XUÂN PHONG KHỨ

Mới 5h sáng Điềm Mạt La đã lật đật trở mình, thức dậy đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn sáng.

Vương Hoa Nhiên lúc mơ màng tỉnh giấc thì bên cạnh đã không còn bóng hình cậu, hắn lật đật đứng dậy mở cửa phòng. Nghe âm thanh ở nhà bếp truyền đến, hắn bước tới nhìn thấy cậu đang tất bật với mấy món đồ ăn sáng mới yên tâm tựa đầu vào cửa ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu.

Gương mặt ửng hồng do nhiệt độ thấp, môi mím lại, vẻ mặt chăm chú của cậu khiến hắn mê mẩn.

"Này! Còn đứng đó làm gì? Mau đi thay quần áo, hôm nay anh không đi làm à?" Cậu đột nhiên quay sang trừng mắt nhìn hắn.

Vương Hoa Nhiên bất ngờ, cậu làm sao lại dám nói chuyện với hắn như vậy? Nghĩ lại cảnh tượng này cũng thật ngọt ngào cứ như cậu là vợ của hắn, chăm lo cho từng bữa ăn của hắn.

Hắn không bộc lộ ra ngoài nhưng trong tâm hắn hiện tại đang rất vui vẻ. Nghe theo lời cậu, Vương Hoa Nhiên bước trở về phòng. Mở tủ ra chọn đại một bộ âu phục rồi thay ra.

Tiếng nước chạm sàn lách tách truyền đến, hắn tự hỏi có phải hay không mình đang nằm mơ. Cậu hiền hòa như vậy chỉ còn là trong ký ức nhưng hiện tại lại một lần nữa xuất hiện.

Ngồi vào bàn ăn sáng, cậu trong chiếc áo khoác mỏng bước ra từ phòng bếp, đem đĩa thức ăn sáng đặt trước mặt hắn. Ngồi xuống đối diện chống cằm lên tay nhìn hắn ăn.

Vương Hoa Nhiên không thay đổi sắc mặt, hỏi "Phần của cậu đâu?"

Điềm Mạt La mỉm cười lắc đầu "Lát nữa anh đi làm rồi tôi sẽ ăn sau! Anh mau ăn đi!"

"Cậu nhìn tôi như vậy làm sao mà...."

Cậu hiểu ý đứng dậy "Được rồi! Làm theo ý ngại vậy đại nhân a!"

Hắn nhìn thấy cậu chuẩn bị đi đột nhiên nghĩ tới giữ cậu lại ngồi cùng với hắn nhưng cậu đi quá nhanh, hắn vơ tay với không kịp, cậu đã biến mất dạng ở góc cầu thang.

Lát sau, Điềm Mạt La quay xuống, trong tay cầm chiếc hộp gấm màu xanh sapphire đến trước mặt hắn.

"Ngồi thẳng lưng một chút, tôi giúp anh thắt cà vạt!"

Hắn nhìn nhìn chiếc cà vạt màu đen trong hộp, cái này thật lạ, hắn chưa từng mua cái nào màu này, hơn nữa chất lượng nhìn sơ qua dường như không tốt cho lắm. Thấy hắn nhìn cà vạt trên tay cậu mà do dự, cậu cũng có chút buồn. Là do cậu âm thầm dùng tiền của mình mua tặng hắn, mặc dù không phải là hàng hiệu nhưng cũng coi như là thành ý của cậu.

"Không thích cũng không sao, tôi đem cái khác cho anh!"

Cậu vừa định lại bước đi nữa hắn cầm tay cậu lại, lên tiếng "Thắt cho tôi!"

Tim cậu đập loạn cả lên, tên mặt than này cũng có bộ dạng đáng yêu chết người như vậy thật sự không ngờ tới.

Chiếc cà vạt từ lúc được thắt lên, kết hợp với bộ âu phục đắt tiền đã cứu vớt được phần nào. Hiện tại nhìn cũng rất được.

Điềm Mạt La ngại ngùng không dám hỏi hắn tối nay có về ăn cơm không, chỉ nói bóng gió "Hôm nay chị Dương không có đến làm việc, nên tôi... tôi sẽ nấu cơm tối!"

Hắn dứt khoát "Tối nay tôi sẽ về sớm!"

Trong lòng cậu vui sướng khó tả, ai bảo cậu đã chết tâm, một tia hạnh phúc len lỏi, đánh tan hết băng giá trong lòng. Với cậu hiện tại hắn đã không như trước, con người này cho cậu có cảm giác hắn thực sự thích cậu.

Tới Tân Tinh, hắn nhận được thông báo mời đi dự dạ hội của hội đồng quản trị. Mọi người ai cũng muốn tham dự để tranh thủ cơ hội câu rùa vàng. Bất quá chỉ có nhân viên cấp cao mới đủ tư cách tham dự.

Trong lúc chuẩn bị, vị thư ký nào đó đã đưa cho hắn một cái cà vạt khác, bảo hắn thay đổi.

Ban đầu hắn do dự nhưng nghĩ đến, tới nơi đó hắn còn đeo cái cà vạt này nhất định bị đem ra bàn tán sau lưng. Cho chiếc cà vạt đen vào trong túi, thay vào đó là một cái khác màu nâu bóng sang trọng hiệu Louis Vuitton.

Quên mất đã hẹn trước với cậu, nhưng dù có nhớ hắn cũng vô phương từ chối bữa tiệc này. Nhìn đồng hồ, đã 8h hơn các cô gái vây quanh hắn không hề ít, ai nấy đều.xinh đẹp, gia thế tài năng đều hơn người.

Hắn ai cũng không để vào mắt, những cô gái kia vây quanh cũng chỉ làm hắn thêm phiền, nhưng nếu nói thẳng ra thì.mọi người sẽ nghĩ hắn thế nào? Có phải sẽ nghi ngờ hắn không thích phụ nữ, hắn là gay...

Vừa đúng 10h Điềm Mạt La mất kiên nhẫn gọi cho hắn, nghe bên kia rất ồn ào, đoán chắc hắn đang ở một bữa tiệc nào đó. Hắn hứa với cậu sẽ quay về ngay sau đó liền cúp máy.

Lúc hắn cáo từ định ra về thì một mỹ nữ đi tới chỗ hắn xin quá giang. Nhìn nữ nhân đứng không vững hắn cũng không nỡ bỏ mặc, đưa cô ra xe rồi chở cô về nhà.

Nếu là hắn của trước đây thì nữ nhân này chắc chắn sẽ không thoát khỏi móng vuốt của hắn, nhưng hiện tại đã khác hắn đã có người trong lòng.

Về tới khu nhà sang trọng, hắn đưa cô tới cửa nhấn chuông, phát hiện bên trong không có người mới luống cuống không biết làm sao.

Mỹ nữ đang giả vờ ngủ gục trên vai hắn lúc này tỉnh dậy, bày đủ trò khiêu khích, thấy hắn không để tâm liền công khai quyến rũ, mời hắn vào nhà uống chút nước, hắn không đồng ý cô nhất quyết không bỏ qua. Vương Hoa Nhiên nhấp một ngụm nước sau đó phát hiện cơ thể mình có chút gì đó không ổn, dục hỏa từ đâu bốc lên thiêu rụi lý trí...

Đêm đó hắn không về nhà, mặc cho cậu chờ đợi thế nào cũng không thấy. Điềm Mạt La cũng không trách hắn, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng tại sao nụ cười đó lại đi kèm nước mắt. Lẽ nào cậu đã quên thứ gì đó? Chính là cậu đã quên lời bà ngoại, phải biết lúc nào nên yêu lúc nào nên chia tay, chỉ cần còn vương vấn tâm sẽ không thể thanh tĩnh. Đêm nay cậu tự nhủ cũng chính là lần cuối cùng, lần cuối cùng cậu là Điềm Mạt La của trước kia. Kim đồng hồ tích tắc khẽ chạm đến số 12, cậu lắng nghe tiếng con tim mình vỡ vụn.

Lau đi hai hàng lệ trên má, cậu dọn dẹp thức ăn trên bàn rồi quay về phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc