XA GẦN CAO THẤP

Bao dung tình cảm

......

Viên Liễu có vài việc phải làm trong kỳ nghỉ hè: hầm canh, tập thể dục và đọc trang web chính phủ. Viên Huệ Phương hỏi, con cả ngày cúi gằm mặt đọc chữ nhỏ trên màn hình không thấy đau nhức à? Đang xem gì đấy?

Người mẹ rướn đầu nhìn xem, dòng tiêu đề "Thành phố ta tiếp tục tăng cường điều chỉnh cơ cấu nông nghiệp hiện đại và công nghiệp" khiến cô bật cười: "Đọc cái thứ này làm gì? Sau này muốn làm nông à?"

"Đây là đề án báo cáo điều tra chị Du Nhậm viết, con đang xem đã được thông qua bao nhiêu, đi vào thực hiện như thế nào?" Cô gái nhỏ ghi chép trên PAD, quay qua nhìn đồng hồ thấy sắp đến lúc Du Nhậm tan làm: "Mẹ, con ra ngoài đây."

"Con ngày nào cũng hầm canh là cho mẹ hay cho Tiểu Du?" Viên Huệ Phương nói đừng quên mang theo một ít hoa quả, canh xương hầm của con hơi ngậy.

Viên Liễu đáp: "Hầm cho mẹ, cũng cho chị Du Nhậm nữa. Gần đây chị ấy luôn phải tăng ca, mệt lắm."

Viên Huệ Phương nâng tạ bên tay trái, vừa luyện vừa gật đầu: "Con phải học Tiểu Du. Muốn vươn tới thành công hơn người, phải ăn những trái đắng không ai ăn được."

Đợi Du Nhậm bên đường quảng trường thành phố, Viên Liễu nhìn tòa văn phòng uy nghi và hoành tráng trước mắt, tự hỏi thế nào là "hơn người"? Chính là làm việc ở đây sao? Cô gái nhỏ xách bát canh sau lưng chậm rãi đi dạo, bảy giờ tối, những con ve sầu cũng đã mệt vì kêu, chỉ có tiếng gió khẽ khàng xuyên qua tán cây.

Khí khô bốc lên qua vết nứt gạch lát, lan lên mặt và cổ Viên Liễu, cô gái nhỏ đứng xem điện thoại dưới ánh đèn đường, đang đưa cánh tay lên lau mồ hôi thì nghe thấy giọng nói mát lành của Du Nhậm: "Đợi lâu chưa?"

Khí nóng từ mặt và cổ Viên Liễu trôi ngược về lục phủ ngũ tạng, Viên Liễu nói chưa lâu, nhìn Du Nhậm, cô gái nhỏ nâng bát lên cười: "Hôm nay là canh xương ống, mẹ em nói hơi ngấy, em mang theo cả dưa hấu." Thấy Du Nhậm không mang theo túi, biết chị sẽ quay lại văn phòng tăng ca, Viên Liễu cau mày xót xa: "Chị, chị cố gắng nghỉ ngơi sớm nhé."

Đưa đồ cho Du Nhậm, Viên Liễu vẫy tay: "Em đi chơi với Tiểu Hải và chị Phong Niên đây." Nói xong liền lên xe đạp, vẫn quay đầu lại luyến tiếc nhìn Du Nhậm: "Em đi nhé."

Dõi theo bóng lưng Viên Liễu, Du Nhậm cười bất lực, cảm thấy con cáo nhỏ dính người thật láu cá, dù ăn trong căn tin không hề phiền phức nhưng vẫn khăng khăng muốn mang canh và đồ ăn đến cho mình. Viên Liễu nói một cách hoa mỹ: "Đồ ăn nhà làm bồi bổ khí huyết, đồ ăn căn tin làm chỉ để không chết đói." Du Nhậm hỏi tại sao lại muốn mang cơm cho chị? Cô gái hiên ngang đáp rằng: "Em thương chị của em."

Tài tình hoán đổi ngữ cảnh về hai danh tính "chị của em" và "đối tượng cảm mến" đúng điểm dừng, không vồ vập bất chấp thủ đoạn hay theo đuổi đến cùng như Chúc Triều Dương trước đây, cô gái nhỏ chưa bao giờ đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ có thể khiến Du Nhậm lo lắng.

Du Nhậm trước giờ không nỡ cứng lòng với các cô bé, đặc biệt là với Tiểu Liễu. Cô đã cố hết sức cân bằng giữa không để Viên Liễu bị tổn thương và duy trì mối quan hệ nhiều năm như người trong gia đình, đồng thời dán ba lớp giấy cửa sổ giữa hai người: Lớp thứ nhất là "chờ đợi", hy vọng cô gái nhỏ sẽ sớm tỉnh ngộ, phát hiện Du Nhậm không phải là đối tượng cho tình yêu mà chỉ một toa thuốc nội tiết tố hình người giữa năm tháng tuổi dậy thì.

Lớp thứ hai là "tiếp tục duy trì tình chị em", Du Nhậm vẫn đối xử với Viên Liễu như cũ, cô gái nhỏ vẫn nhìn chị như trước. Lớp thứ ba là kế hoạch thoát thân, khi cô gái nhỏ thi đỗ đại học và đặt bước chân vững vàng đầu tiên trong cuộc đời, Du Nhậm có thể mạnh dạn nói với cô gái nhỏ: "Thôi, hãy rời xa chị đi, hãy vào đại học nếm trải thanh xuân."

Có vài điều không thể nói quá thẳng với con cáo nhỏ, nhưng có thể thi thoảng tâm sự với Ấn Tú ở nhà Mão Sinh. Du Nhậm hỏi Ấn Tú, sao chị phát hiện ra manh mối còn em thì không? Từ nhỏ Du Nhậm đã rất nhạy bén, biết chủ động nhìn nhận người khác, tuy nhiên lần này lại giống "vùng tối dưới ánh đèn".

Ấn Tú nói Tiểu Liễu không phải một đứa trẻ bình thường, năm 4-5 tuổi một chữ bẻ đôi còn chưa biết đã được dạy cách tính tiền điện thoại. Hồi 5 tuổi em đang làm gì?

Du Nhậm nói em đánh rơi chiếc khăn tay ở trường mẫu giáo. Mão Sinh ngồi cạnh suy nghĩ một lúc: "Em bị bọn trẻ con mẫu giáo bé bắt nạt." Thấy chưa? Đó là sự khác biệt. Viên Liễu đã "hành tẩu giang hồ" từ khi còn nhỏ, rất biết điều. Chị đã để ý từ ngày xưa còn ở trong nhà Viên Huệ Phương, đứa trẻ này tinh đến thế nào? Khi Lưu Mậu Tùng và Viên Huệ Phương cãi nhau, cô bé có thể lặng lẽ đổ đầy nước vào chiếc bình tráng men lớn của mẹ, tắt TV, ngồi về bàn tính tiền, không để lại bất cứ sơ hở nào cho người lớn trút giận.


Người biết quan sát từ nhỏ ắt biết điều, biết nên tiến nên lùi, do đó chị đoán Tiểu Liễu sẽ không làm phiền em hay bám lấy em, Ấn Tú nói, chỉ là cô bé không giấu được những chi tiết nhỏ, không có kinh nghiệm mà.

Chính vào lúc đó, cảm xúc của Du Nhậm trở nên phức tạp, chỉ nói em sợ cô bé buồn, ảnh hưởng đến việc học nên tạm thời không nói thẳng. Ấn Tú nói thêm, em cũng không nỡ xảy ra bất đồng với cô bé, từ nhỏ em đã thương cô bé. Du Nhậm, em tốt tính.

Vì tốt tính, Du Nhậm đã bất giác để Viên Liễu chui vào giữa lớp giấy thứ nhất và thứ hai, như con thiêu thân nhỏ đập cánh giữa lớp giấy, âm thanh vỗ cánh tuy không lớn nhưng vẫn khiến Du Nhậm phải giương đèn đến gần xem kỹ hơn. Trước tình huống ấy, mọi hành động và lời nói của Du Nhậm nếu chệch một chút sẽ biến thành "cố ý lạnh nhạt", lệch một phân sẽ ra "tương tác thân mật". Du Nhậm muốn vỗ lên trán - tại sao mình lại đào hố chôn mình thế này?

Trở về căn tin với bữa ăn đầy yêu thương, Du Nhậm gặp một đồng nghiệp cùng văn phòng nói: "Sướng nhất Tiểu Du nhé, là bạn trai mang đến à?" Đồng nghiệp mỗi người thông minh một kiểu, ngặt nỗi cái tầm thường của họ đều như nhau: Hễ thấy một cô gái được yêu chiều, họ liên tưởng ngay đến công lao từ một người đàn ông si tình nào đó.

Du Nhậm cười, nói là được em gái mang cho. Vậy là trong mắt đối phương thoáng qua chút thất vọng vì hóng hớt bất thành, hỏi, em họ à, chị nhớ nhà em có em trai đúng không?

Người em trai đó cũng chỉ là người xa lạ từng gặp qua vài lần, Du Nhậm cảm thấy không hề có quan hệ người nhà với cậu em trai đó, nhưng với Tiểu Liễu thì khác, Tiểu Liễu chiếm một phần đặc biệt trong trái tim cô.

Du Nhậm uống canh, thấy đúng là hơi ngấy. Đếm những nguyên liệu trong canh, phát hiện đều là các loại thực phẩm bổ dưỡng: cá chuối cắt lát, táo tàu, kỷ tử, long nhãn, không cần bàn cãi, hương vị rất ngon.

Ăn xôi chùa, quét lá đa, Du Nhậm thầm nghĩ lại, đây là lần thứ chín hay thứ mười gì đó Viên Liễu hầm canh đưa tới. Về phần cô, cô chỉ dừng lại ở những lời chào hỏi hời hợt dành cho cô gái nhỏ.

Bây giờ cũng chỉ có thể hỏi han hời hợt, năng lực làm việc nhiều năm của Du Nhậm đã được công nhận, công việc tăng lên theo từng ngày trong khi thời gian chỉ càng eo hẹp hơn. Chẳng những luôn phải căng não học lý luận, nghiên cứu, phân tích, báo cáo, viết bản thảo và kiêm nhiệm công việc thư ký, cô còn phải điều tra nhiều loại hình nghiên cứu khác nhau như thực địa, tại chỗ, tổng hợp, toạ đàm, cắm điểm và theo dõi chuyên đề, mỗi loại khảo sát lại là một vẻ, luôn có những bản thảo không bao giờ viết xong và những cuộc khảo sát kéo dài vô tận. Quăng toàn bộ bản thân vào công việc còn sợ rằng chưa đủ, thời gian đâu mà quan tâm đến Viên Liễu?

Không có thời gian đến nhà Tiểu Liễu, và cũng không thể không giữ thể diện cho lãnh đạo. Du Nhậm nói với lãnh đạo rằng em không muốn yêu đương, công việc là trên hết. Đương nhiên không đề cập đến chuyện vô sinh, nghĩ đi nghĩ lại, cô lo rằng nếu nói ra sẽ bị thuyết phục đi khám mọi loại bác sĩ sản phụ khoa.

Lãnh đạo nói thanh niên các em có duyên gặp nhau, cũng nên kết bạn. Du Nhậm chỉ đành giải thích riêng, nếu có duyên thì đã thử ngay từ thời cấp hai.

Lãnh đạo cười, hãy để ý trời quyết định, chỉ là chưa đến lúc thôi.

Thấy không thể trực tiếp từ chối thêm, Du Nhậm tìm gặp và nói rõ với Tả Hạc Minh, ông con trai tài giỏi từ nhỏ đã trông nghiêm túc này nói: "Du Nhậm, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè." Thái độ của cậu ấy nhũn nhặn hơn Chúc Triều Dương.

Bắt đầu với bạn bè? Nếu xuất phát điểm là bạn bè, cậu nghĩ chắc chắn sẽ đạt đến điểm cuối như cậu muốn sao? Điểm cuối cùng mà cậu muốn có phải là lý tưởng của tôi không? Chúng ta đều là người lớn, đừng dùng cái gọi là kế hoãn binh, Du Nhậm nói, làm bạn bè bình thường sẽ tốt hơn dưa ép chín. Tôi đã hết lời để nói, và cũng hết việc phải làm.

Mắng Tả Hạc Minh xong, Du Nhậm thấy mình quá đạo đức giả. Một mặt, cô đanh thép nói đừng dùng kế hoãn binh, mặt khác lại sử dụng kế hoạch hoà hoãn với Viên Liễu.

Cô cười khổ, ăn xong món súp, hít thở không khí trong lành một lát trước khi quay lại văn phòng tiếp tục tăng ca.

