VƯƠNG HẦU ĐẠI HẠ


Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Tại Bắc Trượng Nguyên, từng vì sao đang tỏa ra những vầng sáng lấp lánh.

Dưới bầu trời đêm, có một vị nữ tử mảnh mai đang đứng yên tại đó.

Nàng có một dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng pha lẫn với nét kiêu sa đó lại là một chút sắc màu tím tái của bệnh tật.

Gió đêm thổi qua, khiến nàng thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng.

Dáng vẻ yếu ớt thế kia càng khiến người nhìn vào mà tan nát tâm can.

“Hạ hoàng đã hạ lệnh xuất binh chưa?” Nữ tử mở lời, nhẹ giọng hỏi.

“Vẫn chưa,”
Bên cạnh nữ nhân đó, một vị tướng quân mặc chiến giáp cung kính đáp lời.

Vị tướng quân ấy còn rất trẻ, mà ánh mắt nhìn về phía nữ nhân kia lại tràn đầy ngưỡng mộ và kính nể, dù không thực sự lộ liễu nhưng khó mà che giấu đi.

“Ý trời mà!”
Liếc nhìn hai chòm sao đỏ thẫm như máu từ chân trời, nàng ho khan vài tiếng, sau đó than khẽ: “Rốt cuộc, lại có người nhúng tay vào.

Đáng tiếc cho một quân ám kỳ đã bày bố từ lâu.”
Vị tướng quân kia không nói lời nào, chỉ canh giữ bên cạnh nữ nhân ấy.

Y biết, chỉ cần quân sư còn ở đây, Vương đình Bắc Mông rồi cũng sẽ đạp nát phòng tuyến của Trung Nguyên mà thôi.

“Huỳnh Hoặc thủ tâm, khí Chân long bất ổn, Đại Hạ là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Hạ hoàng đã biết số mệnh của bản thân, thế nên sẽ ưu tiên giữ vững nghiệp lớn.

Nếu muốn bí mật tăng binh chi viện, chỉ có thể chọn Thanh Hà hầu ở Tây Bắc hoặc Bố Y hầu ở Đông Bắc mà thôi.

Sáng mai, đi xin lệnh của Vương thượng, phái binh ngăn chặn viện binh ở hướng Tây Bắc.”
“Tại sao không là Đông Bắc?” Vị tướng quân kia không rõ.

“Bố Y hầu trấn thủ sơn môn trong 16 năm qua, đã từng động binh hay chưa?” Phàm Linh Nguyệt hỏi ngược lại.

“Chưa từng.”
“Vậy, lần này cũng sẽ không.” Phàm Linh Nguyệt không định giải thích nhiều, chỉ dõi mắt nhìn về phía xa xăm.

Tuy bình tĩnh, lại mơ hồ có một nét mệt mỏi hiện ra.

Thỉnh thoảng, nàng khẽ ho một tiếng, để rồi sự mệt mỏi trong mắt càng nồng đậm hơn.

Nếu không phải những lời nói đơn giản vừa rồi, ai có thể ngờ rằng nữ tử trông nhu nhược đến tận xương tủy này lại thực sự là vị quân sư đáng sợ nhất của Vương đình Bắc Mông.

7 năm trước, nàng là người đã một tay thao túng cuộc chính biến bên trong hoàng thất Bắc Mông, giúp Vương đình Bắc Mông đạt được trạng thái thống nhất toàn vẹn trong suốt 7 năm sau đó, quốc lực thịnh vượng cùng cực.

Điều đáng tiếc chính là, diện tích hạn hẹp của Bắc Mông và tài nguyên nghèo nàn đã hạn chế sự phát triển tiếp tục của quốc gia này, từ đó mà khiến quá trình phát triển đất nước có phần chậm lại trong 2 năm gần đây.

“Quân sư! Buổi tối trời lạnh, chúng ta trở về đi.” Chờ đã lâu, thời tiết càng lúc càng lạnh; vị tướng quân trẻ có chút đau lòng, thế nên mở lời khuyên can.

“Ừm.” Phàm Linh Nguyệt che miệng ho nhẹ, sau đó xoay người đi từng bước một về phía đình trướng xa xa.


...!
Tại nội viện bên trong hiệu thuốc Độ An, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, cũng vừa đúng soi vào mặt Ninh Thần.

Cách đó không xa, Thanh Ninh vẫn còn đang hôn mê.

Trưởng Tôn vẫn canh giữ một bên, vì quá mệt mỏi nên cũng ngủ gật đi mà chẳng màng thay đổi quần áo.

Ninh Thần đã tỉnh dậy, sau đó xuống giường đi tới đi lui.

Ngoại trừ cảm giác đau nhức cả người, còn lại thì cơ thể của hắn vẫn ổn.

Trưởng Tôn vẫn chưa thức dậy, mà lông mày của nàng hơi nhíu chặt lại.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi như thế một hồi, Ninh Thần cảm giác thật đau lòng, thế là cẩn thận bước đến đắp thêm một lớp áo khoác cho nàng, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Lão chưởng quỹ đã đợi ngoài cửa rất lâu; nhìn thấy Ninh Thần bước ra, lão sáng bừng hai mắt, vội vàng tiến lên phía trước.

“Chào công công!”
Lão chưởng quỷ vội mở lời, định hỏi Trưởng Tôn có phân phó gì không, thì lại nhận ra Ninh Thần phản ứng ngược lại kịch liệt.

“Ngươi mới là công công! Cả nhà ngươi đều là công công!”
Ninh Thần cứ như bị ai đó giẫm vào đuôi mình vậy; hắn lập tức cắt ngang lời nói của lão chưởng quỷ, chửi rủa om sòm!
“Vậy, nên xưng hô với công công...!à không, nên xưng hô với ngài như thế nào?”
Bị Ninh Thần phản ứng kịch liệt như vậy, lão cũng sợ hết hồn, thế là e dè hỏi lại cẩn thận.

“Ninh Thần.”
“Ồ, vậy xin hỏi Ninh huynh đệ, Hoàng hậu nương nương có dặn dò gì không?”
“Nương nương còn chưa thức dậy, làm sao ta biết được?” Ninh Thần phiền muộn đáp.

Hắn cũng đang muốn biết tiếp theo nên làm như thế nào đây.

Lạnh lùng phớt lờ lão chưởng quỹ sang một bên, Ninh Thần bước vào sân, luyện tập một bài Thái Cực Quyền, đồng thời cũng khiến lão chưởng quỹ ngắm nhìn đến sững sờ.

“Ninh huynh đệ thật sự là một kỳ nhân.”
“Hư danh mà thôi.”
“Ninh huynh đệ khiêm tốn rồi.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
“Ninh Thần, qua đây”
“Không qua!”
Vừa nói xong, Ninh Thần cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa quay đầu, hắn nhìn thấy Trưởng Tôn đang gọi mình.

“Nương nương, ngài có gì phân phó?”
“Quay vào phòng, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Trưởng Tôn cũng không trách phạt về hành vi thất lễ vừa rồi của Ninh Thần.

Nàng biết rõ, nếu cứ tính toán những chuyện này thì sớm muộn gì, nàng cũng tức chết.

Sau khi vào phòng, Trưởng Tôn nhìn Ninh Thần với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, “Ninh Thần, ta có chuyện muốn bàn giao với ngươi.”
Thấy biểu hiện của Trưởng Tôn như vậy, trái tim của Ninh Thần lập tức chùng xuống.

Hắn hiểu rằng, sắp có chuyện phiền toái cần hắn làm đây.

“Nghĩ biện pháp tiến vào phủ Trưởng Tôn, gặp Thái Bình hầu.


Tiếp đó, nói tin tức bổn cung ở đây cho vị ấy biết.

Nhớ kỹ nhé! Người đó phải là Thái Bình hầu; bằng không, không được khai báo cho bất kỳ người nào khác biết.”
Chuyện này can hệ trọng đại, Trưởng Tôn không thể không nghi kị nhiều hơn.

Nàng không dám cược rằng, sẽ không có nội gian bên trong phủ.

Do đó, đành phải thật cẩn trọng mà thôi.

Thái Bình hầu là đại ca của nàng, cũng là người đứng đầu dòng dõi Trưởng Tôn trong kinh thành.

Và lúc này, tất nhiên y cũng đã biết nàng gặp nạn và cho người đi tìm kiếm khắp nơi.

“Có cơ hội chạy trốn!”
Nghe Trưởng Tôn phân phó như vậy, phản ứng đầu tiên của Ninh Thần chính là muốn nhân cơ hội mà rời đi.

Nnhưng khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của Trưởng Tôn và Thanh Ninh vẫn đang nằm hôn mê đằng kia, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Ta sẽ cố gắng,” Ninh Thần cảm giác khá bối rối, đành trả lời một cách hàm hồ.

“Hửm?” Trưởng Tôn cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này.

Ninh Thần thầm thở dài, thế là không chần chờ nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn rồi nghiêm nghị nói: “Nương nương yên tâm, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ chuyển lời cho ngài.”
Nghe Ninh Thần bảo đảm vậy, lúc này Trưởng Tôn mới an tâm.

Vẻ mặt của nàng cũng từ từ dịu đi một chút.

Tiếp đến, nàng lấy ra một viên ngọc bội hình mặt trăng lưỡi liềm rồi đưa sang cho hắn, “Cầm lấy đi! Khi thấy vật này, Thái Bình hầu sẽ tin tưởng ngươi.”
“Nương nương! Nếu trước khi mặt trời lặn mà ta không trở về, ngài nhớ phải dẫn Thanh Ninh đi tìm địa phương khác trú ẩn nhé.” Lúc nhận lấy ngọc bội, Ninh Thần đột nhiên mở lời.

Trưởng Tôn ngẩn người ra, chẳng rõ vì sao hắn lại nói câu đó.

Ninh Thần nhếch miệng cười, đáp, “Ta sợ mình bị bắt, không thể chịu đựng được cực hình mà khai ngài ra.”
“À!” Trưởng Tôn cười khẽ, nói, “Không sao đâu! Bổn cung cũng không hy vọng ngươi bị tra tấn.

Nếu thực sự đến mức đó, đừng quan tâm đến những thứ còn lại, chỉ cần tìm cách giữ lấy cái mạng nhỏ của mình là được rồi.”
“Bye bye nhé!”
Ninh Thần cúi chào một cái rồi xoay người đi ngay, bỏ lại Trưởng Tôn vẫn đang trong trạng thái bối rối vì chẳng biết hai chữ cuối cùng mà hắn nói có ý nghĩa gì.

Một lúc lâu sau, nàng bất lực lắc đầu, “Thằng nhỏ này, đúng là khó mà nhìn thấy được.”
Hoàng thành của Đại Hạ rất rộng lớn và phồn vinh, thậm chí có thể nói là đệ nhất thiên hạ cũng không hề quá đáng.

Đi giữa lòng hoàng thành, Ninh Thần cứ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Hắn chỉ biết phương hướng đại khái của phủ Trưởng Tôn, vừa đi vừa hỏi; đi lòng vòng suốt nửa ngày, giờ đã đến buổi trưa.

Lúc này, Ninh Thần đột nhiên phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa - hắn không có tiền! Một đồng tiền duy nhất của hắn đã bị Trưởng Tôn tịch thu, giờ hắn đã thật sự trở thành kẻ không một xu dính túi rồi.

“Tỷ tỷ này, đường nào đi đến phủ Trưởng Tôn vậy ạ?”
Hỏi tới hỏi lui, Ninh Thần cảm giác khát khô cả cổ, còn đầu tóc như muốn bốc khói cả lên.

Thấy một vị nữ tử bước qua trước mặt, hắn bèn vô thức chặn đường mà hỏi.


“Hi hi! Hỏi thăm đường mà đến thanh lâu hỏi thăm à? Công tử đúng là người có nhã hứng nha.” Nhìn lướt qua thiếu niên trước mắt, Nguyệt Hàm Y cười khanh khách.

“Dường như công tử đang khát nước, vậy đi vào uống tách trà nhé?”
“Chuyện này...!Không tốt lắm đâu.”
Ninh Thần nhăn nhó một thoáng, sau đó không nói nửa lời mà đi theo nữ tử kia vào trong Lăng Yên các.

Thanh lâu thì đã sao, thì đã sao? Vô uống chén nước không được sao?
“Công tử, mời dùng.” Nguyệt Hàm Y rót một tách trà, đưa tới trước mặt Ninh Thần rồi khẽ nói.

“Không tính tiền à?” Quan sát các món đồ vật trang trí tinh xảo xung quanh, Ninh Thần hỏi dò.

“Công tử cứ trêu ta.

Đây chỉ là một tách trà thôi mà.” Nguyệt Hàm Y nở một nụ cười, cười rất xinh đẹp.

