VỢ NHẶT

Tố Như lờ mờ tỉnh dậy cảm giác đầu mình vẫn hơi choáng váng, theo bản năng bình thường cô sẽ đưa tay lên dụi qua mắt mình để nhìn dõ hơn nhưng hôm nay cô tay cô không thể cử động được. Lúc này cô mới sự nhớ lại và mới tỉnh táo hẳn. Cô đang hoảng loạn vì tay chân mình bị trói chặt vào một chiếc ghế và ở trong một gian phòng tối đen chỉ có một chiếc bóng đèn nhỏ trên đầu cô. Cô cố gắng cự động thật mạnh để dây trói có thể nới lỏng ra. Khi cô đang cố gắng thoát ra thì ở bên ngoài hai tên to con lực lưỡng đi vào và tiến lại chỗ cô, có cảm giác nguy hiểm nên nàng giãy giụa mãnh liệt. Nhưng sức của nàng không thể chống cự lại hai tên kia. Bọn chúng cởi trói cho cô rồi kéo cô đi mặc cho sự trống cự mạnh mẽ của cô, cô không thể làm gì ngoài việc kêu lên những từ ngữ không rõ do bị bịt miệng.


Hai tên đó đưa cô sang một gian phòng khác và đưa cô ra giữa căn phòng nơi nàng đang nằm ở dưới nền đất lạnh lẽo. Trên người nàng thì đầy những vết thương lớn nhỏ, máu thì chảy dòng dòng từ trên trán xuống dưới mặt. Cô nhìn thấy mà lòng đau đớn vô cùng cố giãy giụa để thoát ra và chạy thật nhanh đến chỗ nàng nhưng vô ích.

Từ chỗ ngồi ở trong bóng tối một tên nam nhân bước ra, hắn mặc một bộ com-lê chỉnh tề gương mặt thì khá điển trai đi đến chỗ nàng. Cô nhìn hắn ta và nhận ra hắn ta sau một hồi suy nghĩ, hắn chính là Lâm Thiên Kỳ con trai lớn và là người thừa kế tập đoàn Gia Lâm. Nhưng do Hắc Vân nhúng tay vào nên tập Gia Lâm đã phá sản và buộc phải bán lại cho Vân Thị với một cái giá cực kì rẻ. Hôm nay không lẽ hắn ta định trả thù lại sao. Lâm Thiên Kỳ lại chỗ của nàng ngồi xuống nắm lấy tóc nàng kéo lên hướng về phía cô.


"Hắc tổng nhận ra ai kia không" Hắn vừa nói mắt vừa hướng về phía cô. Nàng cũng nhìn theo hướng của hắn, lập tức nhãn cầu của nàng mở căng hết cỡ khi thấy cô đang đứng đó khóc trong tuyệt vọng.

"THẢ EM ẤY RA THẰNG CHÓ KIA. MAU THẢ RA KHÔNG TAO SẼ Gϊếŧ CHẾT MÀY, TAO SẼ Gϊếŧ CHẾT MÀY." Nàng quay ra phía hắn mà gào thét vào mặt hắn ta, khéo mắt thì đỏ ngàu, sâu bên trong ánh mắt là sự tức giận đến tột cùng. Thấy bộ dạng của nàng như vậy hắn cười hả hê và đứng lên.

"Mày muốn gϊếŧ tao hả? Đáng tiếc người chết chính là mày" Hắn vừa nói dứt câu lập tức sút thẳng một cú vào bụng nàng làm nàng lăn đi mấy vòng.

Tố Như nhìn thấy nàng bị đánh như vậy lòng đau sót vô cùng. Cô quay sang và thấy ở đai lưng tên kia có một khẩu súng liền lập tức cắn tay tên kia và cướp lấy khẩu súng của tên kia và chạy nhanh đến chỗ nàng.


Cô đỡ đầu nàng dậy để ở trong lòng mình. Khuân mặt xinh đẹp đến quyến rũ của nàng giờ đây đã thành một khuân mặt đầy máu và vết thương, tim cô như ngừng đập và đau nhói khi thấy nàng như vậy.

"Vợ à! Đừng khóc chị không chết được đâu, chị còn phải cưới em về và tổ chức cho em một đám cưới thật hoành tráng nữa chứ, vậy nên chị còn sống dai lắm" Nàng vẫn còn nhe răng ra đùa cợt để cho cô bớt lo đi. Mọi hàng động cử chỉ của hai người đều thu gọn trong mắt Lâm Thiên Kỳ.

"Hai người yêu nhau sao? Con gái yêu con gái. Hừ đúng là kinh tởm" Hắn nhìn hai người với ánh đầy sự khinh bỉ và ghê tởm.

"Mày im... cho tao, thằng vô dụng như mày thì hiểu cái đéo gì" Nàng từ từ đứng lên lảo đảo đi về hướng của hắn.

"Chết đến nơi còn già mạnh mồm. Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không. Lũ chúng mày chỉ là một lũ cặn bã trong cái xã hội này thôi, chúng mày nên chết quách đi sống làm đ** gì cho chật đất, bọn mày sống chỉ là ăn bám vô cái xã hội này mà thôi hừ"
Hắn vừa dứt lời lập tức nàng nhổ nước bọt vào mặt hắn. Lâm Thiên Kỳ gượng quá hóa giận lập tức đạp nàng một cước, kêu đàn em lên đánh nàng.

"Chúng mày đáng chết con đàn bà này cho tao" Một đám người nhảy vào đánh nhưng đều bị nàng đánh cho nằm liệt dưới đất. Có một tên định đánh lén sau cô nhưng chưa mất đến ba giây đã bị cô đánh cho nằm co dưới đất. Cô khiến cho nàng cũng khá ngạc nhiên. Nhân lúc nàng sơ hở một tên tay sai của hắn cầm mã tấu xông vào định đánh nàng, nhưng chưa kịp động đến nàng đã bị cô cho ăn một phát đạn và nằm luôn xuống đất. Cô tiếp tục bắn hết những tên tấn công nàng. Mọi phát súng của cô đêu chuẩn xác và bắn đúng vào những điểm yếu trên người tuy không lấy mạng bọn chúng nhưng cũng làm bọn chúng khó mà có thể tính mạng về sau. Lâm Thiên Kỳ đứng đó nhìn thấy từng tên từng tên thuộc hạ của mình nằm xuống cũng cảm thấy tức giận và cảm thấy bọn chúng toàn lũ vô dụng. Hắn liền cẩm ngay một cây mã tấu lao đến chém nàng. Cô tính bắn cho hắn một phát nhưng súng lại hết sạch đạn đúng lúc này. Thấy hắn sắp chạy đến chỗ nàng cô liền hét to lên.
"CẨN THẬN ĐẰNG SAU" Nghe thấy tiếng cô Hắc Vân vội quay ra đằng sau thì thấy hắn sắp chém mình tới nơi tiếp đến là một dòng máu bắn vào mặt nàng.

Mắt àng mở ta hết cỡ vì người chịu nhát dao đó không phải nàng mà là cô. Cô đã lao mình đến đỡ nhát chém đó thay cho nàng. Sau khi bị chém cô lập tức ngất đi vào lòng nàng.

"NHƯ NHƯ TỈNH LẠI TỈNH LẠI ĐI" Nàng ôm chặt lấy cô mà gào thét, nước mắt nàng chảy ra từ khéo mắt. Nàng ôm chặt lấy cơ thể đầy máu của cô mà khóc.

"Giờ tao sẽ cho mày đi cùng nó haha" Hắn đang định chém một phát nữa vào nàng thì lập tức có tiếng đạp của mạnh. Vũ Phong đem theo người đến xông thẳng vào.

"LÃO ĐẠI..." Vũ Phong vừa vào đã thấy người nằm la liệt trên đất và Lâm Thiên Kỳ đang định chém lão đại của hắn.

"MAU ĐEM XE ĐẾN ĐÓN LÃO ĐẠI VÀ ĐẠI TỶ, CÒN BỌN MÀY BẮT HẾT LŨ CHÚNG NÓ LẠI" Vũ Phong ra lệnh cho bọn đàn em và lập tức chạy đến chỗ nàng. Lúc này do bị mất máu quá nhiều nên nàng cũng ngất đi nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc