VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

"Tại sao anh nói cho tôi chuyện này?" Tô Hiểu Du nhìn anh ta với dáng vẻ nghi ngờ. Nếu là anh trai của Cố Minh Minh lẽ ra phải giúp đỡ cô ta, hà cớ gì vạch áo cho người xem lưng như vậy.

"Chúng tôi không phải mối quan hệ như cô nghĩ!" Cố Dương Mịch nhíu mày, tỏ vẻ bực bội.

"Hai người là anh em, có gì mà không phải mối quan hệ như tôi nghĩ chứ?"

"Chết tiệt! Cô im ngay." Cố Dương Mịch đứng bật dậy, mắt trừng lên nhìn cô, tay thắt chặt nổi vài đường gân xanh.

Cô sợ hãi im bặt, anh ta không định đánh cô đấy chứ. Nam tử hán đại trượng phu không động tay với đàn bà nha. Xem ra cô chọc vào nỗi hận của anh ta thật rồi, không nên hỏi nhiều thì hơn, cứ biết thế đã. Nhưng lần đầu tiên nghe Cố Dương Mịch chửi thề, có chút kinh ngạc.

Cố Dương Mịch hít một hơi lấy lại bình tĩnh, ngồi phịnh xuống day hai thái dương vẻ mệt mỏi. "Đi đi."

"Đi đâu?" Cô nhăn mặt. Gọi cô đến rồi lại đuổi cô đi. Tên này xem ra ngày càng khó ưa, càng già càng khó tính.

"Đi ra khỏi đây!"

Cô lấy đà đứng phắt dậy đi ra phía cửa. Tưởng cô muốn ở lại đây lắm sao, chẳng qua cũng chỉ là cấp trên mà sai bảo người khác như người hầu vậy.

Đi được vài bước lại lo lắng, không biết bây giờ Trần Phong đã xoay sở ra sao rồi. Có nên gọi tới hỏi thăm tình hình hay không.

Đầu dây tút hàng dài một hồi cuối cùng cũng có người nhấc máy. "Hiểu Du?"

"Anh ổn không? Chuyện sáng nay em không hề biết." Cô bối rối, tay cầm chắc điện thoại.

Anh nâng khóe miệng cười thầm nói. "Anh mới biết, chuyện đâu còn có đó, anh sẽ cố gắng giải quyết em đừng lo." Các bài viết hay những lời độc địa bàn tán về cô đều bị xóa bỏ cả, hiện tại anh chỉ cần giữ những bài viết nói về người phụ nữ của anh trên mạng xã hội một ngày. Tin tức sẽ lan truyền nhanh chóng, từ giả sẽ thành thật. Lục Tiêu Bá, tôi xem anh cướp cô ấy từ tay tôi bằng cách nào! Tôi sẽ không để mất cô ấy thêm một lần nào nữa.

"Em biết kẻ đã hại em là ai. Chúng ta gặp nhau chút."

"Em đang ở đâu? Anh đón em."

"Công ty TP."

Trần Phong chợt ngớ người. Biểu cảm kinh ngạc, ngay sau đó dập máy, xuống hầm lái xe nhanh về phía đầu thành phố. Cô chính là làm ở công ty con của anh sao? Sao anh không biết điều này cơ chứ!

Hai mươi phút sau Trần Phong đã nhìn thấy Tô Hiểu Du đứng đợi dưới tòa nhà lớn, đầu dáo dác tìm kiếm thứ gì đó. Đã làm cô phải đợi lâu rồi, hôm nay đường cao tốc ùn tắc giao thông nên anh cũng không thể làm gì được. Chưa kịp xin nhang sang đường Trần Phong đã thấy bóng dáng một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt Tô Hiểu Du. Từ khoảng cách này chỉ có thể thấy bộ dạng thất thần đầy lo lắng của cô. Người trong xe là ai?

"Lên xe!" Giọng nói lạnh toát của Lục Tiêu Bá vang giữa không trung làm cô hiện vài tia lo lắng, nhất định tin đồn đã đến tai anh rồi.

"Tại sao tôi phải đi với anh?" Cô hít một hơi rồi nói. Dù cho anh có nghe mọi chuyện thì cũng có làm sao? Giữa anh và cô bây giờ chỉ dừng lại ở mức người lạ, anh lấy tư cách gì xen vào đời tư của cô. Người anh nên quan tâm lúc này nên là Cố Minh Minh mới đúng!

"Tôi đếm đến ba." Anh vẫn giữ sắc thái, người đằng đằng sát khí.

Cô kiên quyết đứng im tại chỗ nhưng không thể phủ nhận toàn bộ lông tơ trên người đều đã dựng đứng lên. Lục Tiêu Bá lại ức hiếp cô, nên đi theo hay không đây? Không. Tại sao cô phải sợ Lục Tiêu Bá, trước kia thì không nói, hiện tại Lục Tiêu Bá không có cái quyền ấy.

"1."

"2."

Cô cắn răng nhìn anh trong xe, hai tay bám chặt vô lăng tựa như có thể bóp méo nó biến dạng. Tuy vậy cho đến giây thứ hai cô vẫn không thể di chuyển chân. Là cô đang sợ! Sợ anh vô cùng.

"Cô ấy không cần phải đi với anh." Vang vọng từ phía sau lưng cô một giọng lạnh lùng không kém, cánh tay thon dài vòng qua eo cô, giây phút ngắn ngủi cơ thể cô đã nhanh chóng được đưa vào trong lòng người đàn ông này. Là Trần Phong!

Lục Tiêu Bá chau mày lại, đôi mắt hổ phách có thể giết người bất cứ lúc nào. Không lộ ra sự phẫn nộ nhưng trán và tay anh đã nổi vài đường gân xanh đáng sợ.

"Em còn một giây!" Lục Tiêu Bá cất lên một giọng đầy nộ khí, ánh mắt hình viên đạn tia thẳng vào cô, Trần Phong như không tồn tại trong mắt anh. Dường như anh chỉ quan tâm đến cô, ngoài cô những kẻ khác anh đều thấy tầm thường.

"Lục Tiêu Bá anh đừng ức hiếp người quá đáng. Hiểu Du đã là vợ sắp cưới của tôi. Mong anh giữ ý một chút đừng để bị ảnh hưởng đến hình tượng của mình." Trần Phong giở giọng ẽo ợt nhìn Lục Tiêu Bá, ánh mắt hai người trong trí tưởng tượng của cô như thể đang đấu giết lẫn nhau. Sau đó Trần Phong liền nở nụ cười thách thức, tay thắt chặt eo cô như muốn công khai cho cả thế giới cô là của Trần Phong vậy.

Cô mở to tròng mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Trần Phong, ngay sau đó Trần Phong cũng nhìn xuống, ánh mắt ra hiệu đừng nói gì cả khiến cô im bặt như công nhận điều anh vừa nói. Chỉ tiếc ai kia không nhận thấy được vở kịch này lập tức cúi sầm mắt tích trữ đầy điện trong không trung. Vợ sắp cưới? Trần Phong, anh biết anh đang thách thức ai rồi chứ? Anh sẽ không nhận được kết quả tốt đẹp nào cả.

Lục Tiêu Bá trầm mặc, lặng lẽ mở cánh cửa xe đóng sầm một cái. Chân rảo bước đến trước mặt cô, tóm lấy cổ tay cô thật chặt muốn lôi đi.

"Anh buông tôi ra, anh làm gì vậy?" Ánh mắt cô lộ đầy vẻ thận trọng khiến anh càng thêm bực tức. Đối với anh thì dữ dằn, đối với tên ẻo lả này thì dịu dàng biết bao. Tô Hiểu Du, xem tôi dạy dỗ em thế nào!

"Cô ấy bảo anh buông ra." Trần Phong lập tức giữ chặt lấy bắp tay Lục Tiêu Bá, giọng nói có phần hụt hơi không giữ được bình tĩnh.

"Cút!" Anh không phản kháng, toàn thân cứng đờ quay lại nhìn Trần Phong với ánh mắt căm phẫn, ngụ ý mau buông bàn tay dỡ bẩn và cút khỏi cô nhanh lập tức.

"Lục Tiêu Bá, anh thật không biết xấu hổ. Tôi và Phong sắp kết hôn rồi. Anh còn không mau buông tay? Chính anh là người nên cút khỏi đây mới đúng!"

Nghe từ chính miệng cô nói anh liền trừng mắt nhìn cô, á khẩu không nói nên lời, đôi tay dần thả lỏng rồi biến mất khỏi da thịt cô. Nhìn cô như người xa lạ. Vậy những bức ảnh đó...sự thật là vậy? Vừa mới hôm qua còn trên giường anh hôm nay đã đính hôn với tên khác, cô khiến anh cảm thấy kinh tởm! Hóa ra cô cũng chỉnh là con đàn bà tồi tệ mà anh đã từng gặp.

Nhân cơ hội này Trần Phong lập tức ôm cô vào lòng, giọng nói mềm dịu cùng hành động thân mật. "Khiến em phải sợ rồi. Từ nay về sau không kẻ nào có thể bắt nạt em!" Trần Phong vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lục Tiêu Bá bằng ánh mắt cảnh cáo. Lục Tiêu Bá, tôi chính là đang tuyên thệ chủ quyền đối với Tô Hiểu Du. Một kẻ thông minh sẽ không ở lại đây chịu sự sỉ nhục này đúng chứ? Anh cũng không thể trách tôi, chính là cô ấy tự nguyện đảm vai diễn này.

Bình luận

Truyện đang đọc