Cắm mặt viết cho xong tài liệu, cô liếc qua văn phòng đối diện, trưởng phòng đã ra ngoài chào mọi người và dặn tan làm sớm, đã gần mười một giờ, Du Nhậm cử động tay và cổ, thu dọn đồ ra ngoài bắt taxi, nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Viên Liễu lại đạp xe đợi trước cửa: "Không phải đã nói chị tăng ca, em đừng đến đón sao?"

"Chiều tối chạy bộ rồi đi ăn xiên với chị Phong Niên và Túc Hải, em tình cờ ra ngoài cho xuôi cơm." Cô gái nhỏ là một người kỹ tính, chạy xong ăn xong, phải về tắm và thay quần áo trước khi ra ngoài, luôn xuất hiện trước mặt Du Nhậm trong trạng thái sạch sẽ, tươi tắn và thơm tho. "Dù sao tiểu khu nơi chị ở cũng gần nhà chúng em."

Viên Liễu ra hiệu cho Du Nhậm lên xe, nhưng Du Nhậm - người chần chừ trước tấm giấy dán cửa sổ - nói chỉ muốn đi dạo: "Muộn lắm, em là trẻ vị thành niên, ra ngoài chị không yên tâm, hơn nữa mẹ em cũng sẽ lo lắng."


Chị, chị cao 1m59, nửa đêm nửa hôm tự bắt taxi mới không an toàn, Viên Liễu nhìn tay lái xe đạp: "Dù đã đưa canh vài lần, nhưng em cảm thấy hình như đã lâu lắm rồi chưa gặp chị."

Con thiêu thân nhỏ này có biết nó đang đâm vào lớp giấy thứ ba không? Du Nhậm nói đã đưa canh mười lần, không phải chúng ta đã gặp nhau mười lần sao? Hơn nữa, còn có điện thoại.

Cô gái nhỏ đạp đôi chân dài xuống đất: "Đưa đồ ăn khác gặp nhau."

Tại sao lại khác? Du Nhậm lại tiêu diệt mọi khả năng mờ ám có thể.

Cô gái nhỏ thông minh, đáp ngược lại: "Vâng, giống, em chỉ tiện đường thôi, cũng lo hoa nhà chị không được chăm sóc tốt, em đến cắt tỉa cành." Đây là điệu đến thăm nhà, lại còn là nửa đêm.

Cô nữ quả nữ, hay cho suy nghĩ này. Du Nhậm vẫn không chịu ngồi lên, nói cứng lắm.

Viên Liễu vỗ lên yên sau, lúc này Du Nhậm mới phát hiện yên sau đã được lắp thêm chiếc đệm mới, cô gái nhỏ nói mua trên Taobao với giá 20 tệ, thoải mái, an toàn, chống nước, chống mài mòn, đằng sau còn có tựa lưng ngắn, chị có thể kê tay lên.

Du Nhậm lắc đầu: "Tiểu Liễu, chị đã ngồi cả ngày, muốn vận động xương cốt."

Vậy cũng được, em đi cùng chị. Viên Liễu xuống đẩy xe, không biết mệt mà đi bộ một cây. Màn đêm se lạnh, đèn vàng ngả bóng, thật có cảm giác như đang hẹn hò, chỉ có điều người chị bên cạnh có hơi đờ đẫn. Viên Liễu không nói gì, sợ phá hỏng bầu không khí.

Du Nhậm thấy mồ hôi chảy thành giọt từ tóc mái của cô gái nhỏ, giúp cô gái nhỏ lau mồ hôi: "Em chưa tắm à? Sao vẫn nhiều nước thế này?"

Vừa nói xong cô đã hối hận - cái này hơi "lệch".

Viên Liễu không dám nói vì em lao như tên bắn tới đây, chỉ sợ đến muộn, không gặp được Du Nhậm.

Cô gái nhỏ nói không sao, do em chưa lau khô tóc: "Chị, chị không ngồi lên xe đạp của em vì cảm thấy làm vậy giống như hẹn hò à?" Viên Liễu lúc nào cũng nói chuyện thế này, bạn nghĩ cô bé nên biết điều, biết nói những lời lịch sự chừa lại đường lui cho người khác, nhưng cô bé cứ mở toanh rèm cửa ra, cho ánh nắng chói chang lọt vào phòng.

Du Nhậm nói sao có thể?

"Vậy chị lên xe đi, nửa đêm không hẹn hò thì chúng ta đi dạo làm gì?" Viên Liễu cười tươi, lại mời lần nữa.

"Tiểu Liễu, chị phát hiện da mặt em cũng dày lắm." Nói xong, Du Nhậm ngồi lên chiếc đệm thoải mái, ngồi thì ngồi, cô sợ ai? Người 26 tuổi sao phải e thẹn trước đứa trẻ 15 tuổi? Nhưng Viên Liễu không chấp nhận cách nói chênh lệch mười một tuổi, cô gái nhỏ cho rằng chị chỉ lớn hơn em 10 tuổi lẻ 1 tháng, làm tròn là 10 tuổi.

Cô gái nhỏ đạp xe xuống tầng dưới nhà mới của Du Nhậm, khóa xe rồi chen vào thang máy, ra vẻ thạo đời từng trải nhìn trong thang máy. Mồ hôi vẫn ướt sũng trên tóc, trên chiếc cổ dài cũng có dấu vết mồ hôi chảy thành dòng. Du Nhậm liếc nhìn, vào nhà lấy khăn mặt cho Viên Liễu: "Tự lau đi."

Viên Liễu vắt khăn lên cổ nhìn những chậu hoa nhài toả hương thơm tràn ngập khắp phòng, nói Bạch Mão Sinh cũng trồng, em chăm tốt hơn chị ấy, chị nhìn xem, mỗi chậu của em ra hơn mười bông, của Bạch Mão Sinh chỉ ra sáu bông.


Cô gái nhỏ ngồi xổm trước chậu hoa nhỏ cao bằng nửa người, làn da trắng nõn như ngọc lộ ra dưới gấu áo phông đồng phục học sinh, vừa nói vừa sửa cành lá, lấy nước cho vào trong bình, nói sáng sớm mai chị nhớ tưới nước, bây giờ trời nóng, tốt nhất nên tưới hai lần vào buổi sáng và buổi tối. Khi có hoa, chị hái một bông cho vào hộp trà. Chị đã xem "Hoa và cá vàng" của Uông Tăng Kỳ chưa? Những người Bắc Kinh ngày xưa hay làm vậy.

Viên Liễu lảm nhảm mãi vẫn không thấy Du Nhậm trả lời. Quay đầu lại, thấy chị đã nghiêng đầu ngủ trên ghế sofa.

Mới bao lâu chứ? Viên Liễu đứng cạnh nhìn chị, chú ý nốt ruồi đen nhỏ trên khóe miệng chị, nhỏ đến mức có thể bị hơi thở của chị thổi bay. Đôi mắt thông minh thường ngày đã nhắm lại, trên mí mắt là đường nếp gấp in sâu hoàn hảo. Tầm nhìn chuyển sang bộ ngực hơi phập phồng của Du Nhậm, Viên Liễu vào phòng tìm chăn đắp lên cho chị.

Đây chính là "hơn người" mà mẹ hằng tưởng, 11 giờ 30 tối về đến nhà, làm việc vất vả đến độ vừa ngồi xuống đã thiếp đi. Thấy vậy, mũi Viên Liễu cay cay, cẩn thận đặt Du Nhậm xuống, sau đó tắt đèn, ngồi sấp bên cạnh Du Nhậm.

Du Nhậm tỉnh dậy vào khoảng năm giờ sáng, trong lòng bàn tay nắm một vật gì đó lông lá, nương theo ánh sáng bên ngoài, thấy hoá ra là tóc của Viên Liễu. Cô gái nhỏ đã dậy từ sớm, đang mở đôi mắt ngây thơ nhìn cô, nhưng không dám cử động đầu, ngồi trên ghế đẩu cong mông, nửa cơ thể duỗi trên ghế sofa như một con mèo.

"Sao em không vào phòng ngủ?" Giọng Du Nhậm khi vừa tỉnh dậy khàn khàn, cô thu tay về chống dậy, tự ngửi mình: "Ặc." Du Nhậm đỏ mặt, giữa hè chưa tắm mà đã đi ngủ, đêm qua còn đổ mồ hôi.

Viên Liễu cũng dậy, nói không sao. Thực ra cô gái nhỏ không dám tự ý vào phòng ngủ nghỉ ngơi, để lại chị một mình trên ghế sofa. Sáng sớm, cô có thể ngắm nhìn toàn cảnh căn hộ nhỏ nơi Du Nhậm sống một mình, hé mở một khía cạnh khác của chị giữa cuộc sống bộn bề: Nắp máy giặt mở toang, một bên ống quần vẫn treo lủng lẳng bên ngoài; vẫn còn hai bộ đồ lót in hình gấu trúc chưa giặt trong giỏ phòng tắm; trong tủ lạnh chỉ có bánh mì nướng nguyên hạt và nước hoa quả hết hạn, không tìm thấy một cọng rau nào; trong bồn rửa bát là năm tách trà còn vương cặn trà, Du Nhậm lấy một tách uống một lần, tích cho đến khi bồn rửa không thể chứa được nữa mới bớt thì giờ rửa một thể.

Thấy cô gái nhỏ im lặng đi lại trong nhà hai vòng, mặt Du Nhậm không nén được xấu hổ: "Dạo này bận quá..." Cô đến dây phơi quần áo rút bộ đồ đã giặt nhiều ngày trước: "Bình thường chị không như thế này, em có nghĩ chị luộm thuộm không?"

Du Nhậm không luộm thuộm, nhưng quần áo trên người nhăn nhúm, tóc cũng rối bù một bên thấp một bên cao, chỉ có cặp kính ngoan cường đó vẫn đeo ngay ngắn trên sống mũi, Du Nhậm nói, chỉ cần khi nào có thời gian, chị đều sẽ dọn dẹp.

Mấy năm nay đúng là được hưởng ké Du Hiểu Mẫn nên cuộc sống của cô được sắp xếp trật tự và nề nếp. Trong thâm tâm Du Nhậm cũng thừa nhận, khả năng sống của thế hệ cô kém xa so với những người phụ nữ Trung Quốc sinh vào những năm 1960, không chịu thương chịu khó bằng, không chủ động và không biết làm bằng.

Mất hình tượng trước mặt cô gái nhỏ cũng không phải chuyện xấu, vẻ mặt Du Nhậm rất nhanh đã trở lại như thường, thản nhiên nói: "Chỉ cần ngâm trong nước nóng là được, không sợ rửa không sạch."

Nhưng cô gái nhỏ cau mày, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ, mờ mịt thành mảng, khiến trái tim Du Nhậm quặn lại - Viên Liễu không giống Bạch Mão Sinh, nhưng khả năng rơi nước mắt chỉ trong tức khắc cứ như đúc từ một khuôn.

"Tiểu Liễu?" Du Nhậm gọi. Cô gái nhỏ bước đến ban công, bỗng ôm eo Du Nhậm vào vòng tay, mạnh mẽ và rất an toàn. Cằm Du Nhậm cọ lên vai cô gái nhỏ, mùi hương bồ kết trên người cô gái nhỏ đánh thức Du Nhậm, cô hỏi, sao thế?

"Chị, chị vất vả quá." Viên Liễu nói để em giúp chị dọn, chị yên tâm đi làm: "Sau này em sẽ không làm phiền hẹn hò chị nữa, chị thậm chí còn không có sức leo lên giường, hức..."

Du Nhậm đẩy kính lên: "Hả? Hẹn hò gì, leo lên giường gì?" Viên Liễu buông Du Nhậm ra, đẩy Du Nhậm đi tắm còn mình thì lau nước mắt rồi bắt đầu giặt quần áo, bộ dạng làm lụng vất vả có chút giống Du Hiểu Mẫn.

Trong lúc lau tóc trong phòng tắm, Du Nhậm vẫn ngẫm nghĩ về lời nói của Viên Liễu, cô mặc quần áo vào, ra ngoài đúng lúc Viên Liễu đón lấy bộ quần áo đã thay ra trên tay cô: "Đồ lót... chị tự giặt." Du Nhậm nói.

Cô gái nhỏ nói vâng, bắt đầu giặt áo khoác bằng tay trong bồn rửa ngoài ban công. Du Nhậm nhìn cô gái ốc Viên Liễu giữa mùi hương hoa nhài vào lúc 5 giờ 30 sáng, "Tiểu Liễu, em nói 'làm phiền hẹn hò chị' là sao?"

"Mang canh cho chị là em gái quan tâm chị gái, đón chị tan làm là... là kiểu như... điều em muốn làm." Viên Liễu cúi đầu vò quần áo, nửa khuôn mặt đỏ au, bất thình lình, da quai hàm bị Du Nhậm véo mạnh: "Kiểu như cái gì? Tiểu Liễu, chúng ta đã đồng ý: Tạm thời gác lại chuyện này, sau khi em thành niên sẽ quan sát chuyện này."

"Vâng." Viên Liễu méo miệng giải thích: "Em muốn gác lại, nhưng nó tự lớn lên, không thể làm gì được." Tối vài hôm trước Hoài Phong Niên bị ốm, đọc thơ của Lý Ích trước mặt sông Bách Châu: Từ đó còn đâu đêm dịu ngọt, lầu tây bỏ mặc ánh trăng vàng. Viên Liễu hiểu ra, tiếp câu thơ của Bạch Cư Dị: "Biết tương tư mới thấy, hoá ra biển chẳng sâu." Túc Hải không học hành gì cũng nghe hiểu, nói tại sao hai người tương tư lại giống nhau thế nhỉ? Hãy nhấc đít lên hành động đi.

Du Nhậm buông tay, thấy cô gái nhỏ lại cúi đầu làm lụng, cô hắng giọng: "Đừng đón chị nữa, tối hôm qua em không về nhà, chắc chắn mẹ em sẽ lo lắng."

"Trước khi ngủ em có gửi tin nhắn cho mẹ." Viên Liễu soi quần áo của Du Nhậm dưới ánh đèn: "Chị ơi, sao trên áo sơ mi của chị có nhiều vết bút thế? Dài như vậy." Cô vừa lấy nước giặt vò đúng chỗ bẩn, vừa tiếp tục câu được câu chăng thảo luận sâu hơn về chuyện tình cảm với Du Nhậm: "Chị, em nói sẽ không làm phiền hẹn hò chị nghĩa là em sẽ không đẩy xe đạp 'hoa tiền nguyệt hạ'..."

Du Nhậm nói khoan đã, Tiểu Liễu, chúng ta chưa từng "hoa tiền nguyệt hạ".


*Hoa tiền nguyệt hạ: Trước hoa và dưới trăng, chỉ phong cảnh cặp đôi hẹn hò nhau.

"Ồ, em tưởng cảnh hai người đi dạo trên đường vào ban đêm chính là cảm giác hẹn hò." Trong tiểu thuyết người ta cũng viết như vậy rất nhiều, em từng hỏi Bạch Mão Sinh, ngày xưa chị ấy cũng thích đến trường Số 8 đón chị. Chị Phong Niên cũng nói, chị ấy và chị Tống cũng đi dạo ở Tả Gia Trang lúc nửa đêm. Đương nhiên cô không biết nửa còn lại của câu: "Vừa không làm được cũng không ngủ được, chẳng thà ra ngoài đi dạo."

Viên Liễu nói, đi dạo nghĩa là cùng chung nhịp thở, cùng chung vận mệnh, tuy không nói gì nhưng vô cùng vui vẻ, nhịp tim cũng rất ngọt ngào.

Ngọt? Chiến lược hoãn binh biến thành vây quân đánh thành. Du Nhậm không hiểu: "Tiểu Liễu, em không được bốc đồng như vậy, chị cho phép em giả vờ chuyện đó vài năm, không có nghĩa là chị muốn cùng sa vào với em."

"Chuyện gì?" Viên Liễu ngây thơ.

"Em... em thích..." Du Nhậm cười: "Em muốn chị tự nói ra, chị đi pha cà phê."

"Em thích chị." Giọng Viên Liễu tuy nhỏ nhưng trịnh trọng: "Du Nhậm, em thích chị." Mượn hết dũng khí suốt nhiều tháng qua, gọi thẳng tên Du Nhậm.

Cô gái nhỏ rửa sạch bọt xà phòng trên tay: "Em nên nói điều này." Viên Liễu có hơi sợ hãi, mắt nhìn xuống đất, hít một hơi rồi ngẩng đầu ngang tầm Du Nhậm: "Chị chân thành với em, em cũng muốn như vậy."

Em thích chị, nên em thương chị, muốn đi đón chị, muốn nghe chị nói chuyện nhiều hơn. Em có động cơ ích kỷ, muốn mượn cơ hội đưa đón chị để nếm thử cảm giác hẹn hò, nhưng lại khiến chị càng mệt mỏi, ảnh hưởng đến giờ giấc về nhà sớm nghỉ ngơi của chị.

Em làm vậy là ích kỷ và trẻ con, vì vậy, Du Nhậm, em quyết định lần sau đưa chị tan làm sẽ không dài dòng với chị nữa, em sẽ đưa chị đến tận nhà thật hiệu quả và thoải mái, tuyệt đối không vào nhà làm phiền.

"Em... em gọi chị là gì?" Du Nhậm day ấn đường: "Tiểu Liễu, em không gọi chị là 'chị Du Nhậm' nữa?"

Viên Liễu nuốt nước bọt, che giấu căng thẳng: "Khi chị là một người chị, em sẽ gọi là chị Du Nhậm. Khi... khi em thích đến mức không thể giả vờ được nữa, sẽ gọi là Du Nhậm." Hàng mi dài của cô gái nhỏ chớp chớp, cuối cùng bình tĩnh lại, đôi mắt to không biết ngại nhìn chằm chằm Du Nhậm: "Có được không?" Viên Liễu vẫn cởi bỏ lớp áo mạnh mẽ.

Mái ngói chưa lợp ba ngày, cửa sổ vừa dán giấy bọc vài ngày, ngay bây giờ thật sự phải xé hết sao? Du Nhậm kiên định nhìn Viên Liễu: "Sao em lại không giống những gì chúng ta đã thỏa thuận ngày đó cho lắm?" Đứa trẻ biết điều từng nói tọa độ ngày đó đi đâu rồi?

Hôm đó cũng đã hơn mười ngày trước. Viên Liễu nói, em nhớ chị, nhớ đến khi không thể chịu nổi sẽ đi nấu cơm và hầm canh, đi làm đề, học thuộc từ vựng và đọc sách, đi chạy bộ cùng Tiểu Hải và chị Phong Niên, nhưng vẫn không thể xoá nhoà hình bóng chị trong tâm trí em. Dù thời thế có thay đổi, em vẫn sẽ cố gắng hết sức thực hiện ước hẹn của người quân tử.

"Cố gắng hết sức?" Du Nhậm bối rối trong giây lát: "Tiểu Liễu, chị đã nói, chị không thể đảm bảo sẽ cho em điều em muốn." Trầm ngâm một lúc sau, cô nói: "Em làm thế... là quấy rầy chị."

Giấy dán cửa sổ không có tác dụng gì cả, ngược lại còn khuyến khích cô gái nhỏ thêm can đảm ghé cửa vào nhà, gọi hẳn tên "Du Nhậm". Du Nhậm bất đắc dĩ phải nói thẳng: "Hiểu chưa?"

Chỉ khi đó Viên Liễu mới hoàn toàn hiểu rõ, chị bao dung tình cảm đơn phương nông nổi của mình, không cho mình lý do buông trôi cảm xúc. Qua hơn mười ngày kìm nén, sau vô số lần tương tư, vậy mà vẫn làm quá trớn, vẫn nghĩ quá nhiều. Câu "hãy lo việc của mình đi" được gói ghém cẩn thận bằng ngôn từ chỉ vì chị không muốn làm tổn thương mình mà thôi. Một đứa trẻ dù thông minh đến mấy, vẫn sẽ choáng váng mê mẩn trước một chút ngọt ngào.

Mặt cô gái nhỏ tái nhợt, nói em đã hiểu, lần này em đã thực sự hiểu, vâng, đó là quấy rầy. Đôi mắt cô lơ đễnh, vẫn còn dấu hiệu cố gắng tranh đấu tư tưởng. Viên Liễu quay đầu, nói em đã giặt xong quần áo.

Du Nhậm ngồi trong phòng khách nhìn cô gái nhỏ, hai tay đan chéo, mười ngón ấn mạnh - Vậy là tờ giấy dán đã bị chọc thủng chỉ bởi một câu. Con thiêu thân nhỏ phơi quần áo xong, nói: "Chị, em về nhà đây."

Ngay giây phút cửa nhà được nhẹ nhàng đóng lại, Du Nhậm đã hối hận, cô muốn gọi Viên Liễu lại giải thích, không phải là "quấy rầy", chỉ là chị không gánh được. Nó quá nặng nề, đó là cả tương lai của một cô gái trẻ, cô không dám nghĩ. Thỉnh thoảng cô thở không được mỗi khi nhìn thẳng vào vấn đề trong màn đêm.

Đến cuối Du Nhậm vẫn không gọi Viên Liễu, cô ngước cổ nhìn trần nhà rất lâu không nói nên lời.

......


Bình luận

Truyện đang đọc