VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Đọc sách một lát, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì cửa phòng lại bị gõ vang, giọng Nam Nhã vang lên bên ngoài: “Nam Mẫn, chị mở cửa ra cho tôi! Tôi biết chị có ở nhà! Chị đã có gan tranh giành đàn ông thì có gan mở cửa ra!”
“…”
Nam Mẫn nhíu mày, cô ta bị Vương Tuyết Cầm nhập hả?
Cô mang dép lê đi mở cửa, đập vào mắt là gương mặt đỏ bừng của Nam Nhã, mùi rượu xộc vào mũi.

Nam Mẫn ghét bỏ che mũi lại: “Cô uống hết bao nhiêu rượu hết?”
“Chị quản được chắc!”
Nam Nhã thật sự say rồi, đứng thôi cũng lảo đảo, gương mặt tròn tròn đỏ hồng như quả gấc, mặt trái còn đỏ hơn mặt phải, trên đó có dấu tay rất rõ ràng.

Nam Mẫn giữ mặt cô ta quan sát dấu tay đó, nhíu mày: “Tần Giang Nguyên đánh hả?”
Trên mặt Nam Nhã không chỉ có dấu tay, mà khóe miệng còn có vết xanh tím.

Bị Nam Mẫn chạm vào, chạm trúng vết thương khiến cô ta đau đến nỗi run run, hất tay Nam Mẫn, mùi rượu nồng nặc phun ra: “Ai cần chị lo!”

Lòng Nam Mẫn không bao la như biển Thái Bình, nên cô cũng lười quan tâm, nhàn nhã tựa vào cửa nhìn cô ta say khướt.

Nam Nhã đỏ mắt trừng Nam Mẫn.

“Đều tại chị, nếu tối nay chị không làm anh Nguyên mất thể diện trước mặt bao nhiêu người như thế thì tâm trạng anh ấy đã không tệ đến vậy.

Nếu tâm trạng anh ấy tốt, anh ấy cũng sẽ không đánh tôi”.

Cô ta sờ má trái của mình, cảm giác đau rát đó vẫn chưa tan đi.

Tối nay Tần Giang Nguyên thiếu điều vung tiền như rác vì Nam Mẫn khiến Nam Nhã ghen tị muốn chết, buổi đấu giá vừa kết thúc, cô ta đã ghen tuông kiếm chuyện với anh ta, kết quả là anh ta không dỗ dành như bình thường, còn cho cô ta một cái tát.

Khi Tần Giang Nguyên ra tay đánh mình, cả người cô ta chợt ngẩn ngơ, lỗ tai ong ong suốt nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.


Anh ta lại tức giận: “Cô nói đủ chưa? Mỗi mình cô có miệng chắc, lải nhải suốt ngày! Cô mà cũng dám ghen tị với Nam Mẫn hả, không tự soi gương lại mình xem, cô có điểm nào so được với người ta?”
Nam Nhã đau, lại uất ức.

Nhưng cô ta sợ hãi nhiều hơn.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Giang Nguyên dám bám theo Nam Mẫn như cái đuôi nhỏ, cô ta phải mất không biết bao nhiêu công sức mới khiến anh ta từ bỏ, ở bên mình.

Nếu anh ta đổi ý, không chịu cưới cô ta nữa thì phải làm sao?
Nghĩ tới đó, cô ta lại bắt đầu hoảng hốt.

Nam Mẫn không biết được những suy nghĩ trong lòng cô ta, khoanh tay nhíu mày nói: “Không bàn đến việc tôi khiến Tần Giang Nguyên mất mặt tối nay, anh ta mất hứng lại ra tay đánh cô, cô không tìm người ta đánh trả, lại chạy tới chỗ tôi giương oai làm gì?”
“Tôi muốn tìm chị đấy!”
Nam Nhã chỉ vào Nam Mẫn, ánh mắt đầy chán ghét chửi mắng: “Chị đắc ý lắm phải không, nhiều người đàn ông tranh giành nhau vì chị, chị như tiên nữ vậy ha.

Cái gì mà anh Dụ ở thành phố Bắc, cậu ấm nhà họ Phó ở thành phố Dung, đều là cậu ấm cô chiêu, nhân vật máu mặt tiếng tăm lừng lẫy, thảo nào chị chẳng thèm Tần Giang Nguyên, thì ra là chị được tên đàn ông khác cho ăn no rồi.

Ba năm mất tích đó, có phải chị đang vui vẻ bên người đàn ông khác không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc