VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn vì tìm Hư Không giới này mà cố gắng, lúc này đã đến trước mặt, nếu như buông tha cho. Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười.

Mặc dù Hư Không giới trước mắt là nhất định phải đi vào. Thế nhưng Nhiếp Vân cũng không có lỗ mãng mà âm thầm đem phòng ngự chi khí gia trì toàn thân. Một tay lại siết chặt Cửu U Trảm Cốt đao, cái tay còn thì cầm Chân Huyết Vương quan, chân bước đi vào trong hắc động.

Sưu!

Vừa mới đến trước mặt hắc động thì đã có một cỗ lực cắn nuốt cường đại lan tràn ra toàn thân, thân thể khẽ động một cái, Nhiếp Vân biến mất từ trước mặt mọi người.

- Đi!

Đám người Phù Ám Triều thấy hắn đã đi vào, cũng theo sát ở phía sau bay tới.

Một lát sau, toàn bộ Chúa Tể đã tiến vào bên trong.

Sưu!

Trải qua bóng tối một lúc, ánh sáng lần nữa xuất hiện. Nhiếp Vân cũng đã thấy rõ tình huống trước mắt.

Đây là một mảnh đại lục trống trải, xanh mướt, tràn ngập sinh cơ.

Cảm nhận pháp tắc không gian chung quanh một chút. Dường như có chút tương tự với tam giới, bất quá dường như càng thêm vững chắc. Cho dù thực lực của hắn như vậy, lại phối hợp với thần binh bán bộ Phong vương thì cũng không có cách nào phá vỡ được.

Đi trên mặt đất, đạp lên bùn đất. Chung quanh có mùi hoa cỏ thoang thoảng pha lẫn ở trong gió khẽ truyền tới. Truyền tới trong lỗ mũi khiến cho mọi người cảm nhận được mùi hoa cỏ thơm ngát.

- Chủ nhân...

Đi được mấy bước đã nghe được sau lưng có tiếng bước chân liên tiếp truyền tới, đám người Phù Ám Triều cũng đã đi tới bên cạnh hắn.

- Thì ra Hư Không giới là một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy sao?

- Không khí thật mát mẻ, pháp tắc không gian quá kiên cố...

Mọi người cũng đã phát hiện ra chỗ này đặc thù cho nên trố mắt nhìn nhau, trong lòng có chút kỳ quái.

Nhất là Vạn Pháp Chúa Tể, trong mắt hắn tràn ngập vẻ mê man.

Thập Phương Thiên vực hỗn loạn vô cùng. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỗ này còn có một mảnh thiên đường như vậy.

- Nơi này chính là Hư Không giới... Ban đầu ta đến nơi này như vậy...

Đan Thần Chúa Tể dường như sợ Nhiếp Vân động thủ với hắn cho nên mới vội vàng giải thích.

- Ngươi cũng tới nơi này? Rất tốt, vậy thì đi trước dẫn đường đi! Bất quá, cấm chế trên người ngươi đừng mong để cho ta xóa bỏ. Hơn nữa, nếu như ngươi có những suy nghĩ khác, chỉ cần một cái ý niệm của ta là ngươi sẽ hồn phi phách tán. Cho dù là người nào cũng không có cách nào cứu chữa được!

Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

Hư Không giới này chỉ có Đan Thần Chúa Tể này từng tới, nếu như không cẩn thận mà nói. Một khi đối phương đùa bỡn quỷ kế gì đó, đám người bọn hắn nhất định sẽ trúng chiêu, cho nên, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.

- Vâng!

Vẻ mặt Đan Thần Chúa Tể vốn hưng phấn lập tức trở nên như đưa đám, hắn đi trước dẫn đường.

- Mặc dù ta đã tới nơi này, thế nhưng có thể là nguyên nhân đặc thù của Hư Không giới, rất nhiều chuyện cũng đã quên không sai biệt lắm a...

Đan Thần Chúa Tể nói.

- Nơi này quả thực... Có năng lực khiến cho người ta quên mất chuyện cũ!

Tiêu Diêu Tiên lặng lẽ truyền âm cho Nhiếp Vân.

- Ừm.

Kỳ thực không cần hắn ta nói thì hắn cũng đã cảm thấy được.

Trước đó hắn còn hoài nghi Đan Thần Chúa Tể nói đối. Thế nhưng sau khi tiến vào chỗ này hắn mới biết được. Pháp tắc không gian nơi này quả thực đúng là có năng lực khiến cho người ta quên mất mọi thứ. Cho dù là cường giả cấp bậc Chúa Tể cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Có thể đoán ra được, nếu như không có phương pháp giải quyết đặc thù gì đó. Một khi bọn họ rời khỏi nơi đây, tất cả trí nhớ liên quan tới nơi này sợ rằng cũng sẽ bị thanh trừ hoàn toàn.

Phải biết cường giả cấp bậc Chúa Tể trên cơ bản đều có thể làm được chuyện đã gặp qua là không quên được. Cho dù chỉ là một chút chuyện nhỏ thì ức vạn năm cũng không thể quên. Cho nên một khi xuất hiện tình huống như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì, cho dù là người kiến thức rộng rãi như Nhiếp Vân, Tiêu Diêu Tiên cũng không biết được.

