VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dòng chữ “nội dung liên quan 18+” trên màn hình quá dễ thấy.  

Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên: "Tại sao mỗi lần anh xuất hiện, tôi lại bị chặn."  

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, giống như một màn đêm đen che phủ mất ánh sao, một cái hố đen che khuất trong tĩnh mịch câu dẫn người khác, vô cùng đáng sợ.  

“Trách tôi sao?” Anh khẽ mím môi, âm cuối nghe nhẹ nhàng cùng với một nụ cười.  

Khương Mạn gật đầu: "Là lỗi của anh."  

Bạc Hạc Hiên nhướng cơ thể lên, liếc nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, "Có ăn khuya không?"  

Đôi mắt của Tiểu Bắc ở bên cạnh mở to, bữa ăn khuya?  

Cậu ta đã ở bên cạnh Bạc Hạc Hiên làm việc hai năm, chưa bao giờ thấy anh ăn bất cứ cái gì sau tám giờ!  

Advertisement

Chuông điện thoại cắt ngang lời tiếp theo của Khương Mạn, cô nhìn thông báo trên điện thoại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Khi ngẩng đầu lên nhìn Bạc Hạc Hiên thì lại trở lại dáng vẻ không đếm xỉa tới:   

"Không ăn, chúc ngủ ngon."  

"Chúc ngủ ngon."  

Bạc Hạc Hiên lướt qua màn hình điện thoại của cô và cùng Tiểu Bắc ra khỏi phòng.  

Sau khi cửa đóng lại, ánh mắt Khương Mạn thờ ơ nhìn  từ “mẹ” trong ghi chú cuộc gọi. Kí ức về nguyên chủ trước khi chết hiện lên trong đầu cô.  

Những lời khó nghe, cay nghiệt của người phụ nữ đó vẫn văng vẳng bên tai. Khương Mạn không vội trả lời, đợi điện thoại đổ chuông đủ 30 giây, chuẩn bị tự động cúp máy mới bấm nút nghe.  

Giọng nói hổn hển, tồi tệ của người phụ nữ từ điện thoại truyền tới:  

"Khương Mạn, mày bị điên à, mày phải làm mất mặt của tao mới cam lòng, đúng không?"  

"An phận một chút thì có thể chết sao? Sớm biết như vậy thì lúc đó tao ném mày xuống sông dìm chết mày, đúng là cục nợ, có phải mày muốn tao không được sống yên ổn không?"  

"Tề Lỗi là một nghệ sĩ ký hợp đồng với Hoa Thị. Mày gây rối khiến Hoa Thị bị tổn thất mất bao nhiêu tiền. Cổ phiếu tụt bao nhiêu, mày có biết không?”  

Đôi mắt đẹp của Khương Mạn cong lên cười: "Tổn thất bao nhiêu tiền? Nói ra cho tôi vui một chút."  

“Khương Mạn!” Người phụ nữ gầm lên trong điện thoại: “Cô bị điên à? Tôi cảnh cáo cô, hãy lập tức ra thông báo xin lỗi Tề Lỗi và thừa nhận mọi chuyện đều do cô bày ra để vu khống anh ta.”  

"Nếu cô còn muốn nhận tôi là mẹ thì thành thật  nghe lời cho tôi."  

Ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt Khương Mạn, giọng nói giễu cợt: "Con gái của bà đã chết từ lâu rồi, bà là ai vậy?"  

"Muốn tôi tha Tề Lỗi sao? Được, bảo Hoa Viện quỳ trước mặt tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc một chút."  

Nói xong, Khương Mạn cúp ngang, tiện tay thay đổi tên danh bạ và cho số đó vào danh sách đen. Tại biệt thự Vân Sơn, Lý Vân bị Khương Mạn  cúp điện thoại, sau khi gọi lại vài lần chỉ nhận được thông báo đã tắt máy.  

“Con khốn đó trả lời thế nào?” Giọng một người phụ nữ vang lên từ phía sau.  

Lý Vân quay đầu lại, có chút lúng túng: "Nó tắt máy rồi."  

Không xa phía sau bà ta, một người nữ trẻ tuổi ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da thật, dù là ở nhà nhưng cũng ăn mặc sang trọng.  

Sắc mặt Hoa Viện thay đổi khi nghe được lời này, cô ta lạnh lùng đứng lên: "Đây là lời bà nói, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà?"  

"Viện Viện, con cho dì thêm một cơ hội, dì sẽ khiến nó nhất định phải nghe lời."  

Khi đối mặt với Hoa Viện, thái độ nịnh nọt của Lý Vân có đôi phần khiêm tốn.  

“Hừ, bà không có cơ hội nữa rồi.” Hoa Viện cười nhạo: “Lần này tự tay đánh chết bà lại là con gái ruột của bà!  

"Vốn dĩ Tề Lỗi là một tên bỏ đi. Nếu không phải bà lén yêu đương vụng trộm với anh ta bị người ta chụp được, vì thể diện của cha tôi tôi sẽ không cho đôi cẩu nam nữ các người cơ hội nào nữa."  

Sắc mặt Lý Vân tái nhợt, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô ta: "Viện Viện, thật sự là dì nhất thời hồ đồ, chuyện này nhất định đừng để cha con biết."  

"Nếu ông ấy biết, nhất định sẽ giết dì mất!"  

“Đó là chuyện của bà.” Hoa Viện nâng cằm nhìn Lý Vân khinh thường như đang nhìn một con chó: “Ồ, đúng rồi, hình như nhân tình của bà không biết Khương Mạn là con gái bà nhỉ?"  

Lý Vân sắc mặt càng ngày càng khó coi.  

Hoa Viện cười ha ha nói: "Lúc này Tề Lỗi chó cùng rứt giậu. Hai người coi như là một đôi vợ chồng hoạn nạn. Khương Mạn là con gái của bà, Làm sao có thể tiêu diệt cô ta? Có lẽ bà ra tay sẽ có sức thuyết phục hơn bất cứ ai."  

Đôi môi của Lý Vân run lên, đâu có giống dáng vẻ của phu nhân.  

“Dì không hiểu… Rốt cuộc Khương Mạn với con có thù hận gì?” Trong ấn tượng của Lý Vân, sau khi gả vào nhà họ Hoa, bà ta đã cắt đứt liên lạc với Khương Mạn, hận không thể khiến con của chồng trước vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt mình nữa.  

Hoa Viện và Khương Mạn cũng không gặp riêng nhau quá vài lần.  

“Sự tồn tại của cô ta chính là cái tội!” Trong mắt Hoa Viện lóe lên một tia đố kỵ: “Chỉ có thể trách bà sinh ra một con khốn!  

"Tôi muốn cô ta thân bại danh liệt!"  

"Dì Lý, nếu không muốn bị con gái của mình liên lụy, tôi khuyên dì hãy thông minh một chút, mau chóng vì việc lớn mà giết cô ta đi!"  

Hoa Viện cúi xuống vỗ nhẹ vào mặt Lý Vân, đứng dậy nhấc cái chân  ra khỏi người bà ta. Lý Vân cúi đầu nhục nhã nhìn cuộc gọi của Khương Mạn trên màn hình, lòng tràn đầy căm hận.  

...  

Livestream của Khương Mạn lần thứ hai vi phạm, lần này chạy cũng không thoát khỏi hotsearch. Theo manh mối từ  chi tiết cờ thưởng bên công an tặng, một số cư dân mạng loại bỏ ba người ra khỏi đối tượng bị tình nghi, mọi chuyện đã trở nên sáng tỏ.  

(Diên viên võ thuật Khương Mạn đánh những tên cướp chuyên nghiệp và đá bay phần tử cặn bã của xã hội!)  

(Fan Bạc Thần xin lỗi chị gái, trách tôi mắt mù hiểu lầm đã làm tổn thương đồng minh)  

(Tôi là người duy nhất tò mò về lý do tại sao cờ thưởng lại ở chỗ của Bạc Thần sao?)  

(Lúc này muốn giết luôn quản trị viên để tế trời!)  

(Tề trời)  

Tin nhắn riêng của văn phòng đại diện cho Bạc Hạc Hiên sắp nổ tung. Với tư cách là trợ lý của Bạc Hạc Hiên, Weibo của Tiểu Bắc cũng đã bị lộ từ lâu, những tin nhắn riêng tư lúc này cũng chất thành đống như núi.  

Sau khi bọn họ trở về phòng riêng của mình, Tiểu Bắc đã gửi cho Bạc Hạc Hiên một tin nhắn WeChat:  

(Boss, fan đang hỏi về chuyện chị Khương Mạn, có cần trả lời không?)  

Sau khoảng mười phút, Bạc Hạc Hiên trả lời.  

(Trả lời)  

Về cách trả lời như thế nào, một chữ cũng không nhắc đến.  

Tiểu Bắc suy nghĩ, tối nay bị boss gọi tới, khi đến thì thấy boss đang xem livestream của Khương Mạn.  

"Chẳng lẽ hôm nay boss cố tình lộ mặt sao? Thanh minh cho chị Khương Mạn?"  

"Mình đúng là thông minh!"  

"Boss quả nhiên là một người sếp tốt dù bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp."  

Bạc Hạc Hiên thay xong đồ ngủ và thấy tin nhắn đến liên tục trong nhóm WeChat của văn phòng đại diện. Khi anh bấm vào, đó là tiếng hét lên của Cố Trầm:  

"Tiểu Bắc, cậu đang nói linh tinh gì trong nhóm fan vậy! Thu hồi! Thu hồi cho tôi!"  

Tiểu Bắc gửi tin nhắn thoại, với một giọng nói đáng thương:   

"A? Là boss yêu cầu em trả lời mà. Em chỉ nói sự thật, sao anh lại hung dữ với em..."  

Điện thoại của Bạc Hạc Hiên lại rung lên, một tin nhắn từ Khương Mạn hiện lên.  

(Anh Bạc khách sáo rồi, có thể cảm động, nhưng thực sự không nhất thiết phải khóc lóc như vậy.)  

Góc mắt Bạc Hạc Hiên khẽ nhếch lên, nhấp vào đường link do Khương Mạn gửi tới. Bên trong là đoạn tin nhắn thoại của Tiểu Bắc trong nhóm fan đã bị fan ghi lại và đưa lên mạng, thành công leo lên top hot search!  

#Bạc Thần khóc lóc cảm ơn#  

Đại khái là giọng nói như thế này:  

Tiểu Bắc: "... Trong vụ tai nạn xe lần trước, boss bị thủy tinh đâm vào gáy, suýt bị đâm vào động mạch liền rơi vào hôn mê."  

"Chị Khương Mạn giống như một anh hùng từ trên trời xuống, một vị Bồ tát cứu khổ cứu nạn, chị ấy đã kéo cửa xe, cứu boss và tôi ra. Sau khi cứu chúng tôi, chị ấy cũng hôn mê. Thật sự là một người tốt bụng hy sinh vì người khác... "  

Bình luận

Truyện đang đọc