VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Không phải ngày nào cũng xui xẻo. Ngày hôm sau không có việc gì, may mắn lại nghe được yêu cầu của Thủy Tâm công chúa ngoài ý muốn, vì vậy chờ sau giờ ngọ mát một chút nàng liền mang theo lễ vật tới đó. Trong ngự hoa viên, mọi người đã ngồi đó, Lý Vân Thượng cũng đã có mặt. Lúc này không cần quá mức câu thúc, với đề nghị của Thủy Tâm công chúa, Mục Tiểu Văn đã ngồi xuống bên bàn.

“Mục tân nhân, trên trán ngươi...” - Thủy Tâm công chúa chống hai gò má, có chút tò mò mà chỉ chỉ cái trán Mục Tiểu Văn. Nhất phái xinh đẹp động lòng người, sắc mặt ngây thơ nghịch ngợm, sao có thể nghĩa rằng đây không phải là bộ mặt thật của nàng?

Lý Vân Thượng cố kềm nén bật thốt lời hỏi thăm vì quá xúc động, im lặng nàng nói.

Mục Tiểu Văn sờ sờ hai miếng dán trên trán, lời nói đầy ý tứ:

“Bên trái là do môt người bằng hữu do không cẩn thận làm bị thương; còn bên phải... “ - nàng ngừng một chút. - “là bị một tên trộm đêm khuya gây nên.” - Nàng liếc mắt về phía Khinh Phong, thấy hắn vẫn ra vẻ ngạo mạn, thanh âm nào có điểm giễu cợt. - “Trong thâm cung này mà tên trộm đó dám ngang nhiên lui tới, đúng là lớn mật.”

Thủy Tâm công chúa càng tò mò hơn:

“Cái gì mà kẻ trộm dám xông vào hoàng cung, sao đêm qua không nghe thấy động tĩnh gì cả? Chẳng lẽ là thích khách?” - Thần sắc khẩn trương hẳn lên. - “Mục tân nhân, ngươi có chuyện gì hay không?”

Hào khí bị Thủy Tâm công chúa khiến cho khẩn trương hẳn lên, Mục Tiểu Văn thấy mọi người chung quanh thoáng nghi hoặc, ngay cả Lý Vân Thượng cũng nhăn mày lại nên nàng vội lên tiếng:

“Công chúa chớ vội, tên trộm này không phải là trộm bình thường, nếu tự do đi lại trong cung chắc là người trong cung giả thần giả quỷ thôi. Có lẽ là do có người kết oán với Mục mỗ, lòng dạ lại hẹp hòi không dám quang minh chính đại khiêu chiến nên không thể làm gì khác hơn là gây nên cái chuyện trẻ nít như trò xiếc này. Đêm đen nên Mục mỗ không thể thấy rõ là ai, chỉ lờ mờ thấy một thân ảnh màu tím...” - Nói tới đây nàng ngừng một chút, chờ khi mọi người theo lời nói của nàng chuyển tầm mắt tới người Khinh Phong thì nàng lại tiếp tục cố ý hỏi đầy nghi hoặc. - “Rốt cuộc là kẻ nào đây...”

Tử y, không phải là Khinh Phong thì là ai đây. Khinh Phong thản nhiên tự khai nhận:

“Chỉ là không cẩn thận mới làm ngươi ngã một cú mà thôi, cùng lắm thì nhận!”

Ngữ khí Mục Tiểu Văn như có như không bình thản:

“Khinh Phong công tử cần gì phải vội như vậy, ta cũng chỉ tiện miệng nói thế thôi.”

Thanh Y đang đứng kia, trên khuôn mặt trăm năm không thay đổi kia có chút dao động:

“Lần nọ đả thương... xin lỗi!

Không ngờ lại làm cho Thanh Y hiểu lầm, Mục Tiểu Văn vội cười xòa, khoát tay n ói:

“Không có việc gì, không có việc gì, đã tốt lắm rồi. Vì không muốn để lại sẹo nên bỏ thêm chút dược trong băng gạc dán lên, vì không biết cách quấn nên mới nhìn bắt mắt thế này.”

Lý Vân Thượng âm thầm thở phào một tiếng, cảm giác có chút buồn cười. Vì không khéo nên mới làm cho bắt mắt, đúng là phong cách của nàng.

Lý Vân Hạ tò mò lại hỏi Thanh Y vết thương có quan hệ gì với hắn, Thanh Y kể một phen, mọi người ngồi bên bàn nghe xong bật cười ha ả. Đương nhiên, Khinh Phong cười lạnh, Thôi Minh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, Thanh Y thì... khuôn mặt có chút nhăn lại, tm thời tính là đáy lòng hắn đang cười đi.

Bị coi như một món trà sau khi cười liêu giễu cợt một trận, cuối cùng Thủy Tâm công chúa ra mặt giải cứu cho nàng, đề nghị nàng vào trong phòng tán dóc. Đợi thị nữ để trà và điểm tâm xuống, sau đó rời đi và đóng cửa lại cẩn thận thì Thủy Tâm công chúa cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào chủ đề:

“Mục tân nhân cũng biết lần này ta tìm ngươi là nói chuyện gì?'

Mặc dù từng biết qua tính cách của nàng ta nhưng vừa nãy thái độ hãy còn là trẻ thơ, bây giờ lại nghiêm túc như vậy khiến Mục Tiểu Văn không quen lắm:

“Mong công chúa nói rõ!”

Thủy Tâm công chúa trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Mục Tiểu Văn:

“Hoàng thượng... thật sự không nhớ rõ ngươi sao?”

Đáy lòng Mục Tiểu Văn giật thột một cái:

“Công chúa, người nói vậy là có ý gì?”

“Rõ ràng là hoàng thượng không nhớ rõ từng yêu ngươi nhưng tại sao lại muốn ngươi tiến cung? Vào cung lại còn muốn để ngươi ở bên cạnh, cho ở trong ngự thư phòng sớm chiều tương đối, cái này không thể nghi ngờ sao? Vả lại đối với ngươi cũng nhìn mặt mà nói chuyện, ôn nhuu tương đợi, đây là thái độ màoàng thượng dùng để đối đãi với người mà mình chán ghét sao?”

“Hoàng thượng muốn ta tiến cung là để giúp hoàng thượng theo đuổi ngươi, cho ta ở ngự thư phòng là vì có thể thuận tiện lúc nào cũng trao đổi được. Đối với ta nhìn mặt nói chuyện là vì hắn đối với Phương Mặc có thẹn.”

Thủy Tâm công chúa lặng đi một lúc, lập tức cười nói:

“Ngươi tin vậy ư, sao giống một lý do ngây thơ như thế chứ?”

“Chính xác là như vậy.” - Mục Tiểu Văn có chút bối rối. - “Hoàng thượng từ nhỏ đã bị người thân nhất làm thương tổn, không có cảm giác an toàn, mọi việc nhất định phải chu mật không có kẽ hở mới có thể tin tưởng. Thêm nữa, từng bị chuyện tình cảm đả thương, cho nên đối với công chúa mới cẩn trọng như vậy, loại chuyện tình cảm này cần phải có người ở bên cạnh giúp đỡ...”

“Thật sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy ngươi rời đi có được không?”

“Cái gì?” - Mục Tiểu Văn sửng sốt.

Thủy Tâm công chúa nhìn thẳng vào mắt Mục Tiểu Văn:

“Trong chuyện giữa ta và hoàng thượng, ta có tự tin sẽ xử lý tốt. Hắn bất an thì ta sẽ tới an ủi, ta sẽ dùng hết mọi khả năng của ta để làm cho hắn vui ve an khang, cho nên không cần ngươi nữa. Bởi vậy, ngươi hãy rời khỏi hoàng cung đi, trở lại bên cạnh Phương Mặc, không bao giờ quay lại đây nữa, có được không?”

Trong thời gian ngắn nhất, Mục Tiểu Văn không nói ra lời.

“Sao, Mục tân nhân không nỡ rời đi ư?”

Mục Tiểu Văn hồi tĩnh lại tinh thần, sợ nàng hiểu lầm, vội vã khoát tay:

“Không phải, không phải, chỉ là chuyện này sợ rằng cần xin chỉ thị của hoàng thượng mới được.”

“Để ta nói. Nếu hoàng thượng thích ta thì nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ta. Còn nữa, ngươi tiến cung cũng vì ta, nếu ta không cần ngươi nữa thì đương nhiên có thể cho ngươi rời đi.”

“Đã vậy.... phiền công chúa đi nói vậy!”

“Được, chúgn ta cũng nên đi bẩm báo với hoàng thượng” - Thủy Tâm công chúa kéo Mục Tiểu Văn tới gần cánh cửa, đột nhiên lại thay đổi chủ ý. - “Cũng không ổn. Ngươi là tân nhân, lúc đầu vào hậu cung cũng đã có danh có phận, nói đi là đi, chỉ sợ có người sẽ ói là phá vỡ quy củ.”

“Nếu vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không cần bẩm báo, ngươi tự mình rời đi là được.” - Thủy Tâm công chúa nhìn Mục Tiểu Văn - “Ngươi từng được cho phép không chịu quy củ, nói ra thì cũng như người ngoài. Đến trước mặt hoàng thượng bẩm báo ngược lại làm cho các đại thần hiểu lầm àl ngươi bị khi dễ. Đơn giản là không cần câu nệ quy củ, tự động rời đi, lấy kim bài miễn tử của ngươi thì không một ai dám làm gì với ngươi cả.

“Nhưng mà... “ - Nghe thì có lý nhưng sao lại có cảm giác không được tự nhiên lắm, ngây thơ kiểu gì đó.

“Mục tân nhân, rời khỏi nơi này thôi. Nơi này không thích hợp với ngươi.”

“Vậy theo lời công chúa đi.” - Nếu hoàng thượng có tình, công chúa có ý, hơn nữa công chúa là người hiểu chuyện, nói cũng đúng, nếu Mục Tiểu Văn nàng còn ở lại đây cũng như người thừa.

“Qua mấy ngày nữa ta sẽ nói lời từ biệt với hoàng thượng, sau đó sẽ rời đi.”

“Nói lời từ biệt?” - Thủy Tâm công chúa cười lạnh. - “Nói lời từ biệt cũng không phải đang bẩm báo sao? Đến lúc đó sao có thể dễ dàng được. Huống hồ cần gì phải đợi mấy ngày nữa.”

“Ý công chúa là thế nào?”

“Không cần nói lời từ biệt, đêm nay rời đi luôn. Rời khỏi hoàng cung này, trở lại bên cạnh Phương Mặc rồi đi xa; tới lúc đó hai người các ngươi đã bên nhau thân thiết, dù hoàng thượng có muốn ngươi vào cung thì chỉ e cũng không dễ dàng nữa. Dù sao hắn cũng là quân vương, cho dù là tùy tâm sở dục thế nào thì cũng không thể quả quyết tùy ý nhúng ta vào chuyện gia đình của bằng hữu, đó là đạo lý.”

Đêm nay, rời đi?

Lời Thủy Tâm công chúa nói thì từng chữ đã rõ ràng vang vọng vào tai Mục Tiểu Văn. Thật vất vả mới có thể từ trong hoảng hốt mà tỉnh táo lại, ý cười bên môi đã dẫn theo bất đắc dĩ:

“Công chúa là đang đuổi ta đi?”

Thủy Tâm công chúa khe khẽ thở dài, thanh âm hạ xuống một bậc:

“Xin lỗi. Nếu chúng ta không cùng liên quan tới hoàng thượng, với tính cách của chúng ta thì có thể trở thành tỷ muội tốt không chừng. Ngươi không có hứng thú đối với quyền thế, với bằng hữu thì chân tình, ở trong cung khó mà có được một người như ngươi. Chỉ tiếc...”

Đã nói tới mức này, sao có thể không đi? Mục Tiểu Văn trầm mặc hồi lâu, có chút mất mát, nhưng cũng có điểm nhẹ nhõm:

“Công chúa không nên như thế. Ta là vì công chúa mà đến, nếu công chúa không cần thì ta nên rời đi.”

Thủy Tâm công chúa gật đầu. Hai người cùng nhau rời khỏi phòng trong, vào hoa viên nhỏ. Lý Vân Thượng xa xa mỉm cười chọc ghẹo:

“Chưa từng nghĩ công chúa và Mục tân nhân lại hợp ý như vậy.” - Khuôn mặt hắn thanh lệ, cao nhã; lúc gió nhẹ phớt qua mang theo một cỗ hương thơm mát. Quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân khiến cho lòng người say đắm.

Thủy Tâm công chúa cười, khuôn mặt đáng yêu:

“Mục tân nhân ngay thẳng, chân thành, rất được lòng ta.”