Lúc này, không chỉ có hai người Nhiếp Vân ý thức được điểm này, mà những người khác cũng đều ý thức được. Cho nên mỗi một người đều yên lặng không nói, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

- Không đúng...

Đi một hồi, đột nhiên Phù Ám Triều hô lên.

- Sao vậy?

Nhiếp Vân quay đầu hỏi.

- Sao ta... Cảm thấy thực lực của ta đang không ngừng yếu bớt đi?

Phù Ám Triều vội nói.

- Yếu bớt?

Hắn vừa thốt ra lời kia thì tất cả mọi người đều vội vàng cảm nhận thực lực của mình. Vừa mới cảm giác, nhất thời cả đám trố mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

- Thực lực của ta cũng đang hạ thấp xuống!

- Bây giờ thực lực cấp bậc Chúa Tể không thể dùng. Giống như ta đã trở lại cấp bậc bán bộ Chúa Tể vậy.

- Ta cũng vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao đi tới nơi này thực lực lại còn rớt xuống như vậy chứ?

Tất cả Chúa Tể đều hô lên, trong lòng tràn ngập vẻ khẩn trương.

Vô luận đi đến nơi nào, cho dù là trong nguy hiểm, chỉ cần còn tu vi trong người thì bọn hắn cũng sẽ không sợ hãi. Thế nhưng lúc này càng đi về phía trước thì tu vi lại càng thấp. Nếu như đổi lại là bất kỳ người nào thì cũng sẽ cảm thấy tâm lý tan vỡ.

- Lui về phía sau!

Trong đám người thực lực của Nhiếp Vân mạnh nhất, thực lực biến mất chậm nhất. Vừa mới ban đầu hắn không có cảm giác gì. Thế nhưng Phù Ám Triều vừa nhắc hắn cũng lập tức cảm thấy không được bình thường, sắc mặt trầm thấp, vội vàng mở miệng phân phó một câu.

Phát hiện ra chuyện đang xảy ra quá mức cổ quái, không bằng lùi lại rồi hãy nói sau!

Mặc dù rất muốn thăm dò rõ bí mật của Hư Không giới, thế nhưng cũng không thể chết ở chỗ này a!

Mọi người cũng đều nghĩ đến điểm này, cả đám đồng loạt lui về phía sau, rất nhanh đã đi tới nơi mà bọn họ vừa mới xuất hiện. Con ngươi của tất cả đều co rụt lại.

Trước mắt trống trải như đồng không mông quạnh, không có gì cả, hắc động trước đó cũng đã... Không thấy!

- Cửa ra không còn? Chúng ta nên làm gì đây?

- Thử máu của Đan Thần Chúa Tể một chút xem, nhìn xem có thể kích thích cái hắc động kia xuất hiện hay không!

Đứng tìm một hồi tại chỗ, cũng không có phát hiện ra cái gì. Chư vị Chúa Tể đem ý niệm của mình tản mát ra, tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được gì. Lúc này mọi người mới cảm nhận được cảm giác khủng hoảng chân chính.

Sưu!

Bình luận


T
Trung nguyễn
26-03-2023

Bộ này là vô danh công pháp mà

L
lvL
26-03-2023

trọng sinh đã vô lí rồi còn quay ngược lại thời gian mấy tập sau này tác giả có giải thích không ? quay ngược lại thời gian hơi ảo

D
Dũng Tây
26-03-2023

Bộ này main mấy vk vậy ạ

T
thiên ma
26-03-2023

Quay ngược thời gian giống cổ chân nhân rồi

T
Thu Trang
26-03-2023

Chia cảnh giới thế nào vậy ad

H
HyN Assin
26-03-2023

Nhận xét sau hơn 700 chương bỏ truyện. Truyện rất nhiều sạn, không thông suốt, logic truyện vô lý. Nhân vận sống lại với lợi thế lão quái sống mấy trăm năm mà tâm tính non, đầu óc ngu dốt, càng nghe càng ức chế nên nghe hơn 700chương thì bỏ. Truyện nghe chơi thì được, chứ bảo hay thì bỏ đi đỡ phí thời gian.

N
Ngoc Anh Nguyen
26-03-2023

Truyện này NVC kiếp đầu siêu ngu, t/g cho trùng sinh cũng vẫn ngu. :)

N
Nơ Đễnh Nguyễn
26-03-2023

Nghe vô địch văn chuyển sang phế vật lộ tuyển quật khởi xáo lộ. Nghe chối thật! Để lại tia thần liệm

T
T & T
26-03-2023

Mở đầu nghe vô lý zậy, quay lại 300 năm như zậy nó xáo trộn lịch sử à , ko biết mấy chương sau tác giả giải thích ntn cho hợp lý nữa

T
Thành Phát
26-03-2023

Hay

D
Diep Huynh
26-03-2023

Rất hay... Cám ơn

N
Non Nguyễn
26-03-2023

Đọc truyện vạn tộc chi kiếp đi bn ơi truyện đó hay lắm

Y
yno chan yêu hệ thống
26-03-2023

Tạm

Truyện đang đọc