XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Lúc trước toàn bộ thôn Đại Hà không có người đi học, người trong thôn quả thật không có ý thức về phương diện này, nhưng trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều nhìn thấy, phàm là bọn nhỏ đến trường, dường như loáng thoáng có bóng dáng của Trình Chiêu, nếu hài tử nhà mình có thể ưu tú giống như Trình Chiêu, vậy thì ai cũng sẽ đập nồi bán sắt để đưa hài tử đi học.

"Lý chính thúc, nhà ta có hai người đi làm việc!"

"Cháu trai lớn nhà ta hiện tại hai tuổi, đợi thêm một năm nữa là có thể đi học, nhà ta cũng đi xây học đường."

"Bọn ta cũng đều đi!"

Các nam tử trong thôn nhất hô bách ứng, thập phần nhiệt tình.

Lí chính đứng tại chỗ tuyên bố, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu khởi công, tranh thủ hoàn thành trong vòng ba ngày.

Người trong thôn đều giải tán, Lý chính đi tới trước mặt Trình Loan Loan, nói:

"Nương Đại Sơn, ngươi đi lên trấn nhiều, người quen cũng không ít, ngươi xem có thể nhờ người giới thiệu người đến thôn chúng ta dạy học hay không, không nhất định phải là tú tài, lão đồng sinh cũng được, thôn chúng ta bao ăn bao ở."

Dù sao cũng phải xây phòng, xây thêm một gian cho tiên sinh đứng ra dạy học ở, cũng không khó khăn gì.

Vả lại hiện tại trong thôn có nhiều hài tử đi học, mỗi nhà sau khi có lương thực cũng có thể bỏ ra một chút tiền, mỗi tháng mỗi hài tử mấy chục văn tiền phí thúc tu, cộng lại cũng có không ít, nếu không đủ, trong thôn lấy quỹ chung ra một ít gom góp hai lượng bạc cho tiên sinh dạy học, cũng không tính là quá keo kiệt.

Trình Chiêu nghe nói như thế đi tới: "Lý chính gia, có phải cháu làm không đủ tốt hay không?"

"Tiểu tử này sao lại có suy nghĩ như vậy." Lý chính yêu thương nói, "Chính là bởi vì ngươi quá tốt, để cho ngươi tới dạy bọn nhỏ biết chữ thật sự là lãng phí thời gian của ngươi. Tháng ba sang năm sẽ phải viện thí đi thi mấy tháng, xem ra không còn bao lâu nữa, sao ngươi có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ với đám tiểu tử này, ngươi đó, nên dành tất cả thời gian ra sức học tập, cố gắng công thành danh toại trở về, trên mặt toàn bộ thôn Đại Hà chúng ta cũng có hào quang."

Mặc dù tiểu tử này không phải là người thôn Đại Hà, cũng không mang họ Triệu, nhưng sống ở thôn Đại Hà mấy tháng, ông sớm đã xem Trình Chiêu là tiểu tử trong thôn.

Mấy thôn dân đi theo bên cạnh cũng phụ hoạ theo.

"Đúng vậy, Trình đồng sinh, ngươi nên học hành cho tốt đi, đám tiểu tử thôn chúng ta không thể làm chậm trễ việc ngươi thi tú tài được."

"Bọn trẻ càng ngày càng đông, ngươi cũng phải càng lúc càng hao tâm tổn trí, làm sao có thể để trì hoãn tương lai xán lạn của ngươi chứ."

"Chúng ta còn trông cậy vào ngươi làm quan tạo phúc cho dân chúng trong thôn."

Trình Loan Loan nói: "Lý chính thúc nói rất đúng, con nên tập trung vào việc học hành nhiều hơn."

Trình Chiêu mím chặt môi nói: "Phí thúc tu lúc trước, ta sẽ lấy ra toàn bộ trả lại cho mọi người."

"Chuyện này không cần đâu." Lý chính cười nói, "Lão đồng sinh cũng không dễ tìm như vậy, ngươi trước mắt cứ dạy xong tháng này, nên là đồ của ngươi thì ngươi cứ giữ cho tốt, người trong thôn chúng ta tuy nghèo nhưng cũng sẽ không luyến tiếc chút lương thực này."

Lý chính nói xong liền đi, tâm tình bỗng nhiên tuyệt vời khác thường.

Tâm tình của Trình Chiêu lại rất phức tạp, hắn ở lại thôn Đại Hà chính là vì dạy học, hiện tại Lý chính không cần hắn, vậy hắn có phải nên rời đi rồi hay không.

Nơi này không phải nhà của hắn nhưng hắn lại nảy sinh cảm giác không nỡ.

"Nhị cô, con về đọc sách trước."

Trình Chiêu tâm tình phức tạp trở lại nhà mới, nơi này có phòng riêng của hắn, phòng ngủ rất lớn, còn có một cái bàn học, cái bàn đối diện cửa sổ, rất là sáng ngời, ánh nắng chiếu sáng cả bàn sách.

Hắn xuyên qua cửa sổ, thấy được Thẩm Chính trong sân.

Thẩm Chính và Triệu Tứ Đản đang chơi đùa với Tiểu Điểm, trong tay cầm một thứ ném ra ngoài, bảo Tiểu Điểm nhặt về, chơi đến quên cả trời đất.

1

Không biết nghĩ tới cái gì, hắn mở miệng hô một tiếng: "Thẩm Chính, ngươi tới đây một chút."

Thẩm Chính sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, còn chưa vào nhà đã dựa vào bên cửa sổ, nhếch khóe môi hỏi: "Chuyện gì?"

Trình Chiêu nghiêm túc hỏi hắn: "Cha ngươi nói để ngươi ở thôn Đại Hà mười ngày nửa tháng rồi đón ngươi trở về, tại sao ngươi còn chưa đi?"

"Ta nói ngươi có ý gì, muốn đuổi ta đi đúng không, ta không đi!" Thẩm Chính hất cằm, "Triệu thẩm nói muốn nhận ta làm nghĩa tử, ta muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chờ ta trở thành nghĩa tử hoặc con riêng... Khụ khụ, cho dù ngươi và Triệu thẩm có quan hệ huyết thống cũng không sánh bằng ta, hừ!"

Hắn đi rồi.

Trình Chiêu nhìn theo bóng lưng hắn, trong nháy mắt có cảm giác vô cùng vui vẻ.

Không ai đuổi hắn đi, cũng không ai hy vọng hắn đi, vậy hắn vì sao lại bắt đầu trình diễn màn biệt ly trong lòng nhanh như vậy cơ chứ?

Bây giờ, vẫn chưa đến lúc phải đi.

+

Chờ thêm một chút nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc