VỢ TRƯỚC ĐỪNG KIÊU NGẠO

Chương 25

Tiểu Lâm vừa rời đi, một người phụ nữ mặc váy ngắn trang điểm vô cùng tỉ mỉ xuất hiện ở đằng sau, cô ta nhìn theo bóng lưng của Tiểu Lâm lộ ra vẻ oán độc và thù hận.

Ôn Hủ Hủ, hóa ra cô vẫn chưa chết?!

Năm năm, bởi vì cái chết của cô, Cố Hạ tôi vẫn không vào được cửa Hoắc gia, mà người đàn ông kia cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Vốn tưởng rằng trì hoãn vài năm, để thời gian hòa hòa hoãn, nhưng hiện tại cô lại không chết, cô lại trơr về, lại giống như âm hồn bất tán.

Người phụ nữ oán hận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Thật giống như, hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ chém thành trăm mảnh!

Ôn Hủ Hủ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!

——

Hôm nay Ôn Hủ Hủ chạy trốn rất thuận lợi, chạng vạng tối, cô liền mang theo hai đứa nhỏ đến nhà dì Karina ở nông thôn.

Dì Karina, thực ra là một bệnh nhân được điều trị tạii bệnh viện Clear sau khi bà đến nước M.

Lúc trước, Karina bị một loại bệnh rất kỳ quái, ở bệnh viện dùng Tây y vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, sau đó Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền kê mấy liều thuốc Đông y.

Không ngờ dì lại khỏi hẳn.

Vì thế bắt đầu từ lúc đó sức khỏe của dì Karina vô cùng tốt, dì ấy mở nông trường ở nông thôn, thường xuyên mang theo trái cây rau dưa đến thăm mấy mẹ con Ôn Hủ Hủ.

Dần dà, liền trở thành một trong số ít bạn bè thân thiết của ba mẹ con cô ở nơi đất khách quê người này.

“Nancy, thật tuyệt vời, cô đã mang bọn trẻ đến đây!”

Dì Karina đã sớm nhận được điện thoạ của Ôn Hủ Hủ nên lập tức chạy ra nghênh đón.

“Dì, Nhược Nhược Bảo Bối cũng tới rồi, mau ôm Nhược Nhược một cái ạ.”

Nhược Nhược rất thích nơi này,, vừa nhìn thấy dì đến, cô bé lập tức dùng cánh xe nhỏ xíu mũm mĩm của mình hướng ra bên ngoài.

Dì Karina nhìn thấy Nhược Nhược, trái tim đã sớm tan chảy.

Dì Karina liền ôm Nhược Nhược vào lòng, Ôn Hủ Hủ thì mang theo con trai Mặc Bảo, ba mẹ con tạm thời ở trong nông trường này vài ngàyy.

Hai ngày sau, ngay khi mẹ con Ôn Hủ Hủ cho rằng có thể thuận lợi ở đây thì dì Karina nhận được một cú điện thoại.

“Nancy, Chung tiểu thư gọi điện thoại tới, nói là muốn tìm cô.”

“Chung tiểu thưthư? Chung Vãn?”

Ôn Hủ Hủ nghe được, không nghĩ nhiều liền đứng lên đi nghe điện thoại.

“Alo, Chung Vãn?”

“Hủ Hủ, xin lỗi, thật sự không phải tôi muốn bán đứng cậu, bọn họ nói… nói muốn ném tôi cho cá ăn, Hủ Hủ, tôi… tôi không muốn chết…”

Cô không ngờ vừa nhận cú điện thoại của Chung Vãn liền nghe tiếng khóc thê lương như vậy.

Thoáng chốc sắc mặt Ôn Hủ Hủ kịch biến!

Ai ném cậu ấy xuống cho cá ăn?

Bình luận

Truyện đang đọc