VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

Làm vật này, hắn không hy vọng xa vời có thể khiến cho nàng lập tức khôi phục trí nhớ. Thế nhưng hắn kỳ vọng nàng có thể nhận ra được hắn, tin tưởng hắn. Dù là bắt đầu lại thì hắn cũng sẽ không tiếc.

Ào!

Đưa tay nhận lấy ngọc bài, trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ nửa tin nửa ngờ, tiện tay điểm một cái. Trí nhớ bên trong ngọc bài lập tức nổi lên, giống như một đám hình ảnh xinh đẹp vậy.

Bắt đầu từ Phù Thiên đại lục, thiếu niên ở trước mắt nàng một đường cố gắng, vì nàng mà không ngừng phấn đấu, gặp nhau ở Hóa Vân tông, đi tới hiểm địa. Mãi về sau Thiên Địa lục đạo đánh nát Thiên đạo sơn, thành lập Liên Nguyệt các, đối kháng với Tu La vương... Tất cả hình ảnh đều tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh, một đoạn tình yêu thê lương.

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh một hồi, bàn tay Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ bóp một cái.

Răng rắc!

Ngọc bài lập tức vỡ nát thành bụi phấn, trên mặt Lăng Nguyệt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

- Tùy tiện biên soạn một câu chuyện rồi nói ta là thê tử của ngươi, ngươi không cảm thấy ngây thơ sao?

- Nguyệt nhi...

Không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Nhiếp Vân sửng sốt.

Đối phương mất đi trí nhớ, đây chính là chuyện vô cùng khó giải thích. Vô luận hắn có nói như thế nào, nếu đối phương không muốn tin thì tất cả đều ra giả dối.

- Tránh ra, ta muốn rời khỏi nơi này!

Đạm Đài Lăng Nguyệt căn bản không tin tưởng tất cả những lời mà người trước mắt này nói. Mặc dù đối phương nhìn qua thành thật đáng tin, đạo mạo nghiêm trang cũng vậy. nàng quát lạnh một tiếng.

- Đây là Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa. Khắp nơi đều có nguy hiểm, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này. Sau khi ra khỏi nơi này nàng chọn đi hay ở đều được.

Thấy ánh mắt của đối phương lạnh lùng. Dường như có chút chán ghét, Nhiếp Vân biết lần này mình đã có chút nóng nảy, trong lòng ảm đạm, thế nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa.

- Tránh ra!

Dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt căn bản không lĩnh tình của hắn, ánh mắt run lên.

Cũng không thấy đối phương có động tác gì, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng kéo tới trước mắt, con ngươi co rụt lại, phân thân Phong vương cùng Chân Huyết Vương quan lập tức ngăn cản ở trước người.

Ầm Ầm.

Cả người hắn lập tức bay ra ngoài, phân thân Phong vương và bổn tôn đồng thời phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

- Hừ!

Thấy hắn bị thương, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không có thừa thắng xông lên mà chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tứ tướng thế giới.

- Nguyệt nhi...

Nhìn thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt biến mất, Nhiếp Vân gian nan đứng dậy, cuống cuồng hô lớn. Thế nhưng hắn cũng biết, mình căn bản không đuổi kịp được nàng.

- Đây chẳng lẽ chính là thực lực của vương giả Thiên Vị hay sao?

Mộc sinh khí vận chuyển, nhanh chóng trị liệu thương thế của bổn tôn và phân thân, Nhiếp Vân không khỏi cười khổ.

Đối phương còn không có xuất thủ chỉ cần một ánh mắt đã khiến cho hắn bị trọng thương, chênh lệch giữa hai người quả thực quá lớn!

Phân thân Phong vương của hắn phối hợp với Chân Huyết Vương quan, cho dù so ra kém Nhiếp Đồng, thế nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều. Nhất định còn lợi hại hơn nhiều đám người A Dục Vương! Thế nhưng thực lực như thế lại không chịu nổi một ánh mắt của nàng.

Khó trách Tu La vương tổn hao vô số tâm huyết, lại phí vô số năm, thậm chí còn đem bản thân mình ra để đi tìm vị vương giả Thiên Vị này, quả nhiên là đáng sợ!

Đừng nói là tứ đại vương giả, cho dù là một trăm vương giả cộng vào một chỗ, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của nàng!

Có thể nói là giữa đôi bên hoàn toàn không phải người của một thế giới!

- Ca ca, thế nào rồi?

Mới vừa chữa khỏi thương thế trên người thì hắn đã nghe được một đạo thanh âm lo lắng vang lên. Lúc này Nhiếp Đồng đã bay tới, xem ra động tĩnh bên này cũng đã hấp dẫn tới hắn. Chẳng qua không biết hắn có gặp phải Đạm Đài Lăng Nguyệt vừa mới rời khỏi nơi này hay không.

- Đạm Đài Lăng Nguyệt đã sống lại, bất quá, nàng đã không còn nhận ra được ta, trực tiếp rời đi...

Nhiếp Vân nhanh chóng giải thích một câu.

- Trực tiếp rời đi? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Nhiếp Đồng hỏi.

- Mới vừa rồi ta cứ nàng sống lại...

Đối với đệ đệ, Nhiếp Vân cũng không có gì phải giấu giếm, nhanh chóng đem chuyện vừa mới xảy ra nói ra một lần.

- Ca ca nói là, ca ca đem tất cả trí nhớ với tẩu tử biến thành một cái ngọc phù, sau khi nàng xem xong lại cảm thấy ca ca đang nói láo, cho nên sau khi đả thương ca ca rồi lập tức rời đi hay sao?

Nghe Nhiếp Vân giải thích xong, Nhiếp Đồng hỏi.

- Đúng vậy.

Nhiếp Vân gật đầu một cái, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm:

- Là ta có chút nóng vội... Nên làm quen trước một chút, sau đó mới nên nói những chuyện này.

Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại, chuyện này đã làm cho hắn đợi mấy vạn năm. Lúc này nhìn thấy thê tử tỉnh lại, lại không nhớ tới mình. Cho dù dùng tâm tính của hắn như vậy cũng có chút không nhịn được, kết quả lại quá mức nóng vội. Còn không đợi nàng hoàn toàn thích ứng thì đã nói mình là phu quân của nàng. Chuyện này đổi lại là bất kỳ ai, sợ rằng cũng đều không tiếp nhận được nổi!

Kết quả lại hóa khéo thành vụng, nhất định nàng đã có lòng phòng bị với hắn, sau này còn muốn đến gần nàng, quả thực rất khó!

- Thật ra thì ca ca cũng không cần hối tiếc, ca ca làm như vậy, mặc dù có chút nóng vội, thế nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu!

Thấy bộ dáng ca ca như vậy, Nhiếp Đồng cười một tiếng, lại an ủi một câu.

- Không phải là chuyện xấu? Nàng xoay người rời đi, bằng vào thực lực của nàng như vậy, nếu như không muốn để cho ta đến gần. Như vậy ta vĩnh viễn không thể tới gần nàng được. Như vậy muốn nàng hoàn toàn nhớ lại những chuyện trước kia, sợ rằng rất khó làm được!

Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.

Bây giờ Đạm Đài Lăng Nguyệt đã là vương giả Thiên Vị, chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến cho phân thân Phong vương của hắn không có lực phản kháng. Một khi trong lòng có tâm phòng bị, không muốn nhìn thấy hắn nữa. Như vậy dù có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng vô ích!

Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là giả dối!

- Ha ha, ca ca là người trong cuộc mơ hồ, mới vừa rồi ca ca cũng đã tiếp xúc với nàng. Vậy đệ hỏi ca ca, bằng vào thực lực của nàng bây giờ, nếu như muốn giết ca ca, như vậy sẽ cần mấy chiêu?

Nhiếp Đồng cười nói.

- Giết ta?

Nhiếp Vân do dự một chút rồi nói:

- Nếu như quả thật muốn động thủ, có lẽ ngay cả một chiêu ta cũng không tiếp nổi!

Bình luận


A
Anime nhạc phim
26-03-2023

Nghe hay đây

C
Công Thảnh Nguyễn
26-03-2023

Nội dung đầu có điểm tựa hội giống vũ động càng khôn

D
Dao Nguyen minh
26-03-2023

Hay

Q
que vu
26-03-2023

Khúc đầu như truyện * thần khống thiên hạ*

Đức Nguyễn
26-03-2023

Đầu truyện giống linh kiếm tôn luôn.

1
12th February
26-03-2023

Ai nhớ tên bộ truyện nào mà khúc đầu trọng sinh lên thân hoàng tử k nhỉ, nhớ khúc đầu là hoàng thất bị diệt xong còn mỗi 1 nha hoàn bán hết đồ đạc lấy tiền mua kẹo dụ đám con nít giả chơi vs thằng trọng sinh k. Nhớ mỗi khúc này mà k nhớ ra tên truyện

C
Cuong Pham
26-03-2023

Ra ra lẹ đi ạ

K
Ky Quang Hai
26-03-2023

Cứ lấy xăng với oto ra giải thích vãi

D
Dương Chí Vinh
26-03-2023

Truyện trọng sinh này k biết main não có to bằng truyện trọng sinh cổ chân nhân k

N
Ngọc khánh Trần
26-03-2023

main có mấy vk ad ơi

K
Khoa Phạm Đăng
26-03-2023

Nhân cách kiếp trước thk nhiếp vân nó cứ sao sao í

B
Bạch Trạch
26-03-2023

Cảm giác khởi đầu như võ động càn khôn z

N
Nguyễn Anh
26-03-2023

Truyện này hay ko mn

C
Chính Doanh
26-03-2023

Cổ chân nhân phiên bản nạp tiền a . :))))

P
Phú
26-03-2023

Bộ này ra gì ko v

N
nguyen sach
26-03-2023

Trọng sinh sống lại tính k khác tre trâu là mấy

T
tuan anh le
26-03-2023

Truyện viết dỡ chỉ là tình tiết nhanh lại có chút thần thánh hóa !! chưa kể tâm tư đầy bạo lực !!

H
Hậu Nguyễn văn
26-03-2023

ad ơi truyện này ko có luyện đan hả ad?

T
TrongDuy Luu
26-03-2023

Bao nhiu chương z ad

U
Uwu Giang
26-03-2023

Cái này là chí tôn đan điền à

Truyện đang đọc