VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Dực nhi đi theo Mục Tiểu Văn trở về phủ tể tướng, sau đó Phương Mặc mua một tòa nhà làm phủ đệ tạm thời, sau này có thể tùy ý tới nơi nào cũng được. Đối với chuyện hôn nhân đại sự thì Phương Mặc việc ngoài ý muốn, vốn là Phương đại nhân có một số việc khó khăn cần giải quyết bởi vậy Mục Tiểu Văn cũng không hỏi tới, không nóng nảy đi lung tung mà ngoan ngoãn ở lại kinh thành.

Bởi vì còn chưa thành thân nên đại đa số thời gian nàng đều ở trong phủ, chỉ có cuối tuần mới phủ đệ nho nhỏ hội tụ cùng nhau. Nói tình cảm vốn là như thế nhưng Phương Mặc vẫn chưa hề chạm vào nàng.

Về phần hoàng thượng, bây giờ đối với nàng mà nói thì đó vốn là một người xa xôi không còn tồn tại nữa, chỉ có thể nghe được chút chuyện của hắn từ miệng những người dân thường nơi đầu đường cuối hẻm.

Khi đang ngồi trước gương đồng để Dực nhi giúp nàng chải tóc thì Phương Mặc đi đến. Mới trở về được vài ngày thì mọi người trong thành đều biết Phương Mặc vốn là tướng công tương lai của thiên kim tể tướng, bởi vậy phụ tể tướng cũng không cần phải che che giấu giấu, Phương Mặc qua lại tự nhiên không cần phải thông báo.

Phương Mặc vừa đánh giá Mục Tiểu Văn vừa

“Nương tử thật đẹp!”

Dực nhi cũng thêm lời trêu ghẹo:

“Không ngờ tiểu thư cũng có lúc sẽ trở thành một tú nữ khuê phòng, so sánh với trước kia thì văn tĩnh hơn nhiều.”

Mục Tiểu Văn cũng cười, cười cái cách mọi người nói là tú nữ khuê phòng.

Phương Mặc tới là vì hoàng thượng vì hắn quản lý đón gió tiệc rượu, thuận tiện gặp Văn nương nương trước kia có gặp qua một lần, bây giờ là Phương phu nhân. Mấy chuyện phản bội qua lại hiện ại trong lòng hắn đã không còn để lại chút dấu vết.

Mục Tiểu Văn gật đầu. Trở lại kinh thành thì tránh không khỏi mấy chuyện thế này, nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi. Để cho Dực nhi chuẩn bị trang phục trang trọng rồi nàng cùng Phương Mặc tới dự tiệc mời.

Trong điện chỉ có một mình Lý Vân Thượng ngồi chờ, thấy Phương Mặc và nàng dắt tay nhau, cái vẻ mừng rỡ, thản nhiên lập tức rút lui khỏi khuôn mặt, thay vào đó là sự mờ mịt khó hiểu. Tay hắn không tự giác mà giơ lên, đặt lên trái tim mình, hình như có chút đau đớn.

Mục Tiểu Văn bất an ngồi xuống, vừa uống rượu vừa làm bộ lơ đãng mà nhìn về phía hắn. Còn hắn tựa hồ đang đánh giá nàng, ánh mắt hai người vừa tiếp xúc với nhau, hắn liền cau mày làm một bộ dáng muốn trách cứ. Dường như có cái gì đó mơ hồ chui vào óc hắn, theo thói quen liền chán ghét nhưng một giây tiếp theo chứng kiến cảnh ân ái giữa nàng và Phương Mặc thì ngay lập ức cảm giác mờ mịt khó chịu không cách nào giải thích nổi.

Mục Tiểu Văn vốn tin tưởng hắn là bị mất trí nhớ nhưng mọi chuyện bị xóa đi một cách dễ dàng như vậy làm cho nàng cảm thấy luôn luôn có chút hư hư ảo huyễn không đúng. Tưởng rằng không còn nhớ gì về quá khứ, tưởng rằng thời gian cũng lu mờ theo năm tháng nhưng chỉ cần quay đầu mọi thứ liền tái diễn trong tâm trí như cũ. Tựa hồ những lần gọi khàn cả giọng, những tuyệt vọng... cho tới bây giờ chưa hề xảy ra không khỏi làm cho người ta nghi ngờ.

Đôi mi thanh tú của tân hoàng ngồi trên cao có điểm nhăn lại, giống như nhớ tới cái gì đó, bàn tay đặt trước ngực có gắng hồi tưởng nhưng mãi mà không nắm được điểm mấu chốt. Tâm tình Mục Tiểu Vănvẻ mặt của hắn mà dịch chuyển, đợi tới khi hắn rốt cuộc cũng buông tha cho bản thân mình, hàng mày giãn ra thì nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hắn đè lại ngực, bộ dáng đau đớn, ngay cả Mục Tiểu Văn cũng hiểu được ngực mơ hồ có điểm đau. Nàng hoàn toàn quên mất mọi chuyện vốn đang rất tốt đẹp, chỉ khi có dấu vết gì đó chân thật thì mới đáng tin. Bởi vậy, nhìn bộ dáng hắn như vậy, rốt cuộc Mục Tiểu Văn cũng tin.

Chỉ cần nhìn quan cảnh trước mắt này thôi vậy là tốt rồi. Cho dù sau này có khôi phục trí nhớ, những tình cảm quá mức kích động rồi cũng sớm bị phai tàn theo thời gian mà thôi. Bỗng nhiên Mục Tiểu Văn cảm giác được trong lòng mình vừa hạ được một tảng đá lớn xuống, vẻ mặt cũng thanh thản hơn, hai tay nhấc chén rượu lên, xa xa mà hướng về Lý Vân Thượng làm một cử chỉ mời sau đó hào sảng mà uống một hơi cạn sạch.

Vì cử chỉ bất nhã của nàng mà Lý Vân Thượng càng nhăn mi chặt hơn. Nhưng bây giờ nàng vốn là phu nhân của Phương Mặc, hắn không thể nào trách cứ lập lại chuyện không tốt giống như trước kia được, chỉ có thể chán ghét mà trật đầu đi, không hề nhìn nàng. Nhưng Mục Tiểu Văn không hề tức giận, ngược lại càng thêm an tâm.

Mặc dù là an tâm nhưng cảm giác này thực hỗn loạn, thực đau đớn.

Thức ăn được đem lên, tiệc rượu cũng nhanh chóng tới hồi kết, Lý Vân Thượng giữ Phương Mặc lại, Mục Tiểu Văn khuất thân nói vạn phúc rồi liền xoay người rời khỏi cung điện. Lúc xoay người, nàng lờ mờ thoáng thấy Lý Vân Thượng mỉm cười, nụ cười thanh tịnh thuần khiết, hắn đối với sự trở về của Phương Mặc thực sự là rất mừng rỡ.

Phương Mặc với hắn, so với nàng có vẻ thân cận với hắn hơn.

Đi tới ngự hoa viên, nàng chán muốn chết mà bước đi, nghe thấy tiếng người, Mục Tiểu Văn nhanh chóng trốn sau chậu hoa tùng.

“Vương gia, sao lúc nào người cũng chỉ mỉm cười mà không cười lớn vậy?” - Vốn là thanh âm của một nữ tử yêu tiếu.

Mục Tiểu Văn nhô đầu ra xem chỉ thấy nàng kia xinh đẹp như hoa, tươi mát động lòng người. Mặt khác còn có ba người, một người vốn là Nguyệt Cơ, một người là Thôi Minh Vũ và người kia chính là Lý Vân Hạ.

Lý Vân Hạ, trong ấn tượng của nàng là một đại hoàng tử luôn ôn hòa, rộng rãi đối với nàng!

Mục Tiểu Văn có chút kích động, đã một năm không gặp rồi, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như vậy. Nghĩ một chút, nàng thấy tình huống này nếu mình xuất hiện hẳn sẽ quấy rầy bọn họ mất.

Thôi Minh Vũ quay đầu qua miễn cưỡng mà cười:

“Tại sao công chúa lại muốn thấy Hạ Huân Vương gia cười to?”

“Bởi vì nếu hắn cười to nhất định rất đẹp!”

Bản thân Lý Vân Hạ vẫn sống rất khiêm tốt cũng không có cấm cười to, lần này nụ cười so với khi nãy dường như lớn hơn một chút, quả nhiên như ánh mặt trời. Mục Tiểu Văn trốn sau bụi tùng mà hô hấp như ngừng lại.

Vị nữ tử xưng là công chúa kia có lẽ là một người có cuộc sống an nhàn sung sướng, tính tình đơn thuần ngay thẳng, nhìn thấy Lý Vân Hạ cười liền vỗ tay cười rộ lên:

“Quả nhiên rất đẹp! Không uổng công bổn công chúa xa xôi chạy tới!”

Thôi Minh Vũ chớp chớp đôi mắt hoa đào trêu ghẹo nói:

“Thủy Tâm công chúa ngàn dặm xa xôi chạy tới, sợ là vì hoàng thượng chứ, sao có thể nói là vì vương gia được?”

Thủy Tâm công chúa đỏ mặt trốn tránh:

“Hoàng thượng hay vương gia đều vô cùng tốt, ta cũng chỉ là muốn nhìn thôi mà.”

Nàng không e dè mà ngay thẳng vui đùa làm như muốn hôn khiến Lý Vân Hạ ngửa đầu mà cười, Thôi Minh Vũ mở chiếc quạt mà né tránh, Nguyệt Cơ liền cười đến khuynh thành khuynh quốc:

“Công chúa tính tình chân thật, cử chỉ đáng yêu vô cùng, chỉ e hoàng thượng mà thấy người thì sẽ không chịu thả người đi nữa!”

Thủy Tâm công chúa càng đỏ mặt hơn, trong mắt đã có tơ tằm ánh sáng:

“Cái đó... có thật không?”

Mọi người sửng sốt, ngược lại cười càng lớn hơn tạo nên một bức tranh hòa thuận ấm cúng. Mục Tiểu Văn nhìn Lý Vân Hạ, do dự mấy lần, rốt cuộc quyết định không xuất hiện. Một năm qua, người nào cũng thay đổi rồi.

Chờ cho bọn hắn đi rồi nàng mới đứng lên. Ai ngờ ngồi xổm lâu quá khiến cho chân tê, mới đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Cố chống đỡ một trận hoa mắt, xa xa chợt có một viên đá nhỏ bay vút lại, phần eo nhói lên một trận đau đớn, chân mềm nhũn, nàng té ngã trên đất.

Nàng chật vật ngồi lên thì thấy Thôi Minh Vũ phe phẩy cây quạt đang quay trở lại. Hắn đứng ở trước mặt nàng, trong đôi mắt hoa đào dày đặc sự trào phúng:

“Tại sao ngươi lại đến ngự hoa viên? Không biết nơi này không chào đón ngươi sao?”

Mục Tiểu Văn đau đến hít sâu một hơi:

“Thôi Minh Vũ, ngươi vẫn còn hận ta như vậy?”

“Đó là đương nhiên!”

Thôi Minh Vũ tựa hồ chờ đợi Mục Tiểu Văn phản kích nhưng Mục Tiểu Văn không nói gì nữa. Chịu đựng đau đớn chống đỡ đứng lên, nàng cũng không quay đầu lại mà bước đi. Thôi Minh Vũ từ nhỏ đã che chở cho Lý Vân Thượng, trừ bỏ trách nhiệm trung thành với chủ thì chỉ e còn có tình cảm huynh đệ sâu đậm, bởi vậy loại hành vi quá khích này nàng có thể hiểu.

Phía sau vang lên tiếng cảnh cáo miễn cưỡng của Thôi Minh Vũ:

“Đừng có tới gần hắn nữa!”

Nực cười, đã sớm không tới gần được rồi.

Hôm nay, cuộc sống của hai người không còn cùng xuất hiện, sao có thể tới gần được?

Nàng ngồi đợi Phương Mặc đi ra rồi hai người cùng nhau trở về nhà. Dực nhi phát hiện vết thương của nàng, vừa đau lòng bôi thốc vừa oán giận n

“Sao Phương công tử lại để cho Thôi Minh Vũ đả thương tới tiểu thư chứ? Hơn nữa, tiểu thư bị thương mà hắn cũng không phát giác ra sao?”

“Hôm nay hắn phải đối mặt với hoàng thượng, e là có chuyện gì không tốt. Không thể trách hắn được.”

“Tiểu thư!” - Dực nhi ngừng tay lại. - “Kỳ thật Dực nhi nghĩ vậy, tiểu thư sợ nhất nợ người ta, bây giờ tiểu thư không phải người nào cũng không thiếu sao? Cho dù nợ hoàng thượng thì Thôi công tử cũng đã thay hoàng thượng nổi giận đòi lại rồi. Huống hồ hiện nay mọi chuyện đã thành thế này, cũng không cần quá để ý tới cái gì nữa, người muốn làm gì thì cứ làm. Việc tiểu thư muốn làm nhất là việc gì?”

Đúng vậy, chuyện nàng muốn làm nhất là chuyện gì?

“Tiểu thư hãy quên hoàng thượng đi, quên Phương công tử đi, tiểu thư chỉ là tiểu thư, vốn là viên minh châu trân quý của lão gia và phu nhân, không có người nào dám nói không với tiểu thư, nói như vậy, tiểu thư muốn làm nhất là chuyện gì?”

Nàng... nàng muốn được tự do tự tại, thích làm gì thì làm đó. Có lẽ đúng như người nào đó nói, mặc quần áo lụa là công tử, không có việc gì thì dắt chó đi dạo, trên đường phố đùa giỡn với con gái đàng hoàng...

“Tiểu thư... tiểu thư...” - Thấy Mục Tiểu Văn cười ra tiếng, Dực nhi lên tiếng lay gọi.

Mục Tiểu Văn nhảy dựng lên:

“Dực nhi, ta muốn vui vẻ, không nên để cho việc này làm ảnh hưởng tới ta nữa!”

Có kim bài miễn tử, lại không bị chuyện tình cảm vướng bận, rốt cuộc thì nàng có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, xa hoa khi xuyên qua rồi. Chết qua một lần rồi lại chịu khổ nạn mấy lần, bây giờ chính là lúc nên hảo hảo bồi thường rồi

Nàng muốn được vui vẻ, những chuyện khác đều dẹp hết!

Bình luận

Truyện đang đọc