VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

"Cô nổi điên làm gì ! ? Không phải cô nói miệng bị nhạt muốn ăn trứng cá sao?" Hàn Văn Hạo cau mày nhìn Hạ Tuyết nói.

"Tôi muốn ăn cái gì, không có quan hệ tới anh ! Anh đi cho tôi ! ! Cút ra khỏi chỗ này!" Hạ Tuyết không nói nữa, vẻ mặt lạnh lùng tiến lên, hai tay đẩy lồng ngực Hàn Văn Hạo, muốn đẩy cả người ra ngoài, Hàn Văn Hạo lui về phía sau hai bước, nắm chặt cổ tay của cô, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vất vã, thở hổn hển, mồ hôi trên trán rịn ra, trong lòng của hắn đau nhói, vừa mới muốn nói chuyện. . . . . .

"Anh đi đi! !" Hạ Tuyết tức giận cả người run rẩy, nước mắt lăn ra, đẩy thân thể hắn, bất đắc dĩ, dùng quá sức, cả người đột nhiên choáng váng, suy yếu ngã vào trong ngực Hàn Văn Hạo!

"Tiểu thư. . . . . ."

"Mẹ. . . . . ." Mọi người cùng nhau nhìn Hạ Tuyết kêu lên.

Hàn Văn Hạo bình tĩnh, nhanh chóng đón lấy thân thể của cô, bế ngang người cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nghe tiếng hít thở mỏng manh, hắn lặng thinh không nói gì, nhanh chóng ôm cô đi vào trong phòng, mọi người cũng cùng nhau đi theo vào.

"Cô muốn giày vò người khác, cô phải có sức! Đừng để người khác không có gì, còn mình thì dỡ sống dỡ chết !" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết trong ngực, phát hiện thân thể của cô nhẹ hơn, xem ra không có ăn uống tốt, hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ôm Hạ Tuyết đi vào phòng, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay sờ lên trán cô, hoàn toàn mát lạnh, không có phát sốt, hắn buông lỏng người, nhìn người này nằm trên giường, vẫn mệt mỏi thở phì phò, hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã phân phó: "Rót cho cô ấy một ly nước ấm ! lấy khăn lông nóng! Chắc là lúc nảy cô ấy phát điên !"

"Anh mới phát điên !" Hạ Tuyết nằm trên giường, đưa hai tay muốn đẩy Hàn Văn Hạo ra mép giường.

Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, nhìn Thanh Nhã nói: "Đi đi! Rót ly nước ấm tới đây! Không có gì! Tôi bảo đảm!"

Thanh Nhã nhìn vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt muốn đuổi người của Hàn Văn Hạo, cô không khỏi dài, im lặng, xoay người đi ra ngoài rót nước, hai người giúp việc lập tức đi làm khăn lông nóng, Hi Văn đứng một bên, nhìn cha đang ngồi ở bên cạnh của mẹ, cô bé bối rối xoay người, đi ra khỏi phòng, trong lòng của cô bé nghĩ đến những hộp trứng cá. . . . . .

Hàn Văn Hạo thấy con gái đi ra ngoài, hắn lập tức nhắc cằm Hạ Tuyết, nói: "Cô có biết trứng cá này tôi rất khổ cực mới mua được không ? Cô muốn nổi giận với tôi, cũng không cần lãng phí thức ăn, không phải cô nói thích ăn món nhạt ?"

"Ai cần anh lo!" Hạ Tuyết mặt lạnh quay đầu đi !

"Cô . . . . . ." Hàn Văn Hạo muốn nói chuyện, lại thấy Thanh Nhã và hai người người giúp việc đi vào, hắn lập tức nghiêm nghị nhận lấy khăn lông nóng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô, rồi cầm ly nước, muốn nâng cô lên uống..., Hạ Tuyếttức giận vươn tay, đẩy cổ tay của hắn, ly nước đổ ngay xuống thảm lông cừu !

Thanh Nhã thở hốc vì kinh ngạc, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ kích động của Hạ Tuyết, cô không biết làm sao, kêu nhỏ: "Tiểu thư. . . . . . Cô có chuyện gì ?"

Hàn Văn Hạo tức giận nhìn chòng chọc Hạ Tuyết!

Hạ Tuyết mặt lạnh quay đầu, không thèm nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo tức giận, nới lỏng cúc áo âu phục, trừng mắt nhìn cô, rồi nói với Thanh Nhã: "Làm phiền mọi người ra ngoài cửa đợi chút, tôi có việc muốn nói với Hạ tiểu thư ! ! Chuyện rất quan trọng!"

