉ cần ông ta ngồi vững vị trí chủ tịch, đừng ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta là được.

Thực ra danh sách biến động nhân sự, Nam Mẫn mang cho ông ta xem đầu tiên, cũng là kết quả sau khi bọn họ bàn bạc.

“Chú hai, hiện giờ Nam thị không bằng trước đây, căn cơ nhà chúng ta không vững vàng, thực sự không nuôi nổi đám người rảnh rỗi.

Để cứu vãn công ty, cháu đã tiêu gần hết số tiền tích lũy được mấy năm nay, nếu tiếp tục để mặc cho mấy con sâu mọt ở lại ăn mòn lợi ích tập đoàn, thì e rằng chúng ta chỉ còn nước bán nhà bán đất, theo cháu được biết, chú hai và chú ba vừa mua được mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc, muốn xây một sân golf…”
Con người một khi động đến lợi ích bản thân thì khỏi phải bàn, Nam Ninh Bách vốn cau mày trừng mắt lập tức đổi mặt, đập danh sách! Sa thải! Phải sa thải!
Kiên quyết không nuôi sâu mọt!.


Bình luận

Truyện đang đọc