VỌNG MÔN NAM QUẢ

Cẩu Tử

“Mẹ, con đi vệ sinh một lát.” Cả người Vưu Minh cứng ngắc, cậu nhìn vẻ mặt từ ái của mẹ mình, cảm thụ lồng ngực ấm áp sau lưng, não bộ có chút đình trệ.

Mẹ Vưu: “Được, mẹ đến tiệm cà phê ngồi chờ, không biết bên đó có bán trà hay không, con đi đi.”

Vưu Minh bị ôm eo, tư thế lúc bước đi có chút quái, cậu có thể cảm nhận được Giang Dư An, chạm đến Giang Dư An, nhưng không nhìn thấy anh, trong gương cũng không có bất kỳ dấu vết nào, cậu chỉ có thể vươn tay lần mò bên hông, bắt được tay Giang Dư An.

Giang Dư An thuận theo điều này, nắm chặt lấy tay Vưu Minh.

Hai người đi trong khu thương mại, dưới ánh mắt mọi người xung quanh thì chỉ có một mình Vưu Minh.

Chỉ có Vưu Minh tự mình biết, có một ‘người’ không ai nhìn thấy đang bên cạnh cậu.

Vưu Minh không đến phòng vệ sinh, mà đi xuống thang bộ khẩn cấp, nơi này không có ai qua lại, rất yên tĩnh, bí mật, không có tiếng động, đèn còn hỏng, có vẻ âm trầm, hành lang có gió thổi qua phát ra tiếng u u, rất thích hợp quay phim kinh dị.

Đứng trong này nói chuyện còn có thanh âm vọng lại.

Vưu Minh chỉ đành đi xuống tầng dưới, đứng gần cửa thông gió nói chuyện.

“Không phải anh cần nghỉ ngơi sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Vưu Minh liền cảm thấy đặc biệt giống giọng nói trong phim ma.

Trong không khí không xuất hiện thứ gì, Vưu Minh nhận thấy có ngón tay trượt trên lưng cậu, cẩn thận cảm thụ, biết được Giang Dư An viết lên ba chữ: “Không yên lòng.”

Vưu Minh sửng sốt: “Không yên lòng… Ai?”

Vốn cậu muốn hỏi không yên lòng cậu sao? Lại sợ tự mình đa tình, lời đến bên miệng đành lượn một vòng, chừa lại cho bản thân chút mặt mũi.

Giang Dư An tiếp tục viết.

“Em.”

Vưu Minh trầm mặc vài giây, mới nói: “Bên này tôi cũng không có việc gì, không cùng ai mâu thuẫn, anh cứ làm chuyện của anh đi, lúc trước không có anh, tôi cũng không…”

“Không quá tốt.” Giang Dư An viết: “Tôi biết.”

Vưu Minh quyết định không mạnh miệng, ăn ngay nói thật: “Cũng không phải đặc biệt không tốt…”

Ngoại trừ không có người yêu, không có bạn hữu thân thiết, sinh hoạt của cậu xem như tẻ nhạt, không có biến động, không có cảm xúc mãnh liệt. Cậu không đi bar, không đi đến nơi vui chơi, không hút thuốc uống rượu sinh hoạt lành mạnh, lành mạnh đến mức có chút tuyệt vọng.

Vưu Minh nói với anh: “Buổi tối tôi còn muốn tham gia họp lớp, không thể nói chuyện lâu với anh, anh có gì muốn nói với tôi sao? Sau này còn nghỉ ngơi sao? Anh muốn tôi làm gì đó cho bác trai bác gái?”

Giang Dư An viết: “Tôi cùng em.”

Vưu Minh: “Không nghỉ ngơi?”

Giang Dư An: “Sau này còn thời gian.”

Chính bản thân Vưu Minh cũng không biết, khóe miệng cậu không tự chủ câu lên ý cười, ôn nhu triền miên, đây là nụ cười cậu chưa bao giờ thể hiện ra.

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Vưu Minh cảm nhận được ấm áp từ ‘người ngoài’, mặc dù ‘người ngoài’ này chính là nửa kia trên danh nghĩa của cậu, cậu cứ duy trì nụ cười như thế rời khỏi cầu thang khẩn cấp.

“Chìa khóa xe cho con.” Vưu Minh cùng mẹ đi tới bãi đậu xe, bà cảm thấy con trai mình là thiên hạ đệ nhất soái, nhìn như thế nào cũng dễ nhìn, con nhà người khác, cho dù là vương tử cũng không sánh được, bà dặn dò: “Thân thể con mới khá lên, không nên uống rượu, quá lắm thì uống chút rượu hoa quả, buổi tối về sớm một chút, chờ đến khi thân thể con khỏe hẳn, mẹ sẽ không quản con.”

Vưu Minh ngồi vào chỗ điều khiển: “Mẹ, con biết, mẹ đừng lo lắng, không phải có GPS định vị sao, mẹ biết con đến chỗ nào mà.”

Mấy năm trước bằng lái không khó thi như bây giờ, năng lực học tập của Vưu Minh tốt, nhanh chóng thi đậu bằng lái. Một năm cậu lái xe không quá hai lần, mỗi lần đều có ba mẹ bên cạnh nhìn chằm chằm, thật vất vả mới có thể tự lái, tuy rằng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng đuôi lông mày đã giương lên cao.

Ngoại trừ thân thích bên nhà lớn đang sốt ruột, khoảng thời gian này thật giống như chuyện tốt không ngừng kéo đến.

Thân thể thay đổi tốt hơn, bác trai bác gái Giang đối xử với cậu như con ruột, còn có Giang Dư An quan tâm cậu khiến cậu không biết nên kinh hỉ hay nên kinh hãi.

Buổi tụ họp là do một bạn học trước đây rất nổi loạn đứng ra tổ chức, thật ra Vưu Minh không còn nhớ rõ người này, nổi loạn hay không cậu càng không rõ, chỉ là nghe bạn học nữ nói lại, vị bạn học kia trước đây thành tích rất kém, luôn ngồi hàng cuối cùng trong lớp, không chăm chú nghe giảng, mỗi ngày đều cùng một đám nam sinh kết bè kết lũ, lúc đó trong lớp đều truyền tai nhau nói hắn ở bên ngoài lăn lộn.

Họ Khương, gọi Khương Hoài, sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, không ai biết hắn làm gì.

Quãng thời gian trước hắn một lần nữa cùng các bạn học liên lạc lại, nghe hắn nói, sau khi tốt nghiệp cao trung hắn không tiếp tục đi học, theo người ta đến Quảng Châu, sau đó gặp được quý nhân, hiện tại kinh doanh bên mảng khách sạn, đã làm ông chủ, ra ngoài người khác cũng gọi hắn một tiếng Khương tổng.

Vưu Minh bước xuống xe, giao chìa khóa cho đưa bé giữ cửa, Khương Hoài tổ chức tại nhà hàng sang trọng, là sản nghiệp dưới danh nghĩa hắn.

Vưu Minh nghe kể về hắn, cảm thấy người này rất lợi hại, từ khi tốt nghiệp cao trung đến nay mới chừng bảy năm, chưa được tám năm, đã có thành tựu như ngày hôm nay, cho dù có quý nhân giúp đỡ hay không, cũng không thể phủ nhận năng lực của hắn.

Tay trắng xây dựng sự nghiệp khó khăn như thế nào Vưu Minh cũng biết, hiện tại không phải là thời mới cải cách, thị trường nhanh chóng bão hòa, kẻ bá chủ từng bước xâm chiếm lẫn nhau, tôm tép phía dưới chỉ biết giãy dụa cầu sinh.

Hàng năm công ty mới thành lập nhiều ngang ngửa với công ty phá sản.

“Tiên sinh, ngài có đặt chỗ sao?” Người phục vụ giúp Vưu Minh mở cửa, một bên theo chân Vưu Minh đi về phía trước, một bên nho nhã lễ độ hỏi.

Vưu Minh: “Khương tiên sinh đặt.”

Nụ cười trên mặt người phục vụ nhiệt tình hơn rất nhiều: “Ngài là bạn của Khương tổng đi, Khương tổng nói sẽ lập tức tới ngay, khách nhân đã đến không sai biệt lắm, nhìn ngày thật trẻ, giống như là sinh viên.”

Đến trước cửa phòng đã bao, phục vụ giúp Vưu Minh mở cửa ra, Vưu Minh nhìn thấy không ít bạn học cũ.

Có bạn học nam mặc âu phục, mang giày da, bạn học nữ đa phần đều mang túi xách hàng hiệu, bọn họ rôm rả nói chuyện, nhìn thấy Vưu Minh đến, cả đám ngây ngẩn cả người.

“Đây là…” Có đồng học không nhận ra Vưu Minh.

Vưu Minh: “Tôi là Vưu Minh.”

Cậu ngồi xuống chỗ cách mình gần nhất, chờ cô Trần đến.

“Vưu Minh a… Sao không giống trước kia cho lắm?”

“Đúng vậy, trở nên đẹp trai hơn, bây giờ mới soái, lúc trước quá gầy.”

“Trước đây tớ đã nói là Vưu Minh rất soái, lúc đó tớ con thầm mến cậu ấy đây!”

Bạn học nữ thiện ý trêu ghẹo.

Bạn học nam ở bên cạnh mắt trợn trắng, nhỏ giọng nói: “Một cái ma ốm, có cái gì có thể thầm mến, muốn cưới vợ, với cái thân thể kia, nói không chừng trên đầu lại mọc ra một đám cỏ xanh tốt, nuôi được một đám trâu bò đấy.”

Bạn học nữ bên cạnh liếc hắn một cái, cũng nhỏ giọng nói: “Cậu chính là nhìn không vừa mắt người ta tốt, hiện tại người ta vừa trẻ vừa đẹp trai, cậu nhìn lại cậu xem, chưa tới trung niên đã hói đầu, cưới được vợ, kết quả thì sao? Không phải mấy tháng nay đều ồn ào muốn ly hôn à?”

Bạn học nam bị bóc trần, hấp tấp nhìn hai bên, phát hiện không ai để ý mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn học nữ hừ một tiếng, quay đầu không tiếp tục nói nữa.

“Khi đó một nửa nữ sinh trong lớp đều thầm mến qua Vưu Minh đi?”

“Cậu ấy nổi tiếng là mỹ nam tử.”

Mặc dù bạn học nữ nói chuyện xoay quanh Vưu Minh, nhưng nhìn ra được chỉ là đang hoài niệm lại thời thanh xuân đã qua.

Nhớ lúc không cần để ý đến kế sinh nhai, không để ý đến khoản tiền vay nợ, không cần để ý đêm con cái, mỗi ngày trải qua đều là vì bản thân.

Vưu Minh không tiếp lời bất kỳ ai, sau khi ngồi xuống liền tự mình uống trà.

Trà miễn phí trong nhà hàng sang trọng đều là loại trà đắt tiền, trà trên tay cậu chính là hồng trà, không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ.

“Hiện tại Vưu Minh đang làm gì?” Một bạn học nam đầu hói vẻ mặt quan tâm hỏi: “Tôi nhớ cậu nghỉ học từ sớm, bằng tốt nghiệp còn không thi được đi? Thời buổi này, bằng cấp là tất cả, cậu không có bằng cấp, đi chỗ nào cũng không xong, các cậu nói xem, người đến bằng cấp còn không lấy được, còn có thể làm được việc gì?”

Vưu Minh nhìn hắn: “Cậu hiện tại công tác ở đâu?”

Bạn học nam hói đầu phất tay: “Cũng không có gì, tôi đang làm cố vẫn kỹ thuận cho công ty Huy Đằng, Huy Đằng là công ty phát triển mạnh suốt 500 năm trong nước, có thể xếp hạng 100.”

Vưu Minh gật đầu, khích lệ nói: “Không trách cậu trọc.”

“Phốc…” Có người không nhịn cười.

Bạn họchói: “Mày nói cái gì! Mày bằng tốt nghiệp cao trung còn không có, lấy tư cách gì nói lời này? Công ty bọn tao hiện tại chỉ phỏng vẫn nghiên cứu sinh, sinh viên hệ chính quy cho dù là 211 hay 285 cái gì, chỉ cần không phải nghiên cứu sinh liền không phỏng vấn!”

Vưu Minh: “Vậy cậu nên đắc ý, bằng cấp cao không phải ai cũng có.”

