[VONG TIỆN] NHỊ CA CA TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG


46.
Trời đất chứng giám.

Mọi người đều biết y Ngụy Vô Tiện trí nhớ không tốt.

Mấy chuyện vặt vãnh cách một ngày y liền quên tất rồi.

Cái chuyện tặng thỏ này đã qua không biết bao nhiêu năm.

Đối với y lúc đó mà nói, không hơn một chuyện cỏn con.

Y vừa đưa đã quên.

Bây giờ xem ra...!hình như không nhỏ....!tầm quan trọng của nó có thể là xếp hạng trước Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện vừa nghiền ngẫm trong lòng nên ứng phó thế nào, vừa mắt lé trộm ngắm lam Vong Cơ.

Không nhìn còn tốt.

Nhìn một cái rồi liền thở không nổi, suýt chút nữa tự sặc chết luôn.

Lam Vong Cơ vẫn ôm con thỏ, cúi đầu đứng tại chỗ.

Cả người thấm đẫm nước tong tong nhỏ xuống.

Áo vải trắng dính sát vào da thịt.

Tóc đen buông xuống đầu vai.

Từng giọt nước như quả châu nho nhỏ lăn tròn, trượt xuống thân thể bên dưới lớp vải trắng thấm đẫm, trong trong mờ ảo.

Khụ! Khụ! Khụ! Dừng! Dừng!
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ cởi trần cởi truồng quậy với đám sư đệ trong hồ sen giờ đây cũng không biết vì sao tới lượt Lam Vong Cơ lại thành ra kiều diễm như thế.

Hiện giờ trong mắt y, Lam Vong Cơ giống như....!giống như bị người ta ăn hiếp còn không dám lên tiếng, uất ức không nói nên lời...! Đệt.

Cảm giác tội lỗi như lửa đốt trong lòng.


Mà con thỏ trong tay Lam Vong Cơ thiếu niên nhà lành bị người ta ăn hiếp còn không dám nói kìa còn đáng thương hơn.

Lông xù trắng phau ướp nhẹp thành lọn.

Hai cái tai dài mệt mỏi rũ xuống.

Cả người còn run lẩy bẩy.

Cái này....
Ngụy Vô Tiện vò đầu, chưa bao giờ không biết ăn nói thế nào như bây giờ vậy: "Nước này rất là lạnh đó nha...!ha..."
Lam Vong Cơ nâng mí mắt, liếc y một cái.

Ngụy Vô Tiện: "......"
Ngụy Vô Tiện dường như nhớ ra cái gì....
Tên Lam Vong Cơ bị người ta ăn hiếp còn không dám lên tiếng, chỉ có thể uất ức không thôi trước mặt này hình như vẫn là chưởng phạt của Cô Tô Lam Thị.

Năm đó hắn đã tóm y ở đầu tường, rễ cây không biết bao nhiêu lần.

Gia quy y bị phạt chép cũng không biết bao nhiêu bộ là do hắn phạt....!
||||| Truyện đề cử: Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến |||||
Nhìn lại một cái.

Chất vải ướp đẫm ôm lấy bắp thịt rắn chắc, nảy nở.

Con mắt nhạt màu lãnh đạm, bất cận nhân tình.

Cái mặt Ngụy Vô Tiện nóng muốn xì khói.

Y nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, từng bước, từng bước thụt lùi, thêm mấy bước nữa, quay người chạy trối chết.

Lam Vong Cơ: "......?"
Con thỏ: "......."
47.
Nước trong Lãnh Tuyền lạnh lắm lắm.

Ngụy Vô Tiện bò ra khỏi nước liền vùi đầu chạy trối chết.

Y nghĩ thầm rằng lần này thật sự là đắc tội với Lam Vong Cơ rồi, sợ là không dễ xong việc như vậy đâu.

Về Tĩnh Thất không được rồi.

Về liền không khác gì chui vào hang cọp.

Chỗ của Lam lão già....!Càng không thể đi.

Để Lam Vong Cơ xử, tốt xấu còn cái đường sống.

Y chỉ cần lo lắng chép mấy lần gia quy.

Nếu mà để cho Lam Khải Nhân biết được.

Chưa nói tới chuyện hôm nay y tung tăng, nhảy nhót trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, bắt thỏ sát sinh không thành, mà còn rớt xuống Lãnh Tuyền, sau đó nhìn sạch sành sanh thân thể Nhị Chất Nhi bảo bối nhà bọn họ.

Đảm bảo là chọc ông ta giận tới xỉu luôn.

.....Giận tới mức tỉnh dậy còn có thể chạy bộ rượt y hai dặm, bắt về phạt quỳ gối trên vỏ mít.

Ngụy Vô Tiện suy tư một hồi, bước chân chuyển hướng, quay ngược lại chạy về phía Hàn Thất.

Đại ca của Lam Vong Cơ là Lam Hi Thần nhìn bên ngoài dáng vẻ tao nhã, dễ nói chuyện.

Trên có thể thay y gạt Lam Khải Nhân.

Dưới có thể ngăn Lam Vong Cơ....!lão đại ở giữa này quả thật là người thần kỳ nha!
Có vấn đề, lập tức đi tìm đại ca.


Ca sẽ giúp ngươi.

Đây là sự thật mãi mãi không đổi.

À, ngoại trừ trường hợp đặc biệt là Liễm Phương Tôn.

Y càng nắm chắc trong lòng, hạ quyết tâm, cật lực chạy.

Y chọn lối tắt, chạy xuyên qua mấy bụi cây.

Xiêm y trên người vốn đã ướt dầm, ướt dề, dính không ít bụi, giờ đây còn vướng thêm mấy cái lá xanh.

Dáng vẻ nhìn liền biết vừa gây tai họa.

Ngụy Vô Tiện không thèm quan tâm.

Y chạy tới Hàn Thất rồi liền đạp cửa mà vào, há miệng hét to: "Trạch Vu Quân, cấp cứu, cấp cứu!"
Bốn cặp mắt cùng lúc nhìn qua.

Ngụy Vô Tiện: "......."
Người nên tới, người không nên tới đều đã tới rồi.

Năm người mắt to trừng mắt nhỏ.

Không ai biết nói cái gì.
48.
Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện quậy cho một trận, bản thân ướt sũng đứng tại chỗ, dây dưa hồi lâu.

Hắn chỉnh lại y phục xong, nghĩ thầm rằng Ngụy Vô Tiện có lẽ sẽ không dám quay về Tĩnh Thất.

Không có chỗ đi, tự nhiên là sẽ đi tìm huynh trưởng hắn.

Vì thế hắn nhấc chân bước về hướng Hàn Thất, định bắt người tại chỗ.

Vào Hàn Thất, thấy bên trong đã có ba người đang nói chuyện vui vẻ, Lam Vong Cơ liền biết Ngụy Vô Tiện xong rồi.

Hôm qua, gã môn sinh Vân Mộng kia đã sớm rời đi.

Ba người đang luận đạo lúc này chính là đại ca hắn, nghĩa đệ của đại ca là Liễm Phương Tôn, còn có...!thúc phụ hắn.

Lam Vong Cơ đờ người tại chỗ.

Lam Khải Nhân nghi hoặc: "Vong Cơ? Con có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ không đáp.

Lam Khải Nhân lại thắc mắc: "Vì sao không vào?"

Lam Hi Thần: "....." Tuy là không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng y có thể đoán chắc là có quan hệ với Ngụy Vô Tiện...!còn có, đệ đệ y bây giờ khả năng là muốn đi ra ngoài....
Tuy là Kim Quang Dao rất biết tùy mặt gửi lời.

Nhưng trường hợp của Lam Vong Cơ hơi khó.

Vì thế hắn không nói cái gì, chỉ ngồi một bên mà cười.

Tình huống hiện giờ lại quay người đi về không hợp lễ nghĩa.

Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn.

Bóng cây xanh mát, bóng môn sinh trắng phau.

Hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện.

Lam Khải Nhân ngồi một bên lại thúc giục lần nữa.

Hán dừng một chút, kiên trì đi vào ngồi xuống.
Mấy người nói dăm ba câu chuyện phiếm.

Lam Khải Nhân nhớ tới chuyện phát sinh mấy ngày gần đây, thoáng cảm khái, hỏi: "Vậy Ngụy Anh hôm nay thế nào? Có gặp chuyện gì rắc rối không?"
Lam Vong Cơ: "......."
Cái này đúng thật là...!hỏi ngay đến trọng tâm.

Thấy Lam Vong Cơ không đáp, Lam Khải Nhân mơ hồ phát giác sự tình không ổn: "....Thật đúng là gặp rắc rối?"
Lam Vong Cơ theo bản năng muốn thay y biện giải một phen: "Không có!"
"Phanh" một tiếng.

Cửa chính bị người một cước đá văng.

"Trạch Vu Quân! Cấp cứu! Cấp cứu!"
Ngụy Vô Tiện mình mẩy đầy tro bụi, nhếch nhác không thể tả chạy vào.

Mấy phiến lá cây ướp nước bùn theo lực y đá cửa chạy vào văng ra, phất phơ dập dềnh trên không trung rồi rớt xuống cái bàn nhỏ giữa mấy người đang ngồi, bất động.

Lam Khải Nhân: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc