VÔ THƯỢNG TIÊN ĐẾ



Thái độ của hắn ta không còn kiêu ngạo như trước: “Bị ai đẩy xuống, sao tao phải nói cho mày?”
Trịnh Bưu nói xong lời này, nhìn về phía Trần Anh vẫn ngây ngốc đứng sau Trịnh Sở, tức giận hét lên: “Cô còn ngây ra đó làm gì nữa? Mau giết hắn cho tôi!”
Hắn ta không muốn nhìn thấy Trịnh Sở nữa, mỗi lần đối diện với ánh mắt của Trịnh Sở đều cảm thấy linh hồn mình bị nhìn thấu, nỗi sợ hãi phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Lúc này Trần Anh đã là con rối của Trịnh Sở, mặc kệ Trịnh Bưu có hò hét thế nào cũng đều không có phản ứng, im lặng đứng nhìn ở một bên.

Trịnh Bưu tức giận gần chết, lạnh lùng giận dữ quát mắng: “Trần Anh, cô dám phản bội nhà họ Trịnh, từ nay về sau Hoa Hạ không có chốn cho cô dung thân”.

Trần Anh vẫn không lên tiếng, yên lặng nhìn Trịnh Bưu đang mắng chửi như tát nước ở đó.

Trịnh Sở đi đến trước mặt Trịnh Bưu, túm lấy cổ áo của hắn ta, lạnh lùng nói: “Hỏi mày một lần cuối cùng, hồi đó là kẻ nào đẩy tao xuống vách núi?”
Trịnh Bưu nghe những lời của Trịnh Sở, trong lòng mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn không có ý định nói cho Trịnh Sở.

Hắn ta không tin Trịnh Sở có gan giết hắn ta, tốt xấu gì bản thân cũng là một thành viên được nhà họ Trịnh công nhận.


“Tao sẽ không nói chuyện với cái loại thấp kém như mày”, giọng của Trịnh Bưu rất nhu nhược, mặc dù trong lòng không tin Trịnh Sở dám giết mình, nhưng vẫn có chút sợ hãi.

Trịnh Sở thấy Trịnh Bưu không nói, tay phải đánh một quyền vào hư không, một ngọn lửa u ám xuất hiện trước mặt Trịnh Sở.

Trịnh Bưu nhìn thấy ngọn lửa u ám, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lúc trước hắn ta đã thấy qua, Ngân Hoa Bà Bà bị ngọn lửa này thiêu rụi thành tro như thế nào.

Trịnh Bưu lớn tiếng hét lên: “Trịnh Sở, tao nói...tao sẽ nói hết..., mày bỏ ngọn lửa trước đi”.

Hắn ta vô cùng căng thẳng, ngập ngừng ấp úng nói.

Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Sự kiên nhẫn của tao có hạn”.

Vừa dứt lời, ngọn lửa u ám trong tay Trịnh Sở lao về phía Trịnh Bưu, rất nhanh cơ thể Trịnh Bưu bị bốc cháy.

“A!”
Trịnh Bưu cảm nhận được đau đớn toàn thân bị thiêu đốt, đau đến mức hắn ta gào rú lên như lợn bị chọc tiết, cơ thể lăn lộn trên giường.

Phù phù.

Chiếc giường lớn mềm mại thoải mái bị ngọn lửa trên người Trịnh Bưu đốt lên, cùng cháy theo.

Trong phút chốc, Trịnh Bưu và chiếc giường lớn cùng bị đốt thành tro, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi qua, thổi bay tro tàn, không để lại gì.

Vẻ mặt Trịnh Sở lạnh nhạt, dẫn theo Trần Anh bước ra khỏi phòng.

Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đã đẩy mình xuống vách núi ba năm trước, nhân tiện điều tra xem bệnh của mẹ mình là tự nhiên hay bị người ta hạ thuốc mưu sát.

Trịnh Sở ra khỏi khách sạn Hoành Đạt, bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến thành phố Nam Kiến.


Anh muốn lấy được hai viên ngọc ba màu mà Thạch Phá Thiên nói đến.