Thanh Nhã không dám đồng ý, không biết làm sao, nhìn Hạ Tuyết, do dự một lúc, lại nhìn Hi Văn đau lòng đi tới, nói: "Dì Nhã, thu dọn trứng cá một chút. . . . . . Thật vất vả mới mua được trứng cá. . . . . ."

Trong lòng của Hi Văn rất xót, nhìn rất đau lòng. . . . . .

"Được rồi, được rồi, được rồi. . . . . ." Thanh Nhã quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết một cái, có cảm giác bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau, đành phải dẫn người giúp việc cùng Hi Văn đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy mọi người rời đi, hắn lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết, kéo cả người cô dậy, tức giận nói: "Cô nổi điên làm gì? Tôi chọc giận cô cái gì, tại sao đối với tôi như vậy ? Cô nói rõ cho tôi !"

Hạ Tuyết tái mặt, cố gắng giật tay ra, không muốn dây dưa với hắn, cô đột nhiên gào nhỏ: "Anh buông tay!"

"Cô nói rõ cho tôi !" Hàn Văn Hạo lập tức kéo Hạ Tuyết lại, một tay ôm chặt hông của cô, kéo thân thể của cô dán vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của mình, cúi đầu cơ hồ dán vào mặt của cô, thấp giọng nói: "Nói! Xảy ra chuyện gì!"

"Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với loại người như anh ! ! Tôi chán ghét anh ! Anh không có tư cách tới đây !" Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cố gắng muốn tránh thoát ngực của hắn, sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, cắn răng liều mạng ôm cô vào trong ngực, tức giận, cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Cô làm sao vậy ! !? Đã xảy ra chuyện gì? Hay là bởi vì đêm hôm đó ở trước mặt Thư Lôi mắng cô? Đứa ngốc! Tôi đang bảo vệ cho cô mà! Cô không có việc gì thì đừng đến gần người và mọi thứ xung quanh tôi! Đừng đối với tôi như vậy! Đừng từ chối tôi như vậy !"

"Anh buông tay! Tôi không có hứng thú với người và mọi thứ xung quanh anh ! Anh cút cho tôi! Cả đời tôi cũng không muốn gặp lại anh !" Hạ Tuyết tức giận rơi lệ vươn tay ra sức đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lại ôm chặt cô vào trong ngực, mặt dán mặt của cô, vội nói: "Đêm đó, tôi nhìn thấy Daniel đối với cô như vậy, tôi phát hiện tôi không có bất kỳ lập trường và tư cách dây dưa cùng cô nữa!"

Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, nước mắt lăn xuống, lại muốn đẩy hắn ra, nói: "Anh biết là tốt rồi! Anh cút cho tôi !"

"Cô nhìn tôi đi!" Hàn Văn Hạo ôm khuôn mặt của Hạ Tuyết, hai mắt nóng rực nhìn nước mắt trong hốc mắt của Hạ Tuyết, hắn lại dùng sức hỏi: "Mặc dù không yêu, nhưng có hận không ?"

"Tôi hận anh ! !" Hạ Tuyết tức giận, ngửa đầu nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, nói!

Hàn Văn Hạo trừng mắt nhìn khuôn mặt cô tức giận và run rẩy, đột nhiên ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu hôn! !

"Ưmh. . . . . ." Hạ Tuyết miệng bị lấp kín, cô vội đẩy vai Hàn Văn Hạo, muốn tránh thoát nụ hôn của hắn, bất đắc dĩ bị Hàn Văn Hạo mút lấy môi đỏ mọng mềm mại và lạnh lẽo của Hạ Tuyết, thân thể hắn lập tức nổi lên phản ứng, đem cô đè xuống dưới, đưa chân sau đè chặt hai chân của cô muốn co lại đá lung tung, hai tay hắn đan vào mười ngón tay của cô, nắm chặt, chà xát ga giường, cuồng nhiệt hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, biết cô cố chấp không chịu mở cánh môi, hắn đột nhiên cúi đầu cắn cằm của cô, Hạ Tuyết khẽ kêu một tiếng, Hàn Văn Hạo mạnh mẽ hôn lên môi cô, mút đầu lưỡi của cô, muốn dây dưa, chết cũng muốn dây dưa ! !

Bình luận

Truyện đang đọc