Sao luôn là mình
......
Chật vật giảm từ 90kg xuống còn hơn 65kg, Túc Hải nhận thấy cân nặng của mình lại bật trở về kể từ sau chuyến thăm của Hoại Phong Niên. Ánh mắt của các bà cô trong Tả Gia Trang thâm sâu, nhìn chằm chằm bụng Túc Hải mấy lần vẫn cố nhịn không nói ra. Cô thợ làm tóc nhí khai gian ba tuổi nói: "Cô ơi đừng nhìn nữa, cháu không có thai, bạn trai còn chưa có."
Thực sự không phải tại Túc Hải, tất cả là tại Hoại Phong Niên, rủ Túc Hải đi ăn năm bữa chỉ trong hai tuần, Túc Hải nói chị không phải học khoa Tiếng Trung, mà là khoa Thùng Cơm phải không? Gặp nhau một lần là do chúng ta có tình bạn, gặp nhau hai lần cũng do chúng ta thân quen. Hai tuần chị rủ em năm lần, Hoại Phong Niên, chị đang có âm mưu gì?
"Ăn với nhóc ngon hơn." Phong Niên nói cô không ăn nổi cơm trên trường, cho dù có học khoa Thùng Cơm cũng bị sẽ đuổi học ngay tức khắc. Chỉ khi ở trước mặt Túc Hải, chỉ khi bị khí thế ăn thùng uống vại của Túc Hải lây nhiễm, Phong Niên mới có thể nuốt trôi một bát cơm nhỏ. Lần nào cũng vậy, những món ăn đều lọt vào bụng Túc Hải, cái bụng của cô gái cứ thế mà to.
Lần thứ sáu gặp nhau, Túc Hải cao 1m78 và Phong Niên cao 1m68 đứng cạnh nhau, một người gầy như cọng rơm, người kia to khoẻ như vận động viên chuyên nghiệp. Túc Hải vòng tay qua vai Hoại Phong Niên: "Nào, cô gái, chị tâm sự với em cũng không sao mà phải không? Lẽ nào chị thất tình?"
Túc Hải nói hồi em thất tình cũng không thiết tha cơm nước, một bữa ba bát giảm còn một bát rưỡi. Nhưng nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều, Tiểu Liễu có lần khai sáng cho em, từ đó trở đi có lần em ăn bốn chiếc burger gà nướng.
Phong Niên gỡ cánh tay của cô gái lớn ra: "Tiểu Hải, dù sao chị cũng lớn hơn nhóc 8 tuổi, nhóc vẫn nên nói chuyện lịch sự với chị." Nói xong, kiểu tóc máy bay trên đỉnh đầu bị Túc Hải túm từ trên xuống: "Hoại Phong Niên, bây giờ em mới phát hiện ưu điểm của chiều cao. Ở bên cạnh chị, em tự dưng có cảm giác muốn bảo vệ."
Thực ra Phong Niên cũng không có chuyện gì to tát, cô dẫn Túc Hải đi dạo dọc công viên Di Hoà Viên: "Chỉ là chuyện giữa tháng 6 năm nay cổ phiếu loại A giảm mạnh, chị mất 70% số tiền tiết kiệm bấy lâu nay, đến giờ vẫn chưa thể vực dậy." Lẽ ra chị nên nghe Du Nhậm khuyên hãy cứ tiết kiệm tiền, không nên lúc nào cũng toan phát tài phất lên, tâm thế đã sai ngay từ đầu.
Túc Hải nghe không hiểu, chỉ biết Hoại Phong Niên mất tiền. Bản thân cô cũng có cay đắng muốn phàn nàn: "Hai căn nhà ở Bách Châu của em đột nhiên mất một căn, em còn chưa khóc cơ mà?"
Vậy phải làm sao? Phong Niên cảm thấy cuộc sống của đứa trẻ này cũng không quá vô lo vô nghĩ, tại sao cô nhóc lại có tính cách vô tư đơn thuần đến vậy?
"Cứ kiếm tiền thôi. Về nhà mở tiệm kiếm tiền, em muốn mua một căn nhà lớn rộng 150 mét vuông! Thêm 5 mặt bằng cửa hàng, hai tiệm làm tóc, hai thẩm mỹ viện và một phòng tập yoga." Lương mỗi tháng của Túc Hải ở tiệm của cô Chu là 500 tệ lấy theo giá người quen, tính theo giá nhà Bách Châu hiện tại, cô sẽ phải làm việc mà không ăn không uống trong 960 năm nữa mới mua được. Nhưng cô gái lớn rất lạc quan, nói còn chân tay lành lặn, chị lo lắng cái gì? Em học Đại học nghề Kỹ thuật Tả Gia Trang còn không sợ, sao sinh viên Đại học Bắc Kinh như chị lại sợ vãi mật? Thế mất tổng cộng bao nhiêu?
"70.000 tệ." Phong Niên hầu như không nỡ động đến số tiền kiếm được từ việc học lại, mấy năm gần đây cô kiếm tiền sinh hoạt và học phí dựa vào các khoản vay, tiền học bổng và công việc làm thêm. Cắn răng nghĩ đến con số này, Phong Niên nói: "Nếu không mua nhà, chị đã có thể mua bao nhiêu bao tải sách với chừng ấy tiền chứ?" Cô thực sự rất hối hận.
Vậy thì hơi nhiều. Chị còn mời em đi ăn nữa, thôi, bữa sau em mời. Túc Hải thật có nghĩa khí, tính toán 12.000 tệ tiết kiệm từ bé đến giờ của mình, thực sự đau lòng cho Phong Niên.
Phong Niên còn có chuyện khác song không thể hé răng nửa lời với Túc Hải, nhưng Túc Hải nhìn ra, hỏi thế chị và chị Tống kia là quan hệ gì? Vài lần em đi ăn với chị, đâu có lần nào người ấy không gọi cho chị? Hay là sếp của chị?
Phong Niên nói đôi khi chuyện của người lớn không thể giải thích rõ ràng.
"Chị quậy phá ở đây, không sợ làm xấu mặt trường cũ sao? Chị làm như chị lớn lắm, lùn hơn em 10cm và chỉ hơn em 8 tuổi, có chuyện gì nói không rõ? Là do chị không muốn nói, không dám nói. Vậy để em nói hộ chị, em nghĩ chị đang làm kẻ thứ ba, đi quyến rũ chồng của chị Tống, cuối cùng bị chị Tống đuổi cùng giết tận nên phải đến Ninh Hạ trốn một thời gian. Phải chứ? thiếu gì bộ ngôn tình có tình tiết y hệt."
"Nhóc đọc cốt truyện cũ rích đó ở đâu vậy?" Phong Niên nói. Trong những năm 1950, Gia Lệ Á dưới ngòi bút của Đặng Hữu Mai được khắc hoạ bằng sự va chạm giữa nhân tính và giá trị quan sâu sắc. Tại sao trong tưởng tượng của nhóc lại biến thành cuộc ganh đua gay gắt giữa những người phụ nữ với nhau?
Cô gái lớn cầm kéo thổi bong bóng kẹo cao su mở to mắt: "Chị nói gì cơ?" Túc Hải không hiểu thật.
"Cách nhóc tưởng tượng quá thường tục." Phong Niên nói.
"Ồ, vậy tức là chị bị chị Tống nhầm là tình nhân, nhưng chị Tống lại yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu bỏ chồng để điên cuồng theo đuổi chị." Túc Hải hỏi thế này đã hết thường tục chưa?
Chắc chắn không thường tục, vì mặt Phong Niên nín nhịn đỏ bừng, đứng im tại chỗ không nói nên lời. Trong mắt Túc Hải, màu da của Phong Niên trắng bóc hơn khi được tôn lên bởi kiểu tóc mới, hai vệt đỏ khi ấy nhanh chóng cháy lan toàn bộ khuôn mặt, Túc Hải nói Hoại Phong Niên, bị em nói trúng tim đen thật à?
Phong Niên cúi đầu: "Nhóc đọc những thứ này ở đâu?"
Tiểu thuyết trên mạng. Chị cho rằng em không học hành gì cả sao? Túc Hải kéo cánh tay gầy của Phong Niên: "Hoại Phong Niên, em không thích sống ở Bắc Kinh, ngoài trời quá lạnh, em muốn tìm một nơi nào đó ấm áp ăn lẩu."
Trong nồi lẩu cù lao bỏ vô số tỏi tây, rau mùi và hành hoa, Túc Hải vừa ăn vừa kêu sao lại thế này, mùi này xộc chết khách hàng mất. Phong Niên đưa khăn giấy lau mồ hôi cho Túc Hải: "Lúc nào cũng thế, thấy không ổn mà vẫn làm."
Cô gọi một chai bia, tóc máy bay ngẩng lên, rượu đổ xuống cổ họng. Tóc máy bay dừng lại, đôi mắt một mí bất động nhìn chằm chằm đống lửa than hồng: "Tiểu Hải, chị từng thích hai người nhưng chưa từng bắt đầu với ai cả. Sau đó chị đi làm thêm và gặp một người, đi dạy con nhà người ta chỉ vì mức lương 300 tệ một giờ. Người đó lớn hơn chị 20 tuổi, mang bóng dáng của người chị từng thích."
Túc Hải khua tay đánh tan mùi tỏi tây tương mè: "Ồ, lớn hơn 20 tuổi thì sao?"
"Đó chính là người thích chị, chị không biết phải đối mặt với tình cảm này thế nào." Phong Niên nói: "Trong lòng chị vẫn còn người khác, nhưng hình như cũng dần dần có hình bóng người ấy."
Chậc, chuyện này hơi khó, trong cuộc sống không được NP đâu. Túc Hải nói chị mau nhúng thịt dê cho em, đừng khẩy khẩy nữa, em không đủ ăn.
Phong Niên gọi thêm hai đĩa thịt vừa thái, chủ đề nói chuyện giữa hai người bị mùi thịt dê và hành lá át đi, Túc Hải ăn hăng say không có thời gian ngẩng đầu lên, cuối cùng cô chùi miệng, đặt đũa xuống: "Hoại Phong Niên, hoặc là trong lòng tiếp tục cất giấu người khác, hoặc là cứ thử xem sao." Chị nhìn xem, em rất tập trung, nhúng thịt dê thì chỉ nhúng thịt dê, sẽ không gọi thêm một đĩa cá kho nào khác. Em một lòng son sắc với đồ ăn, tuy vẫn muốn ăn một phần canh cá dê tươi, nhưng em kiểm soát được cơn thèm của bản thân.
"Tiểu Hải, ý nhóc là, chị có thể thử với người đang theo đuổi chị?" Phong Niên cảm thấy thật không thể xem thường bọn trẻ thời nay, đứa nào đứa nấy nói chuyện cứ như người lớn.
Không, ý em là chị dẫn em đi ăn cá đi. Chị nghe không hiểu tiếng người à? Túc Hải nói giọng Bắc Kinh rất có uy, xuôi tai hơn phương ngữ Bách Châu nhiều.
"Vậy chị thì sao?" Phong Niên cười, gọi thêm một phần cá nướng cho cô gái lớn. Cô cũng không nhất thiết phải tìm ra đáp án từ Túc Hải, chỉ là đã quen đóng vai Turgenevva lên mạng bất giác thảo luận sâu hơn với cô bé.
Hãy làm những gì chị nên làm. Túc Hải nghĩ, thảo nào người này từng bị đúp lớp, sao cứ không hiểu thế nhỉ?
À, là đi thử với người đó hả? Phong Niên phần nào được cổ vũ. Cô sờ lên môi, nói thực ra chị rất sợ nhìn thấy người ấy, người ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của chị.
"Đương nhiên là đi kiếm tiền. Chẳng phải chị vừa mất 70.000 tệ sao?" Túc Hải nới lỏng hai búi tóc trên đầu, mái tóc bông xù nở bung trong nháy mắt, cô cào tơi tóc ra: "Đằng nào cũng chỉ là mấy chuyện nhu cầu si.nh lý."
Phong Niên bị nghẹn, nhóc học điều này từ ai? Điều đó... cũng có lý, nhưng thô t.ục.
"Học từ cô Viên." Túc Hải ăn cá, chị Tống lại nhảy lên trong điện thoại của Phong Niên. Túc Hải nhổ xương ra, nhìn Phong Niên tắt cuộc gọi để chuyển sang gửi tin nhắn. Đến khi ăn xong món cá trắm nướng, Phong Niên vẫn chưa bỏ điện thoại xuống, Túc Hải lại ăn hết hoa quả được tặng kèm, hết hai đĩa dưa hấu vẫn chưa đủ, lại kêu thêm hai đĩa.
Phong Niên đặt điện thoại xuống như trút được gánh nặng: "Ăn xong chưa?" Trong mắt mang theo nụ cười, bị Túc Hải nhìn chằm chằm bèn nhìn sang chiếc đĩa trống trên bàn với không chút dấu vết: "Ừm... để chị đưa nhóc về Tả Gia Trang."
"Em tự bắt xe về được." Túc Hải xoa bụng.
Phong Niên nói không, chị... chị tiện đường.
Tiện đường gì? À, tiện đường chị Tống à? Không sợ bị chính thất đấm sao? Vợ chồng họ chưa ly thân phải không? Chị đã chuẩn bị tinh thần làm mẹ kế con nhà người ta chưa? Túc Hải lại khoác tay Phong Niên: "Hoại Phong Niên, thật ra em khó có thể tưởng tượng chị sẽ yêu đương." Trong suy nghĩ của cô, Hoại Phong Niên mãi mãi giống một cô chị mọt sách sẽ cuống quýt tay chân mỗi khi mình oà khóc. Với kiểu tóc máy bay và thân hình gầy gò này, không biết chị ấy sẽ xứng với kiểu đàn ông thế nào? Thời nay làm gì có người đàn ông nào hơn chị ấy 20 tuổi mà không phinh phỉnh mặt heo, đầu hói bụng tròn?
"Chị cũng khó lòng tưởng tượng chị sẽ yêu." Phong Niên cho rằng mình vất vả lao động chân tay trong thời đại học, nhưng thực ra thứ cô say mê đắm chìm chỉ toàn là sách vở. Từ lâu cô đã khoác lên mình hào quang học thuật nồng nặc, nói thẳng ra, chính là ưa chuộng lý lẽ.
Đưa Túc Hải về đến cửa tiệm cắt tóc Phương Phương, Phong Niên dặn Túc Hải buổi tối đi ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận, sau đó đứng bên đường đợi ai đó. Túc Hải thò đầu ra ngoài cửa tiệm nhìn xem, Phong Niên không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Một lúc sau, có chiếc ô tô màu xám dừng lại trước mặt Phong Niên, cửa sổ được kéo xuống, Phong Niên nói vài câu với người trong xe, có thể thấy cô có chút xấu hổ, hai tay chắp sau lưng, một chân đưa trước, trong khi cơ thể lại khó xử ngượng ngùng.
Túc Hải ra ngoài với lý do đi xếp lại khăn, muốn xem xem trong xe là cái đầu hói 43 tuổi nào.
Phong Niên mở cửa xe, ngồi vào trong, Túc Hải nheo mắt nhìn, phát hiện người ngồi trên ghế lái không hề hói, mà sở hữu mái tóc xoăn vừa dài vừa dày, gương mặt chỉ thoáng qua, nhưng vẫn thấy nụ cười cực kỳ thu hút.
Túc Hải muốn nhìn thêm một lần nữa, cửa sổ xe đã được kéo lên, chỉ lờ mờ thấy hai cái đầu chụm vào nhau, không biết là má kề má hay môi kề môi? Túc Hải cảm thấy giống môi kề môi hơn? Chính lúc đó, Túc Hải há miệng, hoàn toàn tiếp xúc với không khí lạnh.
Tổ sư Hoại Phong Niên! Làm mình lo lắng cả ngày, chỉ sợ chị ấy tìm một người đàn ông 43 tuổi, nhỡ như ông ta yếu sinh lý thì sao? Hoá ra là một cô chị có mái tóc dày cùng những lọn tóc xoăn hoàn hảo.
Tổ sư. Chị Du Nhậm sà vào lòng chị Bạch mà khóc, Hoại Phong Niên và cô chị đó dính lấy nhau... tại sao luôn là mình tận mắt chứng kiến? Túc Hải ôm bụng nấc lên.
"Gloria, gội đầu!" Cô Chu gọi.
"Vâng, cháu đến đây." Túc Hải nói.
Tổ sư, mình đang sống dưới ngọn núi bách hợp sao? Túc Hải cười, lắc đầu, bắt gặp ánh mắt phán xét của một bà cô, Túc Hải nói: "Cô ơi, do cháu ăn nhiều thôi, không phải có thai đâu."
......