XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Thông báo tuyển người dán ở thôn Đại Hà nhưng không một ai tới ứng tuyển.

Mỗi thôn dân đi qua đều khinh thường tặng cho bản thông báo một ngụm nước bọt.

"Tốt xấu gì thì cũng làm quan mà một ngày chỉ trả có hai mươi văn tiền, nương Đại Sơn bên kia trả một ngày ít nhất đã là ba mươi văn."

"Trên bố cáo này viết trời chưa sáng đã phải bắt đầu làm việc, trời tối mới có thể trở về, giữa trưa cũng không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày làm cu li đến bảy, tám canh giờ, đây không phải là xem người như súc vật sao."

"Đừng nói nữa, nếu bị đám chó săn của Hạ đại nhân kia nghe được thì chúng ta đều phải lãnh hậu quả đó."

"Dù sao thôn Đại Hà chúng ta không tới báo danh là được."

"..."

Đương nhiên cũng có người muốn tới báo danh, đặc biệt là những người không được làm việc ở phường xà phòng hay đội tuần tra, nhìn thấy con số hai mươi lăm văn tiền thì cũng động tâm.

Nhưng thôn Đại Hà đa số người đều không muốn kết giao với Hạ đại nhân kia, những người động tâm đó chỉ có thể nuốt xuống ý nghĩ của mình, rốt cuộc thì bọn họ cũng là người của thôn Đại Hà, mặc kệ lợi ích trước mắt có lớn như thế nào thì bọn họ cũng đều muốn cùng tiến cùng lui với thôn Đại Hà.

Vì thế người của thôn Đại Hà trước mắt cứ lo cày bừa vụ xuân.

Vụ xuân thường là bắt đầu vào tháng hai, lúc này chỉ mới là hai mươi tháng giêng, người trong thôn đã bắt đầu cày ruộng bón phân, chuẩn bị cho vụ gieo trồng mùa xuân.

Thông báo đã dán ra ngoài tròn hai ngày mà không có đến một người tới báo danh.

"Đại nhân, tiểu nhân đã âm thầm hỏi thăm một chút thì đã biết là chuyện gì xảy ra." Tên tùy tùng hạ giọng bẩm báo: "Trong nhà Tuệ Nhũ nhân kia không phải có một cái phường xà phòng sao, người trong thôn đã đến đó làm việc, một ngày làm bốn canh giờ, một tháng tám trăm văn tiền, còn có thể nghỉ ngơi bốn ngày, so sánh với cái phường xà phòng này, chúng ta ra giá hai mươi văn thì thật không có ai xem trọng."

Hạ Viêm nheo mắt: "Phường xà phòng này cũng thật thú vị, có thể trả tiền công cao như vậy, thật là kiếm được nhiều bạc...Tình huống thân thể của Tuệ Nhũ nhân kia hai ngày nay thế nào rồi?"

"Tiểu nhân có hỏi qua Trịnh lang trung, nói là bị tức sinh bệnh, kê thuốc và châm cứu cũng khó mà qua được."

"Xuy, tiểu nhân và phụ nhân là khó đối phó nhất, thế mà lại bị tức đến bệnh." Trong mắt Hạ Viêm lộ ra vẻ khinh thường: "Thêm ít lửa để cho nàng ta bệnh không dậy nổi, đi đời nhà ma, sau đó, thuận thế nuốt cái phường xà phòng kia luôn, thứ có thể bán ra bạc như vậy nên thuộc về Hạ gia ta."

Hắn ta khi còn ở kinh thành đã từng nghe qua cái phường xà phòng này, một khối xà phòng hương mật ong nho nhỏ mà giá cả đã lên tới năm lượng bạc, lợi ích trong đó quả thật không thể đo lường được.

"Nghe các thôn dân nói, trong nhà Tuệ Nhũ nhân có nuôi hai con sói đúng không?" Hạ Viêm cười cười, "Bản quan sống ba mươi hai năm, còn chưa từng ăn qua thịt sói, đợi lát nữa ngươi mang vài người tới đó, bắt hai con sói đó về đây."

1

Tùy tùng kia gật đầu, chần chờ một chút hỏi: "Vậy chuyện tuyển người kia thì sao?"

"Không có người báo danh thì cứ cưỡng ép." Hạ Viêm khảy chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái:

"Quan phủ mỗi năm không phải đều có chỉ tiêu lao dịch sao, nếu không cần bạc thì cứ tới làm việc miễn phí, một đám không biết xấu hổ thì thế nào cũng đi vào đường chết."

"Đại nhân anh minh, thật không hổ là đại nhân, tiểu nhân đã rõ!" Tùy tùng kia nịnh hót nói:

"Tiểu nhân lập tức đi bắt sói, để đại nhi tức của Tuệ Nhũ nhân ra tay làm cho đại nhân một bát canh thịt sói."

Hai ngày nay Trình Loan Loan vẫn luôn nằm trên giường, ăn uống đều là do đại nhi tức mang vào, mỗi ngày có thể nói đều vui vẻ thoải mái.

Lục Ánh Tuyết ngồi ở trên giường đất, ý tứ nói: "Ta đã viết một phong thư gửi cho cha nương ta, Lục gia tuy không phải là gia tộc giàu có gì nhưng thuộc hạ bên dưới vẫn có người dùng được, chuyện ở thôn Đại Hà chắc chắn sẽ huyên náo đến tận Hồ Châu, Hồ Châu có nhiều thương buôn, có lẽ sẽ đem những lời đồn đãi này truyền tới kinh thành. Hạ gia kia trong triều là quan nhị phẩm, sao có thể cho phép một đứa con thiếp thất hủy hoại danh tiếng gia đình, nói không chừng sẽ phái người tới thanh lý môn hộ."

Trình Loan Loan cầm lấy một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.

Nàng không biết Hạ gia rốt cuộc là gia đình nề nếp như thế nào, nhưng Hạ Tiêu ưu tú như vậy lại bị đuổi ra khỏi Hạ Gia, điều này đủ để chứng minh nội bộ Hạ gia vô cùng loạn.

Một gia tộc hỗn loạn như vậy, chưa chắc sẽ chủ động thanh lý môn hộ.

Nàng tạo dư luận cũng không phải để gây áp lực cho Hạ gia.

Mà là để tạo thế cho bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc