XANH XANH MÀU ÁO CHÀNG


Mặc dù Đinh Nguyệt Hoa nghĩ mình đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nhưng khi ôm bánh về Triển phủ với Triển Chiêu cô vẫn phải chết lặng.
“Tảo mộ?” Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa trợn tròn, cô liếc nhìn sang Triển Chiêu, thấy vẻ mặt của hắn cũng hết sức bất đắc dĩ: “Trung bá bá, mới qua thanh minh xong, không phải đã quét rồi sao ạ?”
Trung bá ho khụ một tiếng: “Có ai quy định chỉ thanh minh mới được tảo mộ à?”
“Trung bá bá, nhà Nguyệt Hoa còn có chuyện…”
“Ta biết mà, vậy nên ta bàn bạc với Đinh Đại thiếu gia rồi.

Cậu ấy với Ám Hương cô nương sẽ về trước.

Còn con dẫn theo Nguyệt Hoa cô nương đi tảo mộ, sau đó trực tiếp đưa Nguyệt Hoa cô nương về, vừa đi vừa về cũng mất có hai ngày chứ mấy.

Đinh Đại thiếu gia cũng đồng ý rồi.” Trung bá từ tốn giải thích.
Đinh Nguyệt Hoa chớp chớp mắt: “Trung bá bá, là thế này ạ, không phải con không muốn đi, nhưng mà lần này thời gian eo hẹp quá.”
Trung bá cười nói: “Không sao, không có trễ gì đâu, hai đứa đi đường thủy tới đó, tảo mộ ở quê xong thì đi thẳng theo đường cái quan về thôn Mạt Hoa, nói không chừng còn đuổi kịp cả Đinh Đại thiếu gia đang đi ở phía trước.”
“Nhưng Triển Chiêu vẫn còn công vụ phải làm mà đúng không ạ?” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng bàn ra.

“Chuyện này càng không phải lo, ta hỏi Triệu đại nhân rồi, y bảo Bao đại nhân cho Triển Chiêu kì nghỉ riêng, không phải quan tâm hai ngày này đâu.”
Đinh Nguyệt Hoa lén bĩu môi với Triển Chiêu.

Triển Chiêu thở dài, cười nói: “Trung bá bá, sức khỏe của người dạo này không tốt, con thật sự không thể yên tâm…”
“Ta có phải đèn dầu đâu mà gió thổi qua là tắt? Mấy ngày này ta còn phải đi xin ngày lành, con mau dẫn Nguyệt Hoa cô nương đi tảo mộ cho lão gia phu nhân để họ yên tâm, đây mới là chuyện chính.”

Đinh Nguyệt Hoa quay mặt ra sau thè lưỡi với Triển Chiêu, đoạn nghiêm mặt quay lại nói: “Trung bá bá, bá bá nói đúng, bọn con chuẩn bị ngay đây ạ, đi nhanh về nhanh.”
Thế rồi sáng sớm ngày hôm sau hai người chỉ có thể ngồi lên thuyền xuất phát.

Thời tiết rất tốt, bầu trời chẳng gợn tí mây, ánh nắng ban mai nhuộm vàng mọi thứ.
Đinh Nguyệt Hoa tựa vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh một lúc, đột nhiên cười nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu huynh giảo hoạt như vậy là học được từ đâu rồi.”
Triển Chiêu đang ngồi ở phía đối diện rót thêm trà cho cô, chỉ cười chứ không đáp.
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Trung bá bá bảo chúng ta đi tảo mộ, nhưng đúng ra là để huynh với ta ở riêng với nhau nhiều hơn.”
Triển Chiêu lắc đầu cười: “Ông ấy vẫn chưa yên tâm đây mà!” Hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Thật ra chúng ta hoàn toàn có thể từ chối, sao cô vẫn vui vẻ đồng ý thế?”
“Thật là, huynh có ngốc không vậy, huynh không đồng ý chuyện này, Trung bá bá lại nghĩ ra tiếp chuyện mới thôi, chẳng thà đồng ý luôn cho ông ấy vui, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này trốn đi, bớt phải bị ông ấy nghi ngờ!”
Triển Chiêu mỉm cười, bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Cũng tốt, cô mới tới Thường Châu lần đầu, hay là để ta làm chủ nhà dẫn cô đi du ngoạn một vòng.”
“Chuyện đó là tất nhiên rồi!” Đinh Nguyệt Hoa cũng không khách khí, chợt cô nhớ tới một chuyện: “Phải rồi, huynh nhìn cái này đi.” Cô vội vàng tháo mặt khóa đang đeo trên cổ xuống: “Huynh có nhớ đặt làm mặt khóa này ở đâu không?”
Triển Chiêu cười nói: “Cái này là năm xưa mẹ ta tặng cô, làm sao ta biết được.”
Đinh Nguyệt Hoa có chút mất mát: “Ta hỏi Trung bá bá, ông ấy bảo ta đi hỏi huynh, còn nói là huynh chắc chắn biết.

Ta đang tính đặt làm một cái giống như vậy để tặng cho đứa cháu sắp chào đời của ta.”
Triển Chiêu hơi ngước mắt lên, mặt khóa kia lướt qua trước mắt hắn, thật ra hắn biết nó được đặt làm ở đâu, bởi vì chính hắn là người đặt.

Đam Mỹ Hay
“Chiêu Nhi, con thấy cái nào đẹp?” Mẹ cúi người xuống, chỉ vào một dàn trang sức bạc.
Hắn nhìn từng cái một, nhưng vẫn không hài lòng.


Hắn ngẩng đầu lên cười nói như một người lớn: “Mẹ tính tặng cho ai ạ?”
Mẹ mỉm cười: “Là tặng cho vợ tương lai của Chiêu Nhi đó, Chiêu Nhi thấy cái nào đẹp?”
Vợ là gì vậy nhỉ? Hắn còn bé tất nhiên không hiểu được.

Nhưng mẹ tận tụy đến như vậy, chẳng những buộc cơ thể đang bị ốm của mình rời khỏi giường mà còn đặc biệt kêu bác thợ ở tiệm bạc mang theo trang sức tới nhà, chọn lựa cẩn thận, hắn đương nhiên phải giúp mẹ, không thể để mẹ phiền lòng.
Hắn nhanh chóng nhìn lại từng cái một thật cẩn thận, chẳng biết màn đêm đã buông xuống từ bao giờ, chỉ thấy ở phía chân trời có một vầng trăng non đang dần dần nhú lên, bỗng hắn nhớ tới câu thơ phu tử vừa dạy cho: “Trăng nhô trên biển khơi, cùng lúc ở ven trời(1)”, cảnh đó chắc phải đẹp lắm nhỉ?
Hắn lập tức chỉ vào vầng trăng non kia và nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ thấy vầng trăng kia có đẹp không?”
Mẹ gật đầu, trên khuôn mặt hốc hác nở một nụ cười: “Đẹp lắm, nhưng không biết bác thợ có làm được không?”
Người thợ tiệm bạc có chút khó xử: “Không có khuôn mẫu, sợ là không làm được.”
Mẹ có hơi thất vọng, nhưng cũng không làm khó người thợ: “Không thì cứ làm một mặt khóa bạc, bảo vệ bình an cho đứa bé, khắc thêm hai câu cát tường trên mặt là được rồi.”
Đã như vậy, hắn không thể để mẹ thất vọng, hắn cười nói: “Không thì… để con vẽ mẫu cho ạ.” Chu phu tử vẽ đẹp nhất học đường từng dạy cho hắn rồi, việc này cũng không có gì khó.

Hắn vội vàng cầm lấy tờ giấy, nhìn vầng trăng non kia cẩn thận vẽ theo, đoạn đưa cho bác thợ.
Cuối cùng cái mặt khóa đó được đưa tới biên ải xa xôi.

Không lâu sau, có tin gửi tới, Đinh phu nhân quả thực sinh hạ một bé gái, trùng hợp là đứa bé này được Đinh tướng quân đặt cho một cái tên – Nguyệt Hoa.
“Triển Chiêu?” Đinh Nguyệt Hoa bỗng quơ quơ tay trước mặt hắn: “Nghĩ gì mà say sưa vậy?”
Triển Chiêu lắc đầu cười: “Nghĩ đến một số chuyện cũ, có hơi bồi hồi một chút thôi.


Đúng rồi, hay để ta đưa cô tới tiệm bạc xem thử, biết đâu lại tìm được một cái gần giống như vậy.”
“Không cần đâu, ta cứ tưởng huynh biết chỗ nên tính tiện đường tới xem thử, nếu huynh không nhớ thì thôi vậy, ta về thôn Mạt Hoa mua một cái cũng giống nhau mà.” Đinh Nguyệt Hoa không để bụng, cô tiếp tục tựa người vào cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Gió nhè nhẹ thổi qua tóc cô, thật dễ chịu.

Triển Chiêu chỉ nghe cô khẽ ngâm nga một từ khúc: “Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh…(2)” (Dịch thơ: Liền mặt biển, sông xuân nước rẫy, trên làn khơi, trào đẩy trăng ra)
Chuyến đi vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã tảo mộ xong.

Trung bá bá đã sớm bố trí mọi thứ ổn thỏa, Triển Chiêu để người chèo thuyền quay về trước, còn hắn và Đinh Nguyệt Hoa cưỡi ngựa theo đường cái quan đi về phía Nam, tiến đến thôn Mạt Hoa. 
Ở hai bên đường đâu đâu cũng là màu xanh biếc, mang lại cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

Mà thời gian vẫn còn nhiều nên cũng không phải vội.

Hơn nữa đường cũng khá thưa người, hai người bèn thả dây cương, để ngựa tự đi về phía trước.
Chốc sau họ tới một cánh rừng, Triển Chiêu cười nói: “Vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta tìm chỗ nghỉ chân một lát.”
Đinh Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn quanh, thấy trời đang lúc nắng gắt, cô cười nói: “Được thôi.” 
Hai người xuống ngựa, tiến vào rừng, lập tức cảm nhận được một bầu không khí tươi mát.

Triển Chiêu tìm một nơi sạch sẽ cho Đinh Nguyệt Hoa ngồi xuống: “Cô ngồi đây nghỉ ngơi ăn chút lương khô đi, ta đi lấy nước cho cô.”
Đinh Nguyệt Hoa tự mình lấy lương khô ra ăn vài miếng.

Chợt cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng khóc.


Cô sửng sốt, vội vàng đứng dậy toan đi tìm hiểu, nhưng đột nhiên bị ai đó giữ chặt, nhìn lại thấy là Triển Chiêu.

Cô liền nói ngay: “Hình như có ai đó đang khóc trong rừng.”
Triển Chiêu đưa túi nước cho cô, hạ giọng nói: “Cô ở yên đây, ta đi xem thử.”
“Ta đi với huynh.”
Triển Chiêu gật đầu, hai người lần theo tiếng khóc tìm kiếm, nhưng không hiểu sao tiếng khóc kia bỗng dưng ngừng lại.
Đinh Nguyệt Hoa còn đang sửng sốt, bỗng vô tình nhìn thấy cây cổ thụ ở xa xa có một người nọ đang dùng một tư thế kỳ lạ để treo người lên cây.

Đinh Nguyệt Hoa lập tức phản ứng, người kia đang treo cổ tự tử, cô vội vàng kêu lớn: “Mau cứu người!”
Cô chưa kịp dứt lời, đã thấy trước mặt có một đường sáng màu trắng đang bay đi, và bóng người áo xanh ở bên cạnh cũng di chuyển.

“Phựt” một tiếng, người kia từ trên cành cây rơi xuống, tức thì được một người khác đỡ lấy vững vàng – là Triển Chiêu.
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng chạy qua, bấy giờ mới thấy được người treo cổ tự tử là một thư sinh trẻ tuổi.
(Hết chương 9)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1)Theo bản dịch của Trần Trọng San.

Một câu trong bài thơ “Vọng nguyệt hoài viễn” của Trương Cửu Linh.
(2)Trong “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư.

(Bản dịch là của Ngô Tất Tố).


Bình luận

Truyện đang đọc