Mục Tiểu Văn cũng miễn cưỡng cười:

“Công chúa là người hiểu chuyện, tình cảm nồng hậu, hoàng thượng thật có phúc.” - Nàng hướng mọi người khuất thân cung kính. - “Đột nhiên nhớ ra còn có chuyện chưa làm, nô tỳ xin rời đi trước. Chư vị cứ từ từ trò chuyện.”

Thanh âm Khinh Phong

“Trước mặt bổn công tử lớn mật như thế, giờ còn nói đi là đi?”

Mục Tiểu Văn không thèm để ý tới, xoay người rời đi. Nàng trở về phòng, sửa sang chuẩn bị ít vật dụng, cũng không có bao nhiêu. Không lâu sau thì có cung nữ bên người công chúa mang lệnh bài tới, nói rằng mặc dù Mục tân nhân được cho phép đi lại trong cung nhưng mang theo lệnh bài vẫn có lợi hơn. Còn nói e sợ tể tướng đại nhân vì chuyện này có điểm không hiểu rõ cho nên công chúa đã cho người báo với Phương Mặc đến đón người, trước tiên về Phương phủ sau đó quay về phủ tể tướng. Đêm sẽ có xe ngựa chờ trước của cung, hết thảy mọi chuyện không cần lo lắng. Mục Tiểu Văn nhận lệnh bài, ngồi bên bàn, ngẩn người suy tư. Vốn có ý muốn rời đi nhưng chuyện đã tới ngay trước mắt, không biết sao nàng lại không muốn.

Thật lâu cuối cùng trời cũng tối, khi Mục Tiểu Văn cầm túi nhỏ bỏ đi thì xa xa có cung nhân báo hoàng thượng giá lâm. Tâm trạng hoảng hốt, suy nghĩ một chút để tâm được dứt khoát, nàng làm như không có chuyện gì mà ra nghênh đón.

“Mục tân nhân... đây là...” - Khuôn mặt Lý Vân Thượng có chút kinh ngạc.

Mục Tiểu Văn cười nói:

“Đây là vài thứ công chúa thích, ta gói lại để đưa tới cho nàng.”

“Đã trễ thế này, sao không để ngày mai hãy đi?”

“Công chúa thích có người trò chuyện nên nói muốn cùng ta tâm sự chút chuyện.”

Lý Vân Thượng cười, gần đây thường xuyên nhìn thấy hắn cười. Khi hắn cười rộ lên, khuôn mặt sáng ngời làm cho người ta hít thở không thông, hình bóng cũng không còn cô đơn như trước nữa.

“Hôm nay thấy ngươi vội vã rời đi còn tưởng ngươi có chuyện, thì ra là có hẹn với công chúa. Như thế rất tốt.”

“Đa tạ hoàng thượng quan tâm!”

“Mục tân nhân nói đùa, quân quan tâm thần, đó chính là là đạo lý bao lâu nay.” - Thấy lệnh bài trong tay Mục Tiểu Văn, Lý Vân Thượng nghi hoặc hỏi - “Đây là cái gì?

Mục Tiểu Văn phát hoảng, lệnh bài rơi xuống mặt đất. Lý Vân Thượng nhặt lên:

“Mục tân nhân được tự do trong cung, muốn lệnh bài làm gì vậy?”

Mục Tiểu Văn bình tĩnh lại, đáp:

“Công chúa lo có nơi không cho qua nên tặng cho ta một chiếc lệnh bài. Dù sao nhận cũng không có thừa, giữ lại cũng tốt.”

“Cũng đúng, kỳ thực cũng có nơi ngươi không thể đi lại tự do được.”

Nói tới câu này, Mục Tiểu Văn có chút kỳ quái:

“Ồ, là nơi nào?”

Lý Vân Thượng cười cười:

“Cửa cung! Nhưng mà có lệnh bài này thì ngươi có thể tùy ý xuất nhập rồi.”

“Thật ư?” - Trống ngực Mục Tiểu Văn bắt đầu gia tốc. - “Nếu vậy hoàng thượng không muốn đưa lện bài cho ta sao?” - Nếu không trả lại cho ta thì ta không thể đi ra ngoài rồi. Cái này không phải là ta không muốn mà là trời cao cố ý, cố ý muốn giữ ta lại bên cạnh ngươi.

Lý Vân Thượng kinh ngạc, hàng mày tú lệ khẽ nhướng lên, trong đôi mực đồng thuần khiết hiện lên một tia ranh mãnh:

“Chẳng lẽ Mục tân nhân muốn làm chuyện xấu?” - Ánh trăng rất sáng, gió đêm trong lành, càng làm nổi bật bộ dáng đáng yêu của nữ tử đứng trước mặt đang lo lắng đồ vật bị người ta cướp đi. Lý Vân Thượng cảm giác cứ thế này đứng nói chuyện thì thật tốt biết bao. Không có người ngoài, chỉ có hai người họ, vĩnh viễn cứ như vậy mà mỉm cười nhìn nhau.

“Trả lại cho ngươi.” - Lý Vân Thượng chần chừ một hồi rồi kéo tay Mục Tiểu Văn qua, đem lệnh bài đặt vào trong lòng bàn tay nàng. Khoảnh khắc ngắn ngủi khi những đầu ngón tay tiếp xúc với nhau có lưu lại hơi ấm. Không đành lòng để cho nàng đơn bạc đứng trong đêm chịu gió lạnh, nhìn tới cái trán bị thương của nàng, Lý Vân Thượng không nhịn được mà bỏ thểm một câu. - “Bảo trọng thân thể.” - kết thúc câu lại chột dạ mà bỏ thêm một câu. - “Vì Phương Mặc

Mục Tiểu Văn ngơ ngác nhìn lệnh bài trong tay mình. Trái tim bất giác lạnh đi. Đầu mũi cay xè, nàng vội vàng khom ngươi rồi lập tức xoay người rời đi. Đi được một đoạn, thấy Lý Vân Thượng vẫn còn đứng tại nơi đó, nàng nói vọng lại một câu:

“Hoàng thượng, hẹn gặp lại!”

Lý Vân Thượng có điểm kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười đáp lời:

“Hẹn gặp lại!”

Nước mắt không nhịn được chảy ra, Mục Tiểu Văn vội vã quay người rời đi. Quả nhiên có lệnh bài nên đi đâu cũng được thông suốt, từ lúc Mục Tiểu Văn rời khỏi haòng cung tới khi bước vào chiếc xe ngựa đã sớm được chuẩn bị thì chỉ thấy người hành lễ chứ koh6ng có người ngăn cả. Ngồi trong xe ngựa, nàng ngẩn người, lần từ biệt này không biết tới khi nào gặp lại và lúc đó không biết sẽ đối mặt với nhau thế nào.

Xe ngựa rời đi trong bóng đêm, hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng xốc nảy của chiếc xe vang lên cuồn cuộn. Mục Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới một việc, đứng dậy, vén rèm lên hỏi:

“ Phương Mặc đâu?”

Phu xe không lên tiếng, tên ngồi phía sau cũng không lên tiếng. Mục Tiểu Văn từ trong cảm giác bị tổn thương thoát ra, cuối cùng cũng cảm giác được chuyện này có điểm không thích hợp. Sao không thấy người của Phương Mặc tới đón? Ngồi lâu như vậy, cũng không thấy người nói lời nào với nàng. Rốt cuộc là tại sao chứ?

Hỏi mấy lần mà vẫn không có hồi âm, nàng không khỏi cảm thấy rờn rợn. Rốt cuộc bọn họ là ai?

Nghĩ cũng vô dụng, nàng đành phải quay lại ngồi trong xe. Một người vén rèm đi vào trong, là người ngồi sau phu xe. Hắn mặc áo choàng che kín người và mặt nên không thể thấy được khuôn mặt của hắn. Mục Tiểu Văn đang định hỏi thì hắn vươn tay lại phía nàng. Mục Tiểu Văn kinh hãi tránh không thoát, bàn tay to lớn bịt kít miệng nàng lại. Giãy dụa một hồi, ý thức nàng từ từ mơ hồ. Trước khi ngất xỉu đi, trong mơ mơ màng màng nàng nghe được thanh âm người kia thủ thỉ nói bên tai:

“May là Thạch phu nhân chặn được lá thư từ trong cung truyền ra, nếu thư này rơi vào tay Phương công tử thì không th bắt được nha đầu này rồi.”

Thạch phu nhân? Thạch Diêu? Chính thê của Phương Mặc?

Nàng ta muốn làm gì với mình? Giết ư?

Trong chút ý thức mơ hồ còn sót lại, Mục Tiểu Văn cảm thấy sợ hãi vô cùng nhưng cũng không đủ để làm nàng thanh tỉnh, rấnh nhanh sau đó đã lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc