VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Nam Ninh Bách cũng phải cắn răng, năm đó, ông ta để ý khu vườn hoa hồng trước, nhưng không đủ tiền nên mới bị anh cả cướp trước, ông ta thèm muốn trang viên này đã rất lâu, Nam Mẫn vừa chết, ông ta đã vội vã chuyển vào.

Khuôn mặt béo mập của ông ta cố nở nụ cười: “Tiểu Mẫn, chúng ta là người một nhà không nói lời khách sáo.

Bây giờ chú nói thế nào cũng là chủ tịch của tập đoàn Nam thị, hơn nữa chú cũng đã quen sống ở vườn hoa hồng này…”
“Thói quen có thể thay đổi”.

Nam Mẫn trực tiếp ngắt lời ông ta, vẻ mặt thản nhiên, giọng nhẹ nhàng: “Chủ tịch cũng có thể thay.

Chú hai, nếu chú muốn về hưu trước, cháu có thể sắp xếp”.

.

Đam Mỹ Sắc
Cô muốn tính rõ từng món từng món nợ với bọn họ, nhưng nếu bọn họ trả hết một lần, thì cô cũng không ngại.


Đồng tử Nam Ninh Bách nheo lại, thấp thoáng có dự cảm không ổn.

Trực giác lăn lộn trong thương trường mấy năm nay nói với ông ta, trước khi chưa hoàn toàn làm rõ con át chủ bài của đối thủ, thì không nên hành động hấp tấp.

Lần này Nam Mẫn trở về từ cõi chết, khiến ông ta cảm thấy cô đã khác trước đây, dường như trở thành con người khác, toàn thân đều toát ra vẻ âm hiểm, giống như anh cả nhẫn tâm độc ác của ông ta.

Ông ta đờ người cười nói: “Tiểu Mẫn à, chúng ta có thể chuyển đi, nhưng tốt xấu gì cũng cho nhà chú thời gian chứ, cháu xem nhà chú… nhiều đồ thế này”.

Nam Mẫn thấy chú hai lại giở bộ mặt khi đối diện với bố cô, trong lòng lạnh lùng cười.

Ông ta tính chuẩn hai bố con bọn họ mềm lòng, không nỡ đuổi cùng giết tận người nhà của mình.

“Được, cháu cho nhà chú thời gian”.

Nam Mẫn không đuổi bọn họ nữa, dù sao cô cũng về rồi, nếu họ có thể yên lòng sống tiếp mới coi là bản lĩnh của họ.

Quay người đi về phòng của mình, một bình hoa đột ngột đổ xuống đất, chặn lối đi của cô, Nam Mẫn cúi lưng nhặt lên, ánh mắt thản nhiên lướt trên bình hoa, Nam Ninh Bách nhân cơ hội đi đến tỏ ra ân cần.


“Cháu gái, đây là bình hoa đẹp, chú đã tốn số tiền lớn mua về, nghe nói là sủng phi Đổng Ngạc thị của vua Thuận Trị đã dùng nó để cắm hoa, nếu cháu thích, chú hai nén đau tặng cho cháu”.

Đôi môi đỏ của Nam Mẫn cong lên chế giễu, tiện tay ném đi, bình hoa rớt xuống đất choang một tiếng giòn tan, vỡ vụn lả tả.

Nam Ninh Bách lòng đau như cắt, thì nghe thấy một câu thản nhiên bên tai: “Đồ giả”.


Đêm khuya tĩnh mịch, trang viên nhà họ Nam ầm ĩ cả một ngày cuối cũng cũng được yên tĩnh chốc lát.

Nam Mẫn tắm rửa lau khô tóc, thay bộ quần áo giản dị, đến phòng của bố mẹ, trên bàn bày di ảnh của họ, bố vừa điển trai vừa khôi ngô, mẹ xinh đẹp nho nhã lại không mất vẻ mạnh mẽ.

Khoang mắt cô ướt nhòe, tiến lên sờ di ảnh của bố mẹ, nghẹn ngào: “Bố mẹ, con gái về rồi”.

Nam Mẫn quỳ trước mặt bố mẹ, cả người trống trải, cô đơn.

Bố mẹ qua đời ba năm trước.

Ba năm trước, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Lúc đó, cô vẫn là tiểu công chúa sống trong khu vườn hoa hồng vô lo vô nghĩ, mỗi ngày ngoài việc học các loại kiến thức, tham gia các cuộc thi, niềm vui lớn nhất là lên mạng lướt xem những thông tin liên quan đến Dụ Lâm Hải..


Bình luận

Truyện đang đọc