Bạn học hói cười lạnh nói: “Tất nhiên, đây là kết quả nỗ lực của tao!”

Vưu Minh nói tiếp: “Bằng cấp càng cao, tầm nhìn càng trống trải, càng biết mình nhỏ bé bao nhiêu.”

Bạn học hói: “Mày đây là có ý gì? Quanh co nói tao tự đại đúng không?”

Vưu Minh cười cười: “Cậu không phải tự đại, cậu đây là kiêu ngạo.”

Bạn học hói tức giận, đứng lên chỉ vào mũi Vưu Minh: “Mày đừng tỏ ra biết hết mọi chuyện, chỉ được cái mã bên ngoài! Hiện tại đang ngồi đây có ai không sống tốt hơn mày? Tao nói cho mày biết, tao bây giờ đang làm giám đốc cố vấn kỹ thuận, một tháng tiền lương của tao mày có cố gắng một năm cũng kiếm không ra.”

“Đám ngươi học vấn thấp như chúng mày, cả đời cũng chỉ có thể bốc vác kiếm sống!”

“Nói ai học vấn thấp?” Giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa.

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, liếc mắt liền thấy được nam nhân đứng đó, hắn vừa xử lý xong công việc liền đến đây, còn mặc âu phục, thoạt nhìn rất cao to, âu phục vừa khéo khoe ra đường viền cơ thể vừa chuẩn, ngũ quan hắn thâm thúy, tràn ngập mị lực thành thục nam tính.

“Khương Hoài?” Có người lên tiếng hỏi.

Khương Hoài cười nói: “Vừa mới đến đã nghe có người nói đến học vấn, làm sao, người chỉ học hết cao trung như tôi không xứng ngồi cùng các vị sinh viên?”

“Hắn đùa giỡn, cậu chớ coi là thật, hắn thích tìm Vưu Minh gây phiền phức.”

Khương Hoài liếc nhìn Vưu Minh, cũng chỉ liếc qua mà thôi: “Vậy là các vị không biết được nhiều như tôi rồi, Vưu Minh nghỉ học một năm, chuyển trường tiếp tục học, đậu đại học Thanh Hoa, được tuyển vào trường Yale* danh giá, cậu ấy lại ngại xa, không đi.”

*Trường đại học Yale là trường tư thục nằm ở New Haven, là 1 trong 4 ngôi trường nổi tiếng nhất tại Mỹ, chỉ đứng sau Đại học Harvard.

“Thiệt hay giả? Thi đậu Thanh Hoa? Cũng quá lợi hại đi? Tính ra là người có học lực cao nhất trong số chúng ta rồi.”

Vưu Minh không lên tiếng, lúc đó không ai biết cậu thi vào Yale, cả ba mẹ Vưu cậu cũng không nói, sợ hai người biết được lại đau lòng, bởi vì có thi đậu, cũng không có cách nào có thể đi được, bởi vì sức khỏe không cho phép, tình huống trong nhà cũng không cho phép.

Bạn học hói đột nhiên im lặng.

Vưu Minh: “Chỉ là thi đậu, không được học qua, không tính là học lực của tôi.”

“Không phải nghiên cứu sinh, không thể phỏng vấn vào công ty top 100.”

Bạn học hói tái mặt: “Vì sao mày không nói ra sớm? Mày chờ đến lúc này để cười nhạo tao đúng không?”

Vưu Minh lắc đầu: “Không phải, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy qua người như cậu, những người tôi quen biết, bất kể học vấn cao hay thấp đều sẽ không nói những lời như thế, lần đầu tiên nghe được, cho nên cảm thấy mới mẻ.”

Bạn học hói: “…”

“Mày ám chỉ tao không có tố chất?”

Vưu Minh tiếp tục lắc đầu: “Không, là công khai.”

Bạn học hói trừng mắt: “Học vấn cao có gì đặc biệt? Học vấn cao có thể xem thường người? Chính vì những người như mày, mới có nhiều người học vấn thấp có năng lực không được trọng dụng.”

Vưu Minh nhìn hắn, trong ánh mắt thật sự có chút khiếp sợ: “Lời toàn do cậu nói, cậu nói ngược lại tôi làm gì nha?”

Bình luận

Truyện đang đọc