Số lượng ngọc ba màu càng nhiều càng tốt, không chỉ có tác dụng luyện đan dược, mà còn là vật có thể kéo dài tuổi thọ.

Đối với cơ thể hiện tại của Hứa Thanh Vân mà nói, chắc chắn càng nhiều càng tốt.

Rất nhanh, hai người Trịnh Sở và Trần Anh đến một ngọn núi cổ ở thành phố Nam Kiến.

Ngọn núi cổ này khắp nơi đều là mộ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tiền giấy bay trong gió, rơi xuống trước mặt mình.

Bây giờ dù là ban ngày nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác âm u.

Người bình thường đến ngọn núi này sẽ cảm thấy cả người khó chịu, lạnh buốt toàn thân, giống như có ma quỷ đang nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của bọn họ.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, trong cơ thể vận cửu huyền linh công, ánh mắt nhìn đến ngọn núi cổ đầy mộ này.

Lọt vào tầm mắt, khắp nơi đều bị bao phủ bởi khói mù xám xịt, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh âm hồn kêu gào thảm thiết bên tai.

Trịnh Sở nhìn những gì đang xảy ra trước mặt, lẩm bẩm tự nói một mình: “Chẳng trách Thạch Phá Thiên nói nơi này rất nguy hiểm, dù biết ở đây có ngọc ba màu cũng không dám tới đây”.

“Gặp Trịnh Sở tao, lũ âm tà chúng mày sẽ kết thúc tại đây”, Trịnh Sở vừa dứt lời, đi về phía ngọn núi cổ.

Phía sau anh, Trần Anh vẫn mím chặt môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thành thật đi theo sau Trịnh Sở.

Lúc Trịnh Sở bước vào ngọn núi cổ, người qua đường phía sau nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt căng thẳng, gọi to, ngăn không cho Trịnh Sở đi vào: “Hai người là người nơi khác đến không biết nơi này đáng sợ thế nào đâu, vào rồi sẽ chết đó”.

Ngọn núi cổ trước đây quả thực không có gì kỳ quái, chính là một năm trở lại đây càng ngày càng cổ quái và kỳ dị.

Cuối cùng có người mời một đạo sĩ của núi Võ Đang nổi tiếng gần xa đến đây, muốn để vị đạo sĩ này giải quyết những việc kỳ dị ở đây.


Kết quả sau một đêm, đạo sĩ chết dưới chân núi núi cổ với khuôn mặt u ám, dọa cho dân làng kinh hãi không dám xây mộ mới trên núi cổ nữa.

Trịnh Sở nghe những lời của người qua đường, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Những việc kỳ dị đều là giả, không có gì đáng tin”.

Anh nói xong những lời này, không nói thêm gì với người qua đường nữa, đi về phía đỉnh núi cổ.

Người qua đường nhìn thấy người từ nơi khác đến như Trịnh Sở không tin những gì mình nói, nhất quyết đâm đầu vào chỗ chết, thở dài nói: “Cá không ăn muối cá ươn”.

Người đó nói xong lời này, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, lập tức chạy mất.

Lúc hai người Trịnh Sở và Trần Anh đi đến lưng chừng núi cổ, tiền giấy từ trên trời rơi xuống càng nhiều.

Một số tiền giấy thậm chí còn cháy giữa không trung, biến thành tro bụi bay khắp nơi.

Còn có một vài con mèo hoang màu đen đứng trên bia mộ, trợn trừng đôi mắt to màu xanh lục, lông toàn thân dựng đứng, dữ tợn gào thét với Trịnh Sở.

Người bình thường nghe thấy tiếng kêu gào của mèo đen, sẽ cảm thấy đau đầu, linh hồn sẽ bị phá hủy, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết.

Khoảnh khắc Trịnh Sở nhìn thấy con mèo đen, biết con mèo đen này không phải là con mèo đen thực sự, mà là một ác linh do lệ khí biến hóa thành.

Anh khẽ vung tay phải, một ngọn lửa u ám từ trong lòng bàn tay của Trịnh Sở bay ra, rơi trên người con mèo đen.

Meo meo meo..


Bình luận

Truyện đang đọc