Ninh Thần cũng thả lỏng cả người, mặt mày tươi tắn cứ như sắp sửa nở hoa.

Hắn nhận lấy tách trà, uống ực một hơi vào bụng.

“Công tử có muốn nữa không?” Nguyệt Hàm Y lại rót một tách trà khác rồi đưa tới.

“Tỷ tỷ, ngươi thật tốt bụng.” Ninh Thần cầm lấy tách trà, cười xấu hổ; còn chưa uống nước, nhưng phải biết buông lời nịnh nọt trước cái đã.

“Tách này là tính tiền đấy nhé.”
“Phụt....” Mới uống vào một hớp, hắn lập tức phun ngay ra ngoài.

“Khụ khụ...” Nhìn Nguyệt Hàm Y, sắc mặt của hắn chuyển sang màu đỏ rực.

“Hi hi! Trêu ngươi thôi, sao ngươi sợ hãi dữ vậy?” Cười đến run rẩy cả người, Nguyện Hàm Y cố nói chuyện trong lúc kìm lại cơn buồn cười này.

“Hì...” Ninh Thần lúng túng lau miệng, sau đó ngẫu nhiên quét mắt qua một vòng nơi đây.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề dám nhìn thẳng vào Nguyệt Hàm Y.

“Tại sao không có ai ở đây?”
Lúc này, Ninh Thần mới nhận ra rằng, một tòa lầu các sang trọng hào nhoáng như vậy mà lại trống rỗng, chẳng có một bóng khách hàng nào.

Tiếp đến, hắn bắt đầu quan sát Nguyệt Hàm Y.

Nàng có đôi mày như phương, da mịn màng như mỡ đông, rõ rành rành chính là một vẻ ngoài đúng kiểu hồng nhan họa thủy; nhìn ngược nhìn xui, rõ ràng nữ tử này cũng không phải dạng người mà chẳng ai thèm đếm xỉa đấy.

“Đừng có suy nghĩ lung tung.” Nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Ninh Thần, Nguyệt Hàm Y biết ngay là thiếu niên này đang suy nghĩ gì, thế là tức giận bảo: “Ta là chủ nhân của Lăng Yên các này.”
Nghe vậy, Ninh Thần vô cùng ngạc nhiên.

Liếc nhìn nữ nhân trước mặt, nụ cười ngượng ngùng trên mặt hắn bỗng dưng biến mất đi.

Từ tận sâu trong đáy mắt, dường như có một vẻ chán ghét vội lóe sáng rồi giấu đi.

Nếu không chú ý, ắt hẳn chẳng có ai nhận ra cảm xúc chóng vánh vừa rồi của Ninh Thần.

“Xin lỗi, ngày mai ta sẽ gửi trả tiền trà nước.” Ninh Thần nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nói khẽ một câu rồi xoay người bước ra ngoài.

...!
“Bản công tử đến rồi! Mấy cô nương đâu, sao không xuống đây tiếp khách.”
Đúng lúc này, một bóng người trẻ tuổi nghênh ngang bước vào Lăng Yên các.

Y mặc một bộ đồ tơ lụa sang trọng; kết hợp với dáng vẻ càn quấy như thế, vừa nhìn đã biết kẻ này chắc chắn là một vị công tử bộ có xuất thân phú quý rồi.

“Ồ! Là Trưởng Tôn công tử đấy à? Hôm nay, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?” Trong chốc lát, một vài nữ tử mặc áo lụa mỏng lướt xuống từ tầng trên.

Vóc người xinh đẹp nõn nà như ẩn như hiện của các nàng ấy cứ khiến người người xung quanh đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô cả.

“Ha ha, hai ngày nay trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện phiền phức, khiến ta phát điên lên rồi.


Thế nên hôm nay mới đi tìm khoái lạc một lần đấy.” Trưởng Tôn Vân Hiên cười to lên, chẳng coi ai ra gì.

Bên cạnh đó, Ninh Thần chợt dừng lại bước chân.

Hắn nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, chần chờ vài nhịp rồi bước thẳng đến y.

“Ngươi là người của phủ Trưởng Tôn?”
“Đúng vậy,” Trưởng Tôn Vân Hiên sững sờ, đáp lại trong vô thức.

“Là con trai của Thái Bình hầu, đúng không?”
“Chính xác! Rồi thế nào?” Trưởng Tôn Vân Hiên tỏ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn ra mặt.

“Ồ, thật là trùng hợp.” Cười lạnh một tiếng, Ninh Thần lập tức tung chân, đá vào bụng của kẻ trước mặt.

Trước ánh mắt trợn trừng của tất cả mọi người...!Một tiếng ‘đùng’ vang lên....!Trưởng Tôn Vân Hiên té vào một chiếc bàn gần đó, hất tung cả mớ nước trà trên đó vào người.

Lúc này, không chỉ những nữ tử vừa đi xuống lầu đều sững sờ, mà ngay cả Nguyệt Hàm Y đứng gần hắn nhất cũng không kịp phản ứng.

“Ngươi...!muốn chết à? Ngươi có biết bản công tử là ai không? Ngươi có biết phụ thân của ta là ai không?”Bị đạp một cú ngã nhào, Trưởng Tôn Vân Hiên giận quá mất khôn, vừa giẫy dụa đứng dậy, vừa chửi bới ỏm tỏi.

“Ta biết! Cha của ngươi là Thái Bình hầu; ngươi vừa mới nói đấy thôi.” Ninh Thần hừ lạnh; hóa ra, hot trend ‘mày biết bố tao là ai không’ đã thịnh hành ở thời đại này.

Trưởng Tôn gặp nạn ở bên ngoài, suýt phải mất mạng; thằng ranh này lại còn đủ tâm tình để đến chốn thanh lâu, đúng là thứ lòng lang dạ sói.

Tiến lên một bước, hắn lại tung tiếp một cước.

Cú đá mang theo tâm tình phẫn nộ, đạp bay Trưởng Tôn Vân Hiên khi còn chưa kịp đứng vững chân.

Trong nhất thời, y lại va vào một chiếc bàn khác, khiến cả bàn và chén đĩa trên đó đổ vỡ ra đầy đất.

“Một cước này, phạt ngươi tội vô tình vô nghĩa.”
Nói xong, Ninh Thần lại bước lên phía trước.

Nhìn Trưởng Tôn Vân Hiên nằm trên mặt đất, hắn kéo y một cái, để rồi tung ra một cú đá dã man khác.

“Một cước này này, phạt ngươi tội vô liêm sỉ.”
Chén trà rơi vãi, hết chỗ này đến chỗ khác; bàn ghế đổ nát, hết bàn này đến bàn khác.

Ninh Thần càng lúc càng lạnh lùng, cứ tiếp tục kéo Trưởng Tôn Vân Hiên lên rồi tung chân mà đá.

“Một cước này, phạt ngươi tội bại hoại môn thanh.”
Lúc kéo Trưởng Tôn Vân Hiên lên, bị mảnh vỡ của chén đĩa cắt đứt cả phần da thịt ở ngón tay nhưng hắn vẫn phớ lờ đi; ánh mắt của Ninh Thần lúc này chỉ còn lại nét vô tình lạnh lẽo.

“Một cước cuối cùng, ngươi phải nhớ kỹ: Mai sau nếu có gặp lại, đừng làm nhục cái họ Trưởng Tôn.”
Một cước âm vang động trời, khiến bàn ghế đổ sập; mảnh gỗ văng tung tóe khắp sàn nhà, mang theo từng vệt máu tươi.

Diễn biến vừa rồi quá đáng sợ, khiến mọi người ở đây chẳng dám lắm lời.

Trong khung cảnh lạnh lẽo nhất thời, nhóm nữ tử đều nhìn Ninh Thần với vẻ sợ hãi, bất giác lùi lại một bước.

“Tỷ tỷ này, có thể cho ta mượn bút mực được không?” Ninh Thần đi tới trước mặt một nữ tử nào đó, vừa cười rạng rỡ, vừa lễ phép hỏi.

“Được, được”
Vì sợ hãi, nàng lùi lại thêm một bước, dung nhan tái mặt, cuống quít gật đầu, sau đó mới xoay người bước lên lầu.

Không lâu sau, nữ tử kia rụt rè mang mực bước tới, cẩn thận đưa qua cho Ninh Thần.

“Cảm ơn.”
Cầm lấy bút và mực, nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ hơn.

Nếu không vì cảnh tượng lúc trước, ai có thể tưởng tượng được thiếu niên tưởng chừng như vô hại này lại là một con ác ma còn sống sờ sờ ra....


Bình luận

Truyện